“Tôi đã không thể ngăn được anh Taruho hi sinh bản thân vì Shion…” Inuzuka Kiba có chút hối lối, khuôn mặt mang theo buồn bã cúi xuống vuốt ve con chó trắng Akamaru. Lúc này Kiba cũng lấy ra những băng vài và thuộc sát trùng bắt đầu vì con chó tiến hành băng bó. Con chó nhỏ thè chiếc lưỡi dài nhẹ nhàng liếm lấy đầu tay của Kiba.
“Là như vậy sao?” Cậu nhóc Dan thở ra một hơi, sắc mắt trong lúc này cũng theo đó biến đổi. Mi mắt cậu nhóc xụp xuống và trong đôi mắt mang theo sự tang thương vốn mà tuổi tác cậu không nên có. Đến cuối cùng cậu chỉ có thể hoá tất cả thành một tiếng thở dài. Khi đó cậu tiến về phía xác người thiếu nữ nói: “Xin lỗi anh Taruho! Tôi đã cố gắng thay đổi nhưng có lẽ chính vì tôi rời đi, anh mới phải chết. Tôi thực sự không thể làm gì được lúc này nữa rồi. Điều mà tôi có thể làm đó chính là chôn cất anh tử tế. ”
“Taruho là một tên ngốc!” Shion quay đầu đi, nàng không có dám đối mặt với cái xác chết giống hệt mình đó: “Không cần phải thương tiếc cho thằng ngốc tự nguyện chết.”
“Con nhóc khốn kiếp này!” Uzumaki Karin nắm chặt nắm tay, hai hàm răng nàng đã nghiến thành ken két sau đó chửi lớn: “Ngươi có biết anh ta vì ai mà chết không hả?”
“Im đi!” Đột nhiên Shion giận dữ quát lên, nàng quay đầu lại nhìn về Uzumaki Karin nói: “Im đi, im hết đi!” Sau đó xoay người bỏ chạy với tốc độ cực nhanh.
“Cô ta…” Uzumaki Karin không còn tức giận nữa mà ngạc nhiên nhìn về phía người thiếu nữ đã bỏ trốn lại. Ánh mắt mọi người cũng biến thành buồn bã khi nhìn về phía thiếu nữ đã khuất bóng trong đám rừng rậm. Tất cả chỉ có thể làm là lặng lặng thương tiếc cho cái chết của Taruho.
Bàn chân Shion dẫm mạnh lên trên thảm có, những bước chân lại một nhanh hơn một bước. Trái tim nàng lại rỉ máu lần nữa. Ai có thể nghĩ đến mặt ngoài coi thường cái chết như nư pháp sư lại có trái tim mềm yếu như vậy. Nàng lúc này chỉ cảm giác được ngực nghẹn một cỗ không khí không có cách nào có thể thở ra. Đến cuối cùng nàng chạy đến một gốc thân cây lớn, hai tay chạm nhẹ lên trên đó.
Chỉ có hai cánh tay chống lên trên cái cây lớn, nó mới có thể giúp Shion có thể đứng vững được đôi chân mình. Đôi mắt nàng cảm giác được ầng ậc nước, nàng cố gắng không cho mình khóc, nàng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng không hiểu sao từ đôi mắt nàng, những giọt nước mặt lại bắt đầu chảy xuống.
“Xem ra cô không như mặt ngoài!” Một âm thanh vang lên ở trên cây. Shion cũng không có ngẩng đầu mà tiếp tục cúi đầu xuống, nước mắt lã trã trên khuôn mặt cô. Cậu nhóc lại tiếp tục nói: “Cô rất đau khổ vì cái chết anh Taruho sao?” Trầm mặc một chút, Dan hơi nghiêng đầu ôm ngực khẽ liếc nói: “Bây giờ không có ai, cô có thể khóc lớn nên mà! Không ai sẽ cười chê cô đâu!”
“Ai mà chẳng đau khổ khi mất đi ai đó thân thiết gần gũi với mình?” Người thiếu nữ đột nhiên gầm lên một tiếng lớn. Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu nhóc đang đứng ở trên cây đó. Hai mắt đã nhạt nhoà trong lệ nóng: “Tôi không được phép khóc. Nếu tôi làm thì sẽ là xúc phạm… đến những ai đã vì tôi mà chết.”
“Cô có thể khóc lớn mà!” Cậu nhóc Dan thở dài. Bàn chân dẫm nhẹ lên cánh cây sau đó nhảy xuống phía sau cô nhóc. Hắn thở dài ra một hơi: “Đâu cần thiết phải gượng ép mình như thế chứ?”
“Cậu không hiểu đâu!” Đầu Shion gục xuống khá thấp, âm thanh cũng dần dần trở nên nghẹn ngạo: “Sự tiên đoán chỉ dùng để bảo vệ nữ pháp sư. Ngay phút giây cô ấy nhận thấy cái chết đang gần kề, linh hồn cô ấy tách ra khỏi thân xác và hình ảnh cái chết của cô ấy hiện lên. Và ngay phút giây cận kề cái chết, cô ấy nhìn thấy những người mà ở bên cạnh cô ấy. Họ hỏi nữ pháp sư về điềm báo trước của cái chết và tin rằng họ phải hi sinh tính mạng họ để cứu cô ấy. Đó là cách mà các nữ pháp sự tiên đoán. Bằng cách hi sinh mạng sống người khác để mình tiếp tục được tồn tại.”
Nhìn thấy được nữ pháp sư ngồi ôm mặt mình khóc, Cậu nhóc Dan mở miệng nói chuyện: “Xem ra đó chính là khả năng dự đoán trước tương lai. Chẳng lẽ tương lai sẽ không có cách nào thay đổi sao? Vẫn là cô tin tưởng vào tương lai sẽ không đổi?”
“Tôi cũng sẽ chết!” Shion mở miệng nói chuyện. Khi đó Dan thấy được người thiếu nữ híp mắt lại. Vẻ mặt buồn bã và lo lắng làm cho hắn càng trở nên ngạc nhiên và tò mò hơn. Đầu thiếu nữ chúi vào hai cánh tay càng sâu hơn. Nàng tiếp tục nói: “Tôi không thể nào nhớ được bao nhiều lần tôi đã nghĩ đến chuyện đó nhưng chuyện đó cũng không được phép.” Đôi mắt nàng nhắm lại thật chặt: “Nếu tôi chết thì sẽ chẳng còn ai nữa có thể phong ấn lại Mouryou và thế giới sẽ bị huỷ diệt. Dù cho có đau đớn đến mấy, tôi vẫn phải tiếp tục sống bằng cách hi sinh tính mạng người khác.”
“Thật điên rồ!” Cậu nhóc Dan khó chịu mở rộng hai tay, hắn phản đối lại: “Tại sao lại là những người ở Quỷ quốc lại phải hi sinh tính mạng của họ?”
“Chính là như vậy…” Giọng nói Shion đã biến thành lắp bắp và run run: “Họ chính là như vậy! Dù cho nó có bất công như vậy nhưng chúng ta phải chấp nhận nó. Đó là định mệnh đã áp đặt lên nữ pháp sư và dân làng của tôi.”
“Và cô chấp nhận điều đó?” Dan khó chịu nhếch miệng dùng ánh mắt như muốn phún hoả nhìn về phía Shion. Bàn tay hắn theo đó gạt ra một cái: “Cô có từng thật sự tin vào tương lai sao? Cô đã thử thay đổi tương lai ấy chưa? Cô đã từng thử nghĩ cách để cả cô cùng với những người bên cạnh cô đều không phải chết chưa? Cô đã từng cố gắng như thế chứ?” Rất nhiều câu hỏi đi hỏi lại từ miệng Dan phát ra nhưng thiếu nữ chỉ cúi đầu thật sâu ôm lấy đầu của mình.
Cơn gió nhẹ thổi qua trướng bồng bao phủ che chắn lấy Yomi đang ngồi. Đối diện với trước mặt hắn chính là Kakuzu. Giọng nói Kakuzu khó chịu nói: “Việc ta hứa với ngươi, ta đã làm xong. Vì giết chết nữ pháp sư của Quỷ quốc, ta còn mất đi một đồng bạn của mình. Giờ ngươi sẽ tham gia vào tổ chức của chúng ta chứ?”
“Đồ ngốc!” Giọng nói khàn khàn từ Yomi đang nằm ở trên chiếc ghế toạ bằng gỗ.
“Cái gì?” Kakuzu lập tức nhăn mày lại. Ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn về phía Yomi hỏi lại: “Ngươi muốn nuốt lời không tham gia vào tổ chức của ta?”
“Không phải!” Yomi lắc lắc đầu dùng tay chống cằm: “Ta nghe được linh hồn của Mouryou nói con bé nữ pháp sư mà các ngươi giết là giả mạo. Con bé với sức mạnh có thể phong ấn được ngài Mouryou, nó vẫn còn sống. Vì thế ta sẽ không ra nhập các ngươi nếu như các ngươi không giết chết được nó. Đây là thoả thuận giữa chúng ta…” Mắt hắn nheo lại nhìn về phía Kakuzu.
Vụt! Bàn tay Kakuzu phóng ra trực tiếp túm lấy cổ Yomi. Nó siết chặt lấy khiến cho Yomi không có cách nào cử động được. Thân thể Yomi lúc này vô cùng yếu ớt, hắn cầm lấy tay Kakuzu mà lắc lắc nhưng khó thoát khỏi cánh tay như gọng kiềm của hắn. Đám binh lính ma quỷ cũng lập tức tiến tới phòng vệ ý đồ tấn công Kakuzu. Ngay lập tức Kakuzu châm chọc nói: “Tên khốn, ngươi muốn lừa ta sao? Với cơ thể này của ngươi, ngươi nghĩ mình có thể sống sót sao? Hay ngươi nghĩ đám binh lính ma quỷ vô dụng kia có thể cứu ngươi?”
“Ta không hề lừa ngươi chút nào…” Giọng nói thều thào từ miệng Yomi phát ra: “Chỉ cần ngươi giết chết được con bé nữ pháp sự ấy, ta sẽ gia nhập vào tổ chức các ngươi!”
“Hừ…” Cánh tay Kakuzu trực tiếp thả lỏng. Yomi mới ngã xuống phía dưới sau đó sờ vào cổ củ mình thở hổn hển. Kakuzu mở miệng châm chọc với âm thanh cực kỳ khó nghe nói: “Ta hy vọng ngươi không lừa ta. Nếu không ngươi chắc chắn phải chết. Chúng ta không tha cho bất cứ người nào đùa giỡn chúng ta cả. Dù cho ngươi có là ai đi chăng nữa? Đừng nghĩ mình dựa vào Mouryou quái nào đó là có thể thay đổi sự thật. Ngươi không biết chúng ta đáng sợ như thế nào…”
Nhìn bóng dáng Kakuzu rời đi, Yomi lần nữa đưa lên sờ cổ của mình, hắn giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Akatsuki, khi ta một lần nữa phục sinh. Điều đầu tiên là ta sẽ tiêu diệt tổ chức khốn kiếp này…” Âm thanh này rõ rang không phải Yomi phát ra. Âm thanh đó giống như từ trong bụng Yomi đang phát ra vậy.
Đem than thể Taruho thu vào phong ấn, cậu nhóc Dan cuộn chặt nó lại sau đó cuốn lấy và buộc thật chặt. Đem cuốn trục để lại sau lưng mình, Dan khẽ vỗ nhẹ nó rồi nói: “Anh Taruho, yên tâm! Tôi sẽ đem anh trở lại quỷ quốc!”
“Dan, Karin!” Ao trong lúc này mở miệng nói chuyện. Hắn thở ra một hơi nhìn về phía hai người Kiba và Shino rồi nói: “Mấy người làng Lá đã gọi người chi viện. Tôi cùng với hai người thiếu niên này sẽ ở lại đây mai phục tên ninja phản nhẫn của tổ chức Akatsuki đó. Hai người hãy mang theo Shion rời đi đến Phong Ấn Mộ. Nhiệm vụ phong ấn Mouryou phải nhờ hai người.”
“Đã biết!” Dan thở ra một hơi dài rồi nhún nhún vai nhìn về phía hai người thiếu nữ. Hắn cũng hiểu tại sao Karin lại đi theo. Trường hợp này chỉ đề phòng khi mà Shion thất bại trong khi phong ấn Mouryou, khi đó Karin sẽ ra tay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 178: Chia quân!
Chương 178: Chia quân!