TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 177: Taruho chết thay

Vụt! Một thân ảnh với mái tóc màu đỏ rực đột nhiên xuất hiện trước mặt Kiba. Trước khi ngọn lửa khổng lồ đánh tới người nàng thì thiếu nữ đã dùng tay nhanh chóng kéo ra một quyển trục khá dài. Trên mặt giấy trắng có chằng chịt những ký tự hoa văn màu đen.

“Thuật Phong Ấn!” Kakuzu nheo lại ánh mắt, ở sâu trong ánh mắt màu xanh của hắn loé ra tia sáng nguy hiểm. Trước con ngươi của hắn hơi co rụt lại, hắn thấy được biển lử ngập trời của mình bị đối phương nhẹ nhàng hút vào trong tờ giấy. Khi đám tàn lửa cuối cùng bị hút vào trong đó thì một chữ đen to tướng xuất hiện tại ví trí trung tâm.

“Cô là…” Kiba kinh ngạc hô lên một tiếng. Hắn không nghĩ tới người sẽ cứu hắn lại là người thiếu nữ tóc đỏ rực đến từ làng Sương Mù này.

Bàn tay người thiếu nữ nhanhnhư chớp đem cuốn trục cuộn lại với nhau sau đó hơi vứt lên không trung một chút. Kế tới bàn tay nàng kết ấn cực nhanh chỉ vài ấn trong khoảng khắc ngắn. Ngay sau đó bàn tay nàng lại túm lấy quyển trục lần nữa mở nó ra ngoài. Cánh tay mở rộng quyển trục hết cỡ sau đó hơi đẩy về phía trước.

Hừng! Trước con mắt kinh ngạc của Kiba, một ngọn lửa ngập trời từ quyển trục phóng ra. Nó uy lực khủng khiếp đánh về phía Kakuzu cùng với những con quái vật đầy lông lá màu đen kia. Vẻ mặt Kiba co rụt lại, hắn lắp bắp kinh hãi nói: “Này…”

“Khốn kiếp!” Kakuzu mở miệng quát lên một tiếng. Trước một biển lửa ngập trời đánh về phía mình, Kakuzu biết rõ chiêu này vốn là của hắn. Chẳng qua chúng bị thiếu nữ tóc đỏ hung kia phong ấn vào quyển trục sau đó lại lần nữa hoàn trả cho hắn mà thôi. Phong và hoả kết hợp làm cho ngọn lửa này cực khó dập tắt. Bàn tay của hắn trực tiếp kết ấn sau đó vỗ mạnh lên mặt đất: “Thổ Độn: Thổ Trận Vách Tường!”.

Ầm, ầm… Mặt đất trực tiếp dừng lên một vách tường lớn bao bọc lấy Kakuzu và những con quái vật của hắn. Ngọn lửa cũng theo đó thổi quét qua bức tường đá lớn: “Hừng!”. Âm thanh khủng khiếp vang lên. Bức tường bằng đất đá rắn chắn mà Kakuzu dày công tạo nên cũng theo đó trở nên đỏ hồng và bắt đầu xuất hiện vết nứt ở mặt ngoài.

Vụt, vụt… Mây con quái vật cùng lúc đó cũng nhanh chóng nhảy vào cơ thể Kakuzu. Sau đó chúng biến thành mấy cái mặt nạ ở sau lưng Kakuzu. Ngọn lửa vẫn thiêu đốt vẫn lấy uy lực khủng bố tạt thẳng vào bức tường đá. Nó kèo dài khá lâu mới kết thúc.

Rực, rực… Ngọn lửa đã ngừng lại tuy nhiên tàn dư của nó vẫn còn ở nơi này. Những đốm lửa bốc cháy trên mặt đất. Chúng tàn dư bởi những viên đá bị nung nóng đỏ và phát ra những âm thanh tí tách nho nhỏ.

“Thuỷ Độn!” Ao lúc này chớp thời cơ trong tích tắc. Ngọn lửa vừa kết thúc lập tức Ao sử dụng thuật thuật công kích đối phương. Mặt đất lập tức nứt ra một kẽ nứt sau đó một con rồng nước hình thành. Đôi mắt màu xanh nó nhìn chăm chú về phía Kakuzu đồng thời nó phát ra một tiếng hống khá lớn: “Hống!” Âm thanh vang dội và nó trực tiếp há cái miệng khổng lồ đớp thẳng vào người Kakuzu.

Phanh! Con rồng nước lao thẳng vào bức tường đá đang nóng rực. Âm thanh phát ra vang dội kèm theo hơi nước bốc lên khi con rồng nước đam vào bức tường. Nó dễ dàng phá tan bức tường đá nóng như đập vỡ một miếng đậu hủ. Ngay sau đó nó oanh kích thẳng lên cơ thể Kakuzu.

Oanh! Cơ thể Kakuzu trực tiếp bao trùm bởi một biển nước. Thế nhưng con mắt Ao cũng vì thế co rụt lại. Hắn đang dùng Byakugan quan sát cảnh này thấy dược cơ thể Kakuzu hoá thành một đám bùn đất bị con rồng nước cuốn đi.

Ao phản ứng cực nhanh, hắn quay đầu nhìn về phía cây rừng. Lúc này, thân ảnh Kakuzu loé lên sau đó trực tiếp chạy trốn. Miệng Ao khẽ mấp máy: “Đem thổ phân thân chui xuống phía dưới đất. Mình cứ nghĩ hắn dùng thổ phân thân để phục kích bọn nhóc cơ. Không nghĩ đến hắn lại dùng thổ phân thân để chạy trốn!” Vừa nói thì Ao cảm giác được đau đầu, bàn tay không hẹn mà đưa lên sờ sờ vào trán của mình.

“Đừng đuổi theo!” Kiba đang muốn hoạt động thân thể của mình thì Ao đột nhiên ngắt lời: “Đối phương rất mạnh. Hắn là phản nhẫn cấp S, chúng ta muốn thắng hắn cũng vô cùng khó.”

“Thế nhưng…” Kiba vội vã ngắt lời, bàn tay hắn gạt ra một cái: “Vẫn còn một con quái vật đuổi theo Akamaru. Chúng ta không thể để nó một mình đối mặt với cái thứ đó được.”

“Đừng lo!” Ao thở ra một hơi dài nói: “Con chó của cậu đã an toàn rồi! Chì là… Hài…” Vừa nói đến đây thì Ao lại hít một hơi khí lành rồi lại thở dài một cái. Trên khuôn mặt hắn ta mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Là sao?” Kiba vội vã hô lên. Tuy nhiên Ao cũng không có trả lời mà giữ im lặng.

Quả nhiên không bao lâu thì một cậu nhóc dẫn theo con chó trắng từ phía xa đi tới. Vẻ mặt cậu trở nên âm trầm và cực kỳ u ám. Đôi bàn tay nhỏ bé cậu lại nâng lên xác một người thiếu nữ trong tay. Cậu bước đi từng bước nặng nề hướng về phía trước mà đi. Con chó trắng tập tễnh đi theo bên cạnh cậu.

“…” Đoàn người nhìn về phía người thiếu nữ đã chết, tất cả đều thoáng trầm mặc trong chốc lát. Họ cảm giác được tâm trạng mình lúc này không tốt chút nào. Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía khuôn mặt đang nhắm nghiền đôi mắt như đang ngủ của nàng.

“Xem ra chúng ta đã đến muốn!” Ao thở ra một hơi nói. Vẻ mặt hắn mang theo buồn bã và hối lỗi: “Nếu như chúng ta có thể đến sớm hơn một chút…”

“Tiền bối, chúng ta đã tẫn cố gắng hết sức rồi!” Uzumaki Karin thở dài ra một hơi, nàng nhìn về phía cái xác thiếu nữ nói: “Đến cuối cùng thì chúng ta cũng chẳng thay đổi được gì. Chúng ta đã thử mọi thứ chúng ta có nhưng mọi cố gắng chúng ta đều vô ích!” Đôi mắt nàng hơi nhắm lại đầu cúi xuống lắc lắc nhẹ.

“Các người… có thể nói cho tôi chuyện gì xảy ra được không?” Cậu nhóc khó chịu hét lớn một tiếng: “Các ngươi không phải làm nhiệm vụ bảo vệ cô ấy sao? Tại sao lại để bỏ mặc cô ấy như vậy hả?”

“Thằng nhóc… ngươi mới chính là kẻ bỏ mặc mọi thứ!” Inuzuka Kiba giận dữ hét lớn một tiếng. Bàn tay hắn nắm chặt lại, gân xanh trên bàn tay nổi lên. Hắn gầm lên một tiếng: “Khi mà chúng ta phải gian khổ chiến đấu với kẻ địch, ngươi đang ở chỗ nào thế hả, thằng ranh!”

“Buồn cười!” Cậu nhóc Dan tức giận đối đầu với Kiba, hắn quát lên một tiếng khó chịu: “Các người nghĩ sao khi đám bốn người kia không có tiếp tục tấn công các người nữa. Ngươi nghĩ bốn cái tên đó đi dạo chơi rồi quên mất việc tấn công chúng ta sao? Thật nực cười làm sao? Khi mà tôi hạ gục bốn tên đó thì các ngươi ngay một thiếu nữ nhỏ bé cũng không bảo vệ được. Các ngươi không thấy mình quá hèn yếu hay sao? Nói đi chứ?”

“Thôi đi!” Một âm thanh nữ tính vang lên làm cho Dan dừng lại. Cậu nhóc quay đầu ra nhìn thấy Shion vẫn bình yên vô sự. Không có bất cứ vết thương gì. Ngay sau đó Dan lại nhìn về phía xác thiếu nữ ở phía dưới. Hắn kinh hãi hô lên: “Cô Shion, cô vẫn còn sống?”

Khuôn mặt Shion có chút buồn bã, mí mắt nàng hơi rũ xuống, nàng mở miệng nói: “Người bị chết kia là Taruho!”

“Anh Taruho?” Dan kinh ngạc hô lên: “Làm sao có thể chứ?” Hắn nhìn về phía cái xác thiếu nữ đã chết giống hệt Shion.

“Anh ấy đã nói anh ấy sẽ trở về Quỷ Quốc.” Kiba thở ra một hơi dài, hắn buồn bã mất mát nói: “Thế nhưng anh ấy lại đi một con đường khác đến Phong Ấn Mộ và chờ sẵn chúng ta ở nơi đó không xa. Vì anh ấy có một mục đích khác…”

Đột nhiên ba người một chó bị một ánh sáng hấp dẫn khi mà họ vọt qua. Ngay lập tức Kiba, Shion và Shino dừng lại. Họ thấy được người thanh niên đứng trong một vòng tròn khá đặc biệt được xếp bằng đá. Kiba mở miệng nói: “Taruho, anh ấy làm sao ở nơi này…”

“Taruho, ngươi làm gì vậy hả? Ta không bảo ngươi trở về Quỷ quốc rồi sao?” Người thiếu nữ nhảy xuống quát lên giận dữ: “Mau dừng lại cái nghi thức đó đi!” Thế nhưng người thanh niên không nghe. Hắn nhanh chóng kết ấn sau đó từ cơ thể hắn vọt ra những đám lụa màu sáng nhanh chóng bao quanh cơ thể Taruho. Một lúc sau ánh sáng dần dần tắt đi cảnh kinh ngạc xuất hiện trước mặt mọi người.

“Anh Taruho, anh…” Kiba bàng hoàng hô lên, Shino dùng tay nâng lên mắt kính.

Thiếu nữ Shion mở miệng quát lên: “Sao anh dám cái lời ta hả, Taruho? sao lại lại dám dùng gương hoán đổi hình dạng hả? Anh có biết mình đang làm gì hay không? Một khi như vậy anh sẽ không có cách nào trở về như cũ được. Hơn nữa, anh còn sẽ bị giết chết. Sao anh dám cãi lời ta hả?” Hai lần đều nhắc lại một câu tỏ ra thiếu nữ rất tức giận: “Ta không cần anh lại đây! Anh hãy cút về cho ta, nghe không hả?”

“Xin lỗi công chúa!” người thanh niên trong hình dáng thiếu nữ khẽ mở miệng. Sau đó hắn đưa lên tay gõ nhẹ vào gáy thiếu nữ. Đôi mắt thiếu nữ trực tiếp nhắm lại và thân hình đồ gục xuống lòng ngực hắn.

Đọc truyện chữ Full