Thiết Quý Hoành vuốt cằm, nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói, Tiểu Nguyệt cũng rất đặc biệt với tôi. Bây giờ tôi hiểu rõ bản thân không xứng với cô ấy, nhưng cũng hi vọng cô ấy luôn tốt, tôi có thể là anh trai cô ấy, sẽ không hại cô ấy.”
Triệu Húc Hàn nheo mắt nhìn anh ta, muốn biết anh ta nói có mấy phần thật lòng, nhưng tạm thời cũng nhìn không ra được gì. Suy cho cùng bọn họ đang trên cùng một thuyền.
“Tôi đang tìm nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi, cần thời gian vài ngày. Sau khi tìm thấy thì trực tiếp giết, tránh để người phụ nữ này giở trò xấu, khiến mọi người đều khó lòng phòng bị.” Triệu Húc Hàn nói sang chuyện khác.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Được, sau khi tìm thấy thì tính cả tôi một suất. Tôi nhất định phải khiến cô ta biết sau khi cô ta phát rồ thì phải trả cái giá đắt bao nhiêu!” Trong mắt anh ta là sát khí khát máu.
Anh ta thật sự quá tức giận, có thể nói là tức sùi bọt mép, không ngờ đến Úy Mẫn Nhi độc ác như vậy, một lòng muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Sau khi Triệu Húc Hàn quay lại phòng thì cũng rửa mặt chải đầu, ngồi xuống điều tức, phát hiện thực lực của bản thân quả nhiên tăng cường, việc này khiến anh mừng thầm, phải biết rằng đã nhiều năm qua anh không có tiến bộ gì.
Anh cảm thấy luyện khí công cũng có tường ngăn cách, đến một trình độ nhất định, muốn tăng cường chỉ có thể dựa vào năm tháng tích lũy, cho nên tăng rất chậm.
Anh có thể mạnh hơn so với người thường cũng là vì thiên phú của anh mạnh hơn người thường, thời gian nỗ lực nhiều hơn người khác mà thôi, nhưng có thể không có phần thắng với vài lão gia hỏa kia.
Tuy trong cuộc chiến hôm nay anh đã giết một người, làm bị thương hai người, nhưng bản thân cũng bị thương. Thêm vào đó còn có Kỷ Hi Nguyệt gia nhập, nếu như hôm nay không có Kỷ Hi Nguyệt thì chỉ sợ hậu quả rất nghiêm trọng, không chết thì ước chừng cũng trọng thương.
Cho nên anh cũng ý thức được tầm quan trọng của thực lực. Dưới tình huống Tôn gia xuất động người luyện khí công càng ngày càng nhiều thì chỉ có thể tăng cường thực lực bản thân mới là đảm bảo nhất.
Nhưng nếu anh muốn tăng cường hữu hiệu thì chỉ có thể dựa vào Kỷ Hi Nguyệt, mà sao anh lại không biết xấu hổ mở miệng đây? Cô cho anh đã đủ nhiều, anh là bạn trai của cô, cần phải bảo vệ cô, yêu thương cô, nhưng cuối cùng lại là cô bảo vệ anh, thật sự khiến anh không chịu nổi.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng khoan khoái tắm rửa thì lại đến phòng Triệu Húc Hàn, vì trước đó cô chợt nghe tiếng anh quay về phòng.
“Sao không nghỉ ngơi chút đi?” Triệu Húc Hàn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Kỷ Hi Nguyệt chu môi, nói: “Anh Hàn, em cảm thấy em hơi không thoải mái.”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn thay đổi, lập tức dùng tay sờ trán cô, nhìn sắc mặt cô, nói: “Sao thế, chỗ nào không thoải mái?”
Kỷ Hi Nguyệt nắm lấy tay anh, dở khóc dở cười, nói: “Không phải thân thể, mà là vấn đề tâm lý.”
Vừa nói vừa kéo anh đến trước sô-pha ngồi xuống.
Triệu Húc Hàn không hiểu, nói: “Vấn đề tâm lý? Tâm bệnh hả?” Anh hơi xấu hổ.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Không phải chuyện đó, em cảm thấy trước đó giết người thật sự rất không tốt.”
“Những kẻ đó đều là người xấu. Em không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ giết em.” Triệu Húc Hàn khá hiểu rõ, suy cho cùng cô gái này mới chính thức giết người lần thứ hai.
“Không phải, em cảm thấy lúc em giết người rất hưng phấn, không có tí nào sợ hãi, việc này khiến bản thân em thấy sợ, sao em lại có thể biến thành dạng này?” Kỷ Hi Nguyệt hồi tưởng lại, quả thật hơi sợ hãi bản thân. Đó chính là mạng người còn sống, bản thân thoáng chốc đã giết chín người!
Hồi tưởng lại cô đều cảm thấy kinh hãi, bản thân sao lại có thể tàn nhẫn đến mức này? Đáng sợ nhất là cô hoàn toàn không ăn năn hối hận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1175: Em hơi không thoải mái
Chương 1175: Em hơi không thoải mái