Triệu Húc Hàn tức khắc ôm cô, nói: “Không phải như thế, em giết những người đó đều là vì cứu chúng ta. Hơn nữa bọn họ là sát thủ, không giết họ thì sớm muộn gì họ cũng sẽ giết nhiều người hơn, có thể sẽ có người mà chúng ta quan tâm, đến lúc đó sẽ hối hận không kịp.”
“Mặc dù nói như vậy nhưng em vẫn hơi sợ bản thân.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hơi sầu não. Rõ ràng cô không phải người máu lạnh nhưng lại làm việc máu lạnh nhất.
“Không, em rất tốt, em chỉ đang bảo vệ chúng ta, làm việc em nên làm. Hơn nữa nếu như em không mạnh lên thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay bọn họ. Anh nói rồi, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, cho nên ngàn vạn lần đừng nhân từ nương tay với kẻ thù. Giống như Úy Mẫn Nhi vậy, chúng ta còn chưa ra tay chỉnh đốn cô ta, cô ta đã muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Nếu lần này không có em, anh và Thiết Quý Hoành chắc chắn phải chết.”
Triệu Húc Hàn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, khiến tâm cô bình tĩnh trở lại.
“Em đừng nghĩ nhiều, thật đấy. Mặc dù lần đầu tiên anh giết người cũng hơi không tiếp nhận được, nhưng sau này chứng minh, có đôi khi lãnh khốc vô tình là đúng, vì kẻ địch sẽ càng vô tình với em. Em chỉ có vô tình hơn mới có thể sinh tồn được, mới có thể bảo vệ người mà bản thân quan tâm.
Lời nói của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt thật sự dễ chịu hơn rất nhiều, cô lập tức nói: “Anh Hàn, lúc anh giết người có cảm giác hưng phấn không?”
Triệu Húc Hàn vô cùng lo sợ, ngay sau đó gật đầu, nói: “Có chút, vì giết người đối phó mình thì anh sẽ an toàn. Có lẽ vì vậy nên mới hơi hưng phấn và có cảm giác giải thoát.
“Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này. Vốn dĩ mọi người đều giống nhau, vậy thì em an tâm rồi, em còn cho rằng em biến thái.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười, ôm lấy người đàn ông cho cô sự ấm áp này.
Thật ra Triệu Húc Hàn không nói thật, mỗi lần anh giết người không có cảm giác hưng phấn, mà là thê lương, cảm thấy sinh mạng quá không đáng giá. Nhưng nếu anh nhân từ thì sẽ mất mạng, cảm giác này cũng không dễ chịu, làm gì có cảm giác hưng phấn.
Anh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt quả thật hơi không ổn, nhưng anh không muốn đả kích cô, hi vọng có thể từ từ khuyên bảo cô.
“Tiểu Nguyệt, không cần khách sáo với người luyện khí công, nhưng nếu không phải người luyện người luyện khí công thì chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối. Nếu đối phương không phải phạm tội không thể tha thì vẫn nên giữ lại mạng sống, dù sao cũng là một sinh mạng.” Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng nói.
“Ừm, em biết rồi, sau này em sẽ cố gắng không giết người, thật sự không tốt lắm.” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng ngực anh, gật đầu.
“Đúng, hai tay dính máu quá nhiều thường không quá tốt. Sau này việc giết người nhất định phải giao cho anh làm, em tốt đẹp như vậy, thật sự không nên vấy máu. Là anh không tốt, đã mang em vào trong thế giới tàn khốc này.”
Triệu Húc Hàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Hi Nguyệt có chuyện, đó tuyệt đối là do anh gây ra. Anh đã hứa với Kỷ Thượng Hải sẽ chăm sóc cô thật tốt, kết quả đôi tay cô đã vấy máu.
Anh thật sự không phải một người đàn ông tốt, càng không phải một người bạn trai tốt.
“Không, không phải như vậy. Thật ra em rất vui khi có thể tiến vào trong thế giới của anh Hàn. Chúng ta là người yêu của nhau, không phải nên lưỡng tình tương duyệt ư? Như vậy chúng ta có thể cùng nhau, nếu không em vĩnh viễn sẽ bị đẩy lùi khỏi cuộc sống của anh. Cảm giác đó không tốt lắm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Trong lòng cô nghĩ kiếp trước anh bảo vệ em như vậy, yêu thương em như vậy, kiếp này em có năng lực rồi, tất nhiên phải giúp anh, nếu không thì sao gọi là báo ân.
Bây giờ cô đã khá hiểu rõ vì sao kiếp trước Triệu Húc Hàn ở trước mặt cô mạnh mẽ như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị người bắt nạt, đó là vì cô không biết còn có sự tồn tại của một thế giới bí mật của người luyện khí công.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1176: Làm việc nên làm
Chương 1176: Làm việc nên làm