TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 391: Kết cục của ảnh hậu (I)

Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng bước, đứng đối diện Long Bân, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Long Bân, tôi với anh không thân, với lại cuộc sống riêng tư của tôi không hy vọng bị bị người khác làm phiền, ngoài giờ làm việc ra, mong là anh đừng đi theo tôi nữa.”

Long Bân vội vàng bày ra vẻ mặt xin tha thứ: “Được được được. Cô đừng tức giận. Tại ở đây tôi không có bạn bè ấy mà. Lát về  nhà tôi sẽ chăm chỉ học tập, nghiên cứu kỹ vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn, được chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thích thể hiện, cô liếc mắt xem thường, tiếp tục đi về phía trước.

“Anh có thể đi tìm bạn gái mà.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ta đường lùi.

“Sao? Bạn gái á? Thôi phiền lắm. Tôi đâu có cần, còn không bằng đi leo núi*.” Long Bân đang còn nghĩ, đưa cô về xong anh ta sẽ đi leo núi.

(Leo núi ở đây là dạng leo núi nhân tạo, ở trong nhà.)

“Cũng được, vậy anh đi leo núi đi. Nhưng ở đây có chỗ nào leo núi à?” Kỷ Hi  Nguyệt hỏi.

“Có chứ. Câu lạc bộ leo núi ở tòa nhà Dương Minh khá tốt, độ khó cũng rất cao. Có cơ hội cô qua đó thử xem.” Long Bân nói.

“Thật à? Tôi thật sự không biết, có cơ hội nhất định phải đi thử mới được.” Kỷ Hi Nguyệt cũng hy vọng mình có thể tiếp xúc với khía cạnh kỹ năng này.

“Được, lần sau có thời gian tôi sẽ đưa cô đi.” Long Bân cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Hai người vào khu dân cư Phong Nhã thì tách ra, một người sống ở tòa nhà A, một người sống ở tòa nhà C. Kỷ Hi Nguyệt còn đặc biệt chú ý xem có anh ta có đi lên thật không.

Thấy anh ta huýt sáo, dáng vẻ lưu mạnh gật gù đắc ý, cô chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Nhưng tính ra, với tư cách là con ông cháu cha thì tính cách của anh ta vẫn khá là dễ mến.

Một đêm vô sự, song Kỷ Hi Nguyệt lại không ngủ ngon giấc, cứ bị lấn cấn chuyện của Tần Hạo. Lần này cô không đề cập đến chuyện của Đường Tuyết Mai, xem ra Ngô Phương Châu cũng chưa điều tra, cô có nên nhắc nhở anh ấy một chút không.

Nhưng chưa có chứng cứ xác thực, Ngô Phương Châu sẽ cảm thấy cô đang suy nghĩ chủ quan, vì vậy cô phải bình tĩnh, vẫn nên tìm hiểu kỹ hơn rồi mới nói.

Muốn cảnh sát làm việc, ít nhất phải có một số bằng chứng và lý do chính đáng.

Mới sáng ra Trần Manh Manh đã gọi điện thoại tới, phấn khích nói: “Tiểu Nguyệt, hôm nay là ngày thứ ba rồi đấy, cậu nhớ tới quảng trường nhỏ ở khu vực bồn hoa nha.”

Kỷ Hi Nguyệt liền bật cười: “Sao quên được, nhưng mà Lý Mai vẫn chưa biết à?”

“Tụi mình giả vờ như không biết gì cả, còn nói là lần này cậu phải dập đầu xin lỗi Lý Mai rồi, làm cho người phụ nữ đó kiêu căng như một con công. Không biết sau khi cô ta biết Lâm San cầm được hợp đồng rồi sẽ có phản ứng gì nữa.” Trần Manh Manh cười rất vui vẻ.

“Các cậu đúng là biết diễn xuất, haha.” Kỷ Hi Nguyệt  bật cười.

Trần Manh Manh tự hào: “Thì đó, lần này ai cũng có thể trở thành ảnh hậu cả. Thật sự muốn nhìn xem lúc đó cô ta sẽ như thế nào, muốn nhanh tới lúc đó quá.”

“Các cậu đều về cả rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt  hỏi.

“Tối hôm qua đoàn phim đã về lại rồi, bên chỗ Lâm San cũng đã quay xong. Mình nói cho cậu nghe, Lâm San mới là ảnh hậu thực sự. Cô ấy trước giờ luôn bị Lý Mai chế nhạo, la mắng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, dáng vẻ vừa lo lắng, tức giận, lại vừa nhẫn nhục. Nếu có thể giữ được cô ấy thì thật sự rất tốt. Tiểu Nguyệt, mình tin là cô ấy có thể lấy được giải ảnh hậu.”

“Cô ấy chắc chắn sẽ trở thành ảnh hậu, cậu cứ đợi đi. Cậu đấy, cố gắng mà học hỏi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Trần Manh Manh thoáng im lặng, sau đó nói: “Nhưng mình cảm thấy kiểu người này cũng thật sự rất đáng sợ. Có thể diễn như vậy, lúc nào mình bị lừa cũng không hay.”

“Điều đó còn phụ thuộc vào nhân phẩm và tính chuyên nghiệp, diễn xuất tốt mà nhân phẩm tệ thì sẽ hại rất nhiều người, nhưng diễn xuất tốt và nhân phẩm cũng tốt sẽ mang đến cho mọi người những tác phẩm hay. Cậu đừng lo lắng, con người của Lâm San không đến nỗi nào đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Trần Manh Manh ừm một tiếng: “Vậy nhé, trưa gặp. Cậu nhớ kêu Lâm San đến đấy.”

“Cô ấy sẽ đến mà, thực ra cô ấy muốn nhìn thấy Lý Mai xấu hổ hơn bất cứ ai khác, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Đọc truyện chữ Full