Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
Đương ——
Vào lúc sáng sớm, tiếng chuông trong môn phái lại vang lên lần nữa.
Trước đây, đệ tử của các phong được triệu tập tổng cộng có bốn mươi tám người, cưỡi ba mươi hai đám mây, từ bốn phương tám hướng bay về phía Bách Phàm điện.
Số lượng đám mây ít hơn là do có mấy cặp đạo lữ trong đó.
Lần ra ngoài này, Lý Trường Thọ là một trong hai vị đệ tử lĩnh đội của Độ Tiên môn, mọi người đối với chuyện này cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Môn phong là thế, sớm đã thành thói quen.
Cũng bởi hai năm qua, có vị mỗi lần đi tới Bách Phàm điện, đều nghe vị “Nhạn Nhi sư tỷ” hô “Kỳ Kỳ sư đệ”nhiều lần, thì trong lòng... đã không còn chút xấu hổ đối với chuyện này nữa.
Nhân dịp này, cũng có thể đi xem Tiêu Dao tiên tông, là Nhân giáo đại tông, đã bị Huyền Đô đại pháp sư và Nguyệt lão làm thành hình dáng gì rồi!
Nếu suy nghĩ lạc quan một chút, trong số đông đảo đạo thừa tam giáo, thì Nhân giáo bọn họ có giá trị nhan sắc bình quân cao nhất!
—— Nữ thì xinh đẹp động lòng người, nam thì khôi ngô tuấn tú, cơ bản chính là như vậy.
Thật ra phía trên còn có vị đạo môn Đại sư huynh vì chuyện Nhân giáo hưng thịnh mà phát sầu, nên bên dưới dù xuất hiện bất kỳ vấn đề dị thường nào, Lý Trường Thọ cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Sau lần trò chuyện cùng Đại pháp sư, Lý Trường Thọ từng uyển chuyển ám chỉ việc này, muốn làm Nhân giáo hưng thịnh, nếu bắt tay làm từ phương diện nhân duyên, sinh dục, thì kết quả chỉ là việc nhiều công ít.
Cũng không biết Huyền Đô đại pháp sư có tiếp thu ý kiến nhỏ này không.
Sau lần đó, trong lòng Lý Trường Thọ đã cho Huyền Đô đại pháp sư danh xưng bao bọc bởi kim quang lóng lánh, dương khí ngút trời ——
Đó chính là người đàn ông độc thân già nhất Nhân tộc!
Nghe người ta nói, Huyền Đô đại pháp sư là nhóm Nhân tộc đầu tiên được Nữ Oa nương nương nặn ra.
Căn cứ vào điển tịch Nhân giáo ghi chép:
Lúc đó, Thái Thanh Lão Tử đã có một tia Hồng Mông tử khí, cũng đã chứng xong tam thi, nhưng lại thiếu một chút nữa nên chưa thành Thánh. Một ngày lão ngẫu nhiên thấy Nữ Oa nương nương tạo ra con người, bèn suy tính, biết được sau này Nhân tộc có thiên mệnh bất phàm và duyên phận sâu sắc với mình.
Nên Lão Tử đã lập ra Nhân giáo để che chở cho Nhân tộc, đồng thời được Thiên đạo ban xuống công đức, lập địa thành Thánh.
Mà sau khi thành Thánh, để tỏ lòng thành, Lão Tử đã tiện tay chỉ điểm một chút, cũng từ nhóm người đầu tiên chọn trúng Huyền Đô đại pháp sư ngày hôm nay, rồi mang về trong Côn Luân sơn truyền thụ đạo pháp.
Vì vậy Đại pháp sư mới vinh dự có danh hiệu là [Sư huynh già nhất...]
Vừa có lý lẽ lại có chứng cứ, thực chí uy danh, đúng là không cách nào chối được!
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Lý Trường Thọ sớm đã biết điều đó, Huyền Đô đại pháp sư là cao thủ thâm tàng bất lộ, quả xứng với danh xưng đại sư huynh tam giáo trong đạo môn.
Cho đến giờ, Đại pháp sư từng xuất hiện, ra tay trước mặt người khác chỉ có hai lần, nhưng mỗi lần đều làm uy danh của Thái Thanh thánh nhân thêm vang dội.
Lý Trường Thọ từng qua bản ghi chép điển tịch của Nhân giáo...
Khi đại chiến Vu Yêu Thời Thượng Cổ lần thứ hai diễn ra.
Trước Ngũ Trang Quan của tổ chi Địa Tiên là Trấn Nguyên đại tiên, Huyền Đô đại pháp sư trên đỉnh đầu là [Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp], đã đối đầu trực diện với Yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất, khi đó đang muốn đuổi tận giết tuyệt Nhân tộc để luyện chế [Lục Vu kiếm].
Một trận huyết chiến, ngăn cản Yêu hoàng.
Nhờ có Huyền Đô đại pháp sư bảo vệ căn cơ của Nhân tộc, lại bày ra thủ đoạn của Thánh Nhân lão gia, để cho Yêu tộc lúc cường thịnh cũng không dám tùy ý làm bậy với Nhân tộc nữa.
—— Lúc đó, Huyền Đô đại pháp sư bái sư chưa đủ một nguyên hội, nhưng thực lực thể hiện ra đã có thể đánh ngang tay với Đông Hoàng Thái Nhất.
Lần thứ hai Đại pháp sư ra tay được ghi chép lại, chính là cuộc đại chiến Vu Yêu thời Thượng Cổ lần thứ ba, Nhân tộc phản kích quyết chiến...
Lúc đó, Vu tộc dùng hết toàn bộ cường giả, cao thủ yêu đình chết trận hầu như không còn. Nhưng Yêu tộc Thiên đình vẫn chưa rơi xuống thế yếu, các cao thủ trong Nhân tộc còn chưa hoàn toàn trổ mã vẫn quyết tử chiến đến cùng, thừa cơ hội này Yêu tộc định đánh một kích tuyệt mệnh.
Thế là trong cuộc trận đại chiến này, Huyền Đô đại pháp sư lại hiện thân.
Chân giẫm chí bảo Thái Cực đồ, đỉnh đầu là Huyền Hoàng Linh Lung tháp, tay cầm một cây Càn Khôn xích. Một mình y đơn độc xông vào yêu đình, đánh cho Đông Hoàng Thái Nhất trọng thương, đẩy tiên thiên chí bảo [Đông Hoàng Chung] vào Hỗn Độn hải, không để Đông Hoàng Thái Nhất truyền món bảo vật này cho đại năng khác của Yêu tộc!
Trận chiến kia, Nhân tộc đã đánh bạc vận khí của cả tộc.
Hoặc là lật đổ Yêu tộc Thiên đình, Nhân tộc sẽ trở thành nhân vật chính trong thiên địa, được Thiên đạo tán thành.
Hoặc là, rơi vào hoàn cảnh bị Yêu tộc bức bách đến diệt tộc!
Chuyện sau này đã trở thành truyền thuyết trong Hồng Hoang, nam nhân cay độc đó đã không còn cơ hội để ra tay lần nữa...
Hồng Hoang cũng dần dần không còn bao nhiêu người nhắc đến tên gọi của y nữa.
Nhiệm vụ của vị Nhân tộc này là thay Nhân giáo bảo vệ Nhân tộc, bản thân cũng là Đại sư huynh trong Nhân giáo...
Nhưng bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một thanh niên bình thường, luôn thích cười khẽ híp mắt, việc làm y tiêu tốn nhiều sức lực nhất chính là « Đại kế vạn năm dưỡng sinh cho Nhân giáo »!
Trong lòng hắn còn đang nghĩ những điều này, thì trước mắt đã thấy Bách Phàm Điện.
Tuy trong lòng Lý Trường Thọ tặng danh hiệu vinh dự này cho Đại sư huynh, nhưng có bị đánh chết cũng không dám nói cho bất kỳ ai biết...
Vẫn còn thời gian hơn nửa năm, nhưng nhóm người Độ Tiên môn đã muốn xuất phát đi tới Trung Thần Châu.
Số lần bốn mươi tám tên đệ tử được triệu tập tới Bách Phàm điện cũng từ trước đây là một năm một lần giờ đã biến thành ba tháng một lần.
Theo lệ cũ trong Trung Thần Châu và Đông Thắng Thần Châu, phàm là những đại hội như thế này, tất nhiên sẽ có thêm khâu trợ hứng chính là “đệ tử đấu pháp”.
Đến lúc đó, đệ tử lên sân khấu, thọ nguyên càng thấp, tu vi càng cao, bản lĩnh càng lớn thì đương nhiên đạo thừa ở đó càng có mặt mũi.
Giống như Hữu Cầm Huyền Nhã, tuổi còn trẻ đã là Quy Đạo cảnh tầng tám, giỏi đấu pháp, lại có thần thông, tu thái tướng mạo đều xuất sắc. Lại là thế hệ đệ tử trẻ tuổi sắp độ kiếp thành tiên, như vậy có thể tranh cho Độ Tiên môn không ít hào quang.
Còn ngụy trang bên ngoài như Lý Trường Thọ, đã gần hai trăm tuổi rồi mà vẫn là Quy Đạo cảnh tầng bốn bất ổn, chỉ miễn cưỡng ở cấp ba. Tướng mạo thì tàm tạm, ngoại trừ trận pháp và độn pháp, tất cả những thứ khác đều chỉ có thể xem là bình thường, trong thế hệ đệ tử chỉ có sở trường về thổ độn...
Nên chắc chắn sẽ không ai an bài để hắn lên đài!
Do đó, Lý Trường Thọ thuận nước đẩy thuyền, đặt mình vào vị trí “chân chạy” việc.
Thành ra mỗi lần triệu tập chúng đệ tử để nghị sự, Lý Trường Thọ cũng không có bất cứ ý kiến hay phát biểu nào, luôn kiên trì "ba câu nói bất hủ":
[Hữu Cầm sư muội nói rất đúng!
Hữu Cầm sư muội nói có lý!
Lời các vị trưởng lão răn dạy, chúng ta đều phải nhớ kỹ!]
Tên họ Lý luôn thận trọng và luôn hiểu mọi chuyện, một lần nữa online trên bản đồ môn phái!
Sau khi “hoàn toàn khỏi bệnh”, Lý Trường Thọ đã liên tục ứng phó rất nhiều cảnh tượng như thế này, dối trên giấu... Khục, việc chịu trách nhiệm với phía trên, và quan tâm mọi việc phía dưới cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, co như vì sau này đi Thiên đình công tác mà tích lũy không ít kinh nghiệm.
Phương diện này, từ đầu đến cuối Lý Trường Thọ đều nắm giữ rất chừng mực.
Hắn duy trì một khoảnh cách nhất định với tiên miêu, đệ tử ưu tú của các phong, lại xem như quen thuộc lẫn nhau, mọi người quen sơ giao, sau đó quên nhau cũng được.
Bây giờ, Lý Trường Thọ đã ngụy trang trong môn một cách tự nhiên, vượt qua giai đoạn thứ ba rồi.
Giai đoạn thứ nhất là người trong suốt, vẫn luôn cực kỳ khiêm tốn, nhưng ngoại trừ nguyệt cung, chỉ có thể tới Đạo Tạng điện để bới đống rác, không lấy được quá nhiều tài nguyên.
Giai đoạn thứ hai là ngụy trang tự nhiên, duy trì ấn tượng thiên miêu ở mức thấp kém, để cho chính mình tỏ ra không dễ nhận lấy sự chú ý, nhưng rất nhiều “dị tượng” đều có thể càng thêm hợp lý.
Giai đoạn thứ ba chính là bây giờ biết nghe lời, làm tốt một “phó” lĩnh đội khiêm tốn, ổn trọng, không gây sự...
Ngày hôm nay, bốn mươi tám vị đệ tử một lần nữa tề tụ tại một góc trong đại điện, phân thành hàng vị, vô cùng chỉnh tề.
Hữu Cầm Huyền Nhã và các đệ tử đứng trong tám vị trí đầu trong môn phái, đang ngồi trên bồ đoàn hàng thứ nhất.
Lý Trường Thọ ngồi trong góc, cũng chuẩn bị đáp ứng nhiệm vụ chân chạy do các trưởng lão giao cho bất cứ lúc nào...
Lần tập trung này cũng vẫn diễn ra các quá trình như những lần trước.
Vị đệ nhất ngoại vụ trưởng lão --- Cát trưởng lão, cùng với mấy vị Thiên Tiên cảnh trưởng lão cùng đến, ngồi tại phía trên, đối diện với đám đệ tử, cười mỉm thân thiện.
Cát trưởng lão nhẹ nhàng nói: "Các nhiệm vụ trước đây đã giao cho từng người, các ngươi đem ra đi."
"Vâng." chúng đệ tử nhao nhao gật đầu, từng người lấy ra, nào là trâm gài tóc, chiếc nhẫn, đai lưng ngọc... trữ vật pháp bảo, từ đó lại lấy ra một chiếc hòm gỗ kích thước cỡ hai thước vuông, mở ra đều có vài cuộn tranh.
Mỗi cuộn tranh được mở ra đều thấy lít nha lít nhít những hàng chữ nhỏ.
Cát trưởng lão nói: "Huyền Nhã, người tới kiểm tra xem bọn họ chép lại « đệ tử quy tắc » đã đẩy đủ số lượng chưa?"
"Dạ." Hữu Cầm Huyền Nhã nghiêm túc trả lời, đứng dậy đi kiểm tra từng người một.
Rất nhanh, Hữu Cầm Huyền Nhã bẩm báo: "Đều đã đầy đủ."
"Được" Cát trưởng lão chậm rãi gật đầu, nói tiếp: "Bản « đệ tử quy tắc » có nội dung vô cùng quan trọng, bên trong cũng có rất nhiều biện pháp đối ứng các tình huống, các ngươi cần nhớ kỹ.
Còn ba tháng nữa. các ngươi sẽ đi theo Chưởng môn cùng chư vị trưởng lão, chấp sự, đi đến Trung Thần Châu Kim Cung môn.ôn.
Những điều đã căn dặn trước đây ta cũng không nói nhiều nữa.
Ngày hôm nay chúng ta tiếp tục giảng giải « đệ tử quy tắc », mời các vị trưởng lão bắt đầu."
Lập tức, chúng đệ tử cúi đầu nghe theo, mấy vị trưởng lão luân phiên giảng thuật, giải thích cặn kẽ hơn ba ngàn chữ của nửa đoạn sau bộ « đệ tử quy tắc ».
Lý Trường Thọ:...
Môn phái đối với Tam giáo đại hội lần này coi trọng đến mức nào, khoản thời gian này hắn quả thật đã có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, bộ « đệ tử quy tắc » này chính là từ những kinh nghiệm của hắn, các vị trưởng lão cũng không cần nghiêm trọng quá như thế. Không những vậy, các trưởng lão còn yêu quý mà liên tục khảo thí hắn nói lại những nội dung do "chính mình viết ra" để cho đỡ quên...
Trọng điểm nhất, hắn thường xuyên bị các trưởng lão nhắc nhở là "hỏi một đằng trả lời một nẻo", mãi không đạt tiêu chuẩn.
...
Trong lầu các bên cạnh Linh thú quyển ở Tiểu Quỳnh phong.g.
"Linh Nga, ngươi thật sự không nghĩ cùng ta đi Trung Thần Châu sao?"
Tửu Cửu cầm hồ lô rượu, ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng điệu rất nghiêm túc hỏi.
Linh Nga ở bên cạnh đang thu dọn bát đũa chỉ mỉm cười gật đầu: "Tu vi đệ tử quá thấp, nên ở trên núi an ổn tu hành mới là tốt."
"Rõ ràng trước đó có trưởng lão tiến cử ngươi, tại sao lại cự tuyệt?"
Linh Nga chỉ cười không nói gì, nhanh nhẹn thủ tiêu hết chứng cớ phạm tội rồi rửa tay.
Tửu Cửu cũng không hỏi thêm nữa, nằm trên giường ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa nhìn vừa ngáp.
Vì việc tham gia Tam giáo khởi nguyên đại hội, Tửu Cửu đã bị các trưởng lão nhắc nhở hai lần, khiến nàng phải chú ý hơn trong ngôn hành cử chỉ.
Cho nên bây giờ, cả người lẫn khí chất của Tửu Cửu cũng có một chút biến hoá, dáng vẻ nghiêm túc hơn trước khá nhiều, kèm theo một chút đứng đắn, một chút u buồn, ánh mắt toát ra vẻ thâm thuý của người đã trải qua ngàn năm nhân sinh.
Giờ phút này, nàng cầm hồ lô, hớp một ngụm rượu, mắt nhìn xa xăm, từ trong ra ngoài thâm trầm...
Thực ra, trước khi gặp tên tiểu sư điệt Lý Trường Thọ, khí chất của nàng cũng là như vậy. Về sau được hắn chiều chuộng chu đáo, ăn sung mặc sướng, chơi bời quá độ cho nên...
Một lát sau, Linh Nga bung đến một mâm trái cây vào phòng, cởi giày, leo lên giường ngồi ở một bên, cùng Tửu Cửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, âm thầm suy nghĩ "làm sao giúp sư huynh lần này đi ra ngoài có thể giảm bớt một ít phiền toái."
Thế là, Linh Nga nhỏ giọng nói: "Tửu sư thúc, nếu thấy sư huynh ngồi ở một góc..."
Tửu Cửu nhanh nhảu nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó, tự ta sẽ chạy qua vui đùa cùng hắn cho đỡ chán!"
"Còn thỉnh sư thúc tạm thời không thèm đếm xỉa đến sư huynh." Linh Nga thở dài: "Kỳ thật lúc ở bên ngoài, sư huynh thực thẹn thùng, da mặt đặc biệt mỏng.
Nếu có nữ tử cùng hắn áp sát quá gần, hắn đều cảm thấy trước mắt bao người..."
"Ra là như thế?"
Tửu Cửu đột nhiên nhớ tới năm đó đi Bắc Châu, Lý Trường Thọ mắc một căn bệnh kỳ quái.
Linh Nga nghiêm túc gật đầu, lại nhờ vả Tửu Cửu thêm vài câu.
Tửu Cửu trầm ngâm vài tiếng, cũng nghiêm túc đáp ứng.
Dù sao lúc đó, sư tôn Vong Tình thượng nhân cũng cùng đồng hành, chính mình tóm lại không có khả năng... Quá mức bạo động.
...
" Ngao Ất. Ít ngày nữa Tam giáo khởi nguyên đại hội sẽ được cử hành ở Trung Thần Châu Kim Cung môn."
"Có đệ tử!"
Ở trên bảo trì trong Kim Ngao đảo, Ngao Ất đang đứng trước mặt một vị trung niên đạo giả có dáng vẻ khôi ngô.
Vị đạo nhân này có khuôn mặt đoan chính, không giận không uy, cảm giác nhu hoà, nói chuyện đều đều, không nhanh không chập.
Đây chính là sư phụ của Ngao Ất. Đứng đầu thất tiên theo hầu Thông Thiên giáo chủ -- Ô Vân đại tiên.
Ngao Ất hỏi: "Sư phụ muốn đệ tử đi tham gia việc này sao?"
"Ừm" Ô Vân đại tiên trả lời một câu, gật đầu nói: "Lần này Tam giáo khởi nguyên đại hội có quan hệ đến Đạo môn khí vận, ngươi là đệ tử duy nhất của ta, cho nên hãy thay ta đến đó.
Vật này ngươi hãy giữ lấy."
Ô Vân đại tiên lấy ra một cái ngọc mai rùa xinh xắn đưa cho Ngao Ất.
"Ta thường xuyên nghe Thánh Nhân lão gia dặn dò "Tam giáo là một nhà", người cũng không muốn chúng ta và Xiển giáo có bất kỳ xung đột nào.
Việc này ngươi cần nhớ kỹ, nếu cần thương nghị chuyện gì với ta thì hãy cầm vật này trong tay, ta sẽ tự cảm ứng được."
"Dạ, đệ tử tuân mệnh."
Ngao Ất cung cung kính kính đáp ứng, Ô Vân đại tiên mỉm cười, vỗ vỗ đỉnh đẩu Ngao Ất.
Trích Ăn Mày Dĩ Vãng - Bạch Ngọc Sách: [Khổ thân Ngao Ất bị họ Lý "tẩy long" không lớn được, giờ sư phụ cũng vỗ đầu như con nít.]
Nhưng...ngay lập tức có một tia thanh khí rót vào đỉnh đầu Ngao Ất, y ngẩn ra, từ đáy lòng xuất hiện từng đợt cảm ngộ tuôn trào, khí tức cũng như cảnh giới chậm rãi tăng lên, huyết mạch chi lực sôi trào cuồn cuộn!
Tiên sư phủ đỉnh, thụ lấy huyền cảnh.Thể hồ ngộ ra, đạo pháp tự sinh.
Không bao lâu sau, Ngao Ất cầm miếng ngọc mai rùa, nhẹ nhàng lặn xuống dưới bảo trì.
Ô Vân đại tiên mỉm cười, thân ảnh theo gió tiêu tán, từ đầu đến cuối không có gây ra một chút sự chú ý nào của các luyện khí sĩ khác trên Kim Ngao đảo.
Nhưng nửa ngày sau... Triệu Công Minh giẫm trên một đóa mây trắng, vội vã bay đến Kim Ngao đảo...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng
Chương 155: Linh Nga giúp sư huynh trước khi lên đường
Chương 155: Linh Nga giúp sư huynh trước khi lên đường