Duyên phận! Đúng là rất có duyên, nhưng đây không phải là bình thường thiện duyên, mà là nghiệt duyên a.
Qua được một kiếp của Diệp Vũ Đồng cùng Ô Thiến Thiến, nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình xem như đã có thể nhẫn lại được.
Không thể ngờ, Diệp Tử Phàm này lại còn chú ý đến hắn, đây là trời muốn diệt đi Ngư Nguyên Giáp hắn, có tránh cũng liền không thể nào tránh khỏi, xem ra cái mạng của hắn vẫn là cứ mong manh như vậy.
“Diệp Thánh Chủ! Chuyện năm xưa là do gia gia của ta sai, như ngài muốn trừng phạt, xin hãy trừng phạt ta được rồi, ta nguyện ý thay gia gia chịu tội!” Ngư Tử Vân nhìn thấy Diệp Tử Phàm tôn này đại Cường Giả ánh mắt hiện lên sát ý, hắn nào dám chậm nữa phân, đi ngay đến trước mặt Ngư Nguyên Giáp, đem hắn che chắn phía sau, đồng thời ôm quyền nói.
Đại danh của Diệp Tử Phàm này, hắn là cũng đã nghe nói qua, có điều hiện tại chính diện đối mặt, hắn là cảm nhận cái này Diệp Tử Phàm còn khủng bố hơn lời đồn đại rất nhiều, chỉ một cái ánh mắt, cũng làm cho hắn không dấy lên được ý chí phản kháng, loại này thực lực, đã không kém Thánh Đế Cường Giả là bao.
Cái danh hiệu Thánh Vực truyền tụng Thánh Hoàng Vô Địch Thủ chi danh, quả là danh bất hư truyền.
Vốn hắn là xuất hiện tại Thánh Vực sau cũng là muốn tìm đến vị Diệp Thánh Hoàng này phân tài một hai, nhưng giờ đây cái ý nghĩ đó là không hề tồn tại trong suy nghĩ của hắn nữa rồi.
‘Tử Vân! Ngươi có Không Gian Pháp Tắc! Liền nhanh chóng rời đi, không cần lo cho ta!’ Ngư Nguyên Giáp một lần nữa được Ngư Tử Vân che chở, không J6gVm khỏi là bất đắc dĩ một cái.
Đứa cháu này của hắn đã thành Thánh Hoàng Cường Giả, như thế nào lại không hiểu được chuyện đến như thế này.
Diệp Tử Phàm vị kia muốn sát hắn để di chuyển sự chú ý của Diệp Vũ Đồng con gái hắn, người sáng mắt ai cũng có thể nhìn ra được.
Nghĩ đến chỉ cần hắn bỏ cái mạng này là ổn rồi, Ngư Tử Vân không có liên quan đến chuyện này, còn có Diệp Vũ Đồng bên kia nói tốt, có thể sẽ không có vấn đề gì đâu.
Ai nghĩ đến đứa cháu mát dây này của hắn đúng lúc này xông ra, giờ đây muốn xuống đài cũng rất khó à nha.
Đôi khi hiếu thảo quá cũng không phải là chuyện gì tốt lành, hiện tại hắn rất là hy vọng đứa cháu này của mình cũng là giống như bao người Tu Luyện Giả bên ngoài kia, vì bản thân có thể bất chấp tất cả, như thế mới có thể đi được xa, đáng tiếc..
Hiện tại hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Không Gian Pháp Tắc của Ngư Tử Vân sẽ qua mặt được Diệp Tử Phàm mà thôi.
‘Gia gia! Chuyện không có đơn giản như ngài nghĩ!’ Ngư Tử Vân hơi có một chút lắc đầu, dùng thần niệm truyền âm trả lời lại Ngư Nguyên Giáp.
Hắn ban đầu là có dự định dùng đến Không Gian Pháp Tắc đưa Ngư Nguyên Giáp rời đi nơi này thật, chỉ là nơi đây Không Gian đã bị người ta cầm cố.
Loại này cầm cố có ẩn chứa một loại Không Gian Pháp Tắc vị đạo, cái này hắn vô cùng quen thuộc nên nhìn qua là hắn nhận ra được ngay.
Đối với bình thường Giới Vực mà nói, lấy Không Gian Pháp Tắc hắn hiện tại vẫn có vùng vẫy thậm chí rời đi cũng không khó, có điều như Giới Vực được tạo ra bởi người am tường Không Gian Pháp Tắc, còn là thực lực cao hơn hắn nhiều, hắn cũng chỉ khoanh tay chịu chết.
“Ngươi sao..? Cũng được, diệt cỏ tận gốc, có trách thì nên trách Ngư Nguyên Giáp đắc tội với ta” Diệp Tử Phàm nhìn lại Ngư Tử Vân một cái, sát ý trong ánh mắt càng là nồng đậm.
Còn trẻ như thế này đã là Thánh Hoàng hậu kỳ cường giả, Pháp Tắc cũng là đạt đến trung kỳ đại thành, còn là loại Pháp Tắc vô cùng cường đại Không Gian Pháp Tắc, loại này thiên kiêu yêu nghiệt, một khi để y trưởng thành, là hết sức khó đối phó.
Nhất là người này còn là đối với Diệp Tử Phàm hắn có thù oán, để lại sẽ hậu họa khôn lường, nên là vẫn đem tên này chôn cùng với Ngư gia thì tốt hơn.
Tuổi trẻ? Như mọi người hiểu chuyện mà biết được trong lòng của Diệp Tử Phàm vừa rồi suy nghĩ, không cấm sẽ cười đến rụng răng. Người ta bên kia Ngư Tử Vân cũng là hai trăm vạn tuổi rồi, so với lại bình thường Thánh Nhân đúng là trẻ tuổi thật, nhưng nếu mà đem so còn chưa đến ngàn năm đã có thực lực nghịch thiên như Diệp Tử Phàm, như vậy thì cũng quá khập khiễng một chút. Nói trẻ thì phải nên nói Diệp Tử Phàm nhà ngươi mới đúng a.
“Phụ thân! Phụ thân! Không được.. Không được! Ngài không thể sát hắn!”
Diệp Vũ Đồng nhìn đến tình cảnh tiến triển phức tạp đến thế này, nàng là không kịp trở tay, khi nghe đến Diệp Tử Phàm muốn sát Ngư Tử Vân, càng là xanh cả mặt lại, không có chút suy nghĩ gì liền là chạy đến ngăn cản trước mặt của Ngư Tử Vân, đồng thời liền là gấp rút lên tiếng.
Nàng quá hiểu tôn này phụ thân tính cách cũng như thực lực, một khi ông ta quyết định muốn làm một việc gì đó, không ai có thể thay đổi quyết định của ông ta, cũng như rất khó làm cho ông ta thay đổi ý định.
Như hiện tại tôn này phụ thân muốn sát Ngư Tử Vân đám người, với cái thực lực của Ngư Tử Vân hiện tại, là không có khả năng có thể có con đường sống, nên trước khi ngài ấy xuất thủ, cần phải ngăn cản ngài ấy mới được, bằng mọi giá không thể để tôn phụ thân này ra tay được.
“Vũ Đồng! Tránh ra! Ngươi cũng nên biết, như ta diệt Ngư Nguyên Giáp để Ngư Tử Vân này rời đi, sau này sẽ là di họa khôn lường! “ Diệp Tử Phàm mặt không cảm xúc, đối với lại Diệp Vũ Đồng lên tiếng nói.
Nha đầu này hôm nay làm sao vậy, không phải là như Ôn Địch vừa mới báo cáo cho hắn biết, Diệp Vũ Đồng đã là nhìn trúng Ngư Tử Vân này đó chứ?
Như thế này là không có được, Diệp Tử Phàm hắn nhìn ngang nhìn dọc Ngư Tử Vân này thật kỹ một chút, đúng là có một ít thiên phú, nhưng là để mà so với lại con của hắn Diệp Vũ Đồng là kém quá xa, tên Ngư Tử Vân này thật sự không xứng với con của hắn.
‘Tiểu Chủ Nhân a Tiểu Chủ Nhân! Họ Ngư kia lần này chết chắc rồi!’ Ôn Địch bên cạnh, nhìn bên kia tình cảnh, nhất là Diệp Vũ Đồng một bộ lo lắng đến chết đi sống lại thần sắc, hắn trong lòng sao mà có chút ám sảng kỳ lạ.
Ngư Tử Vân này là người mà hắn không ưa một cái điểm nào, vì cái tên này mà Diệp Vũ Đồng không niệm tình chủ tớ bao lâu nay liền muốn đem hắn sát.
Giờ đây quả báo đến rồi, vị chủ nhân kia là không có ưa gì Ngư Tử Vân, muốn đem tên kia diệt đi, hắn cũng là chống mắt lên nhìn xem, lần này Ngư Tử Vân làm như thế nào có thể thoát chết.
“Phụ thân! Phụ thân! Ngài đem Ngư Nguyên Giáp cùng Ngư gia diệt đi! bỏ qua cho Ngư Tử Vân, Đồng nhi cam đoan sau này hắn sẽ không tìm ngài trả thù mà!” Diệp Vũ Đồng nhìn Diệp Tử Phàm một hai phải sát cho bằng được Ngư Tử Vân, hết cách nàng liền chạy đến bên cạnh của hắn, nắm lại bàn tay sắp xuất thủ kia, lên tiếng năn nỉ, bên trong còn có cầu khẩn chi ý, đồng thời nước mắt cũng là sắp tuôn ra đến nơi.
“Không được! Hôm nay Ngư gia đám người, đều tất cả phải chết! “
Diệp Tử Phàm nhìn thấy Diệp Vũ Đồng một cái bộ dáng này, liền là không thể nào nhịn được nữa, Diệp Vũ Đồng cùng cái cái này Ngư Tử Vân mới gặp có một lần, nha đầu hắn vốn thông minh liền là trở nên lú lẫn, không phân biệt được cái gì nên làm cùng cái gì không nên làm.
Họ Ngư này chắc chắn tại trên người của Vũ Đồng nhà hắn giở trò gì mới làm cho nó trở nên mê mệt như thế này.
Loại người như thế, để lại chắc chắn sẽ là một mối họa, nghĩ đến Diệp gia hắn sau này có thể sẽ vì cái này Ngư Tử Vân mà trở nên đại loạn.
Không thể để chuyện như thế này xảy ra, hắn nhất định phải sát Ngư Tử Vân, đem cái mối họa này bóp chết từ trong trứng nước mới được.
“Rầm rầm... Phụ thân a. Đồng nhi..! “
“Ân! Vũ Đồng! Ngươi làm sao vậy! “
Diệp Tử Phàm phất tay đem Diệp Vũ Đồng đẩy ra xa liền muốn ra tay đem Ngư Tử Vân hai người kia sát, chỉ là dị biến xảy ra làm cho hắn không thể nào không thu tay lại, chỉ thấy bên kia Diệp Vũ Đồng một bộ từ trên cao rơi xuống đầu, bầm giập không ít, còn là ôm đầu kêu lên đau đớn lợi hại, nhìn như thật sự không xong trạng thái.
Đây là có chuyện gì? Diệp Tử Phàm hắn nhớ mình chỉ phất nhẹ tay, không có dùng chút đỉnh thực lực nào, Diệp Vũ Đồng thực lực cũng là không có kém, không thể nào từ khoảng cách mười mét rơi tự do xuống bên dưới như thế được.
Còn đầu của nó đau như thế, còn là chuyện gì nữa đây, hắn nhớ Phệ Hồn Hương trong người Diệp Vũ Đồng đã bị mình loại bỏ rồi mà.
“Không lẽ..?”
Diệp Tử Phàm khẽ ôm Diệp Vũ Đồng đang ôm đầu đau đớn vào trong lòng, linh quang trong đầu liền là lóe lên. Hắn nhớ đến một chuyện tại Thiên Táng Cổ Địa, khi mà hắn đem Phệ Hồn Hương trong người Diệp Tiểu Nha loại bỏ.
Đại Hắc đã từng nói, Phệ Hồn Hương trong người của Diệp Tiểu Nha là chưa có trừ hẳn, vẫn là còn có một ít dung nhập vào Thánh Hồn, sau này có khả năng tái phát.
“Quả nhiên! “
Diệp Tử Phàm dùng thần niệm điều tra kỹ lại một chút, liền là phát hiện bên trong Thánh Hồn của Diệp Vũ Đồng có một loại mờ mịt hắt khí, cái này hắn rất là quen thuộc, đây là do di chứng của Phệ Hồn Hương để lại đây mà.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Luyện Thần Ma
Chương 1596: Mờ Nhạt Hắc Khí!
Chương 1596: Mờ Nhạt Hắc Khí!