Nhưng y vẫn chậm một bước, đầu lưỡi nàng đã chạm phải y.
Lục Thời Khanh kinh hãi gần như xách quần bỏ chạy, may mà Nguyên Tứ Nhàn phản ứng nhanh, buông tay kịp lúc mới không bẻ gãy “hàng” của y.
Trải qua phen khiếp sợ ấy, dũng khí nàng gom góp đã bị y đuổi sạch, nhớ lại cảm xúc quái lạ khoảnh khắc ban nãy, nàng hơi xấu hổ nhìn y:
– Chàng có thể đừng giật mình thế không, để thiếp an tĩnh…
… giúp chàng xử chứ.
Trống đánh lần đầu khí thế hăng, lần hai suy yếu sánh đâu bằng, lần ba tàn lụi không hình bóng, bởi thế giờ này nàng thoái lui.
Trong đầu Lục Thời Khanh cứ lóe lên cảnh đầu lưỡi ướt át tươi mọng giữa răng trắng môi đỏ ban nãy, nhớ lại sự kích thích trong phút giây tiếp xúc ngắn ngủi ấy, vẻ mặt y đau khổ nhẫn nại nói:
– Sao cái gì nàng cũng học thế…
Nguyên Tứ Nhàn thầm nhủ, trước đây khi y không ở nhà, nàng đã lật nát xuân cung đồ trong mớ của hồi môn, có gì chưa từng thấy chứ, chỉ là nàng vẫn hơi chống đối chuyện này nên luôn không thử nghiệm, lúc nãy thấy y lửa cháy đến nơi mà vẫn một lòng nghĩ cho nàng nên nàng mới nhất thời nổi lên ý đấy.
Kết quả ngược lại bị y chê.
Nàng bĩu môi mất hứng:
– Vậy thiếp không học là được.
Lục Thời Khanh biết nàng hiểu lầm nên muốn giải thích, nhưng ngọn lửa trên người bùng cháy dữ dội thực không kìm được, y đành nói:
– Chờ ta một lát.
Dứt lời, y vẫn quay đầu bước nhanh về phía phòng tắm.
Nguyên Tứ Nhàn buồn bã gật đầu, đợi hai nén nhang mới thấy y khôi phục thần thái tự nhiên bước ra.
Thấy vẻ mặt nàng ấm ức, Lục Thời Khanh lên giường, chống khuỷu tay biết rõ còn hỏi:
– Sao thế?
Nguyên Tứ Nhàn không phải người giỏi che giấu tâm sự, nàng nhìn y nói:
– Chàng không thích thiếp học mấy thứ đó sao?
– Thích.
Y im lặng dùng ngón cái xoa môi nàng rồi nói:
– Nhưng không muốn nàng như vậy.
Đúng hơn là, không nỡ để nàng như vậy.
Nghe giọng y dịu dàng nồng thắm hiếm hoi, Nguyên Tứ Nhàn đã hiểu đại khái nguyên nhân y từ chối:
– Thiếp đâu thấy bẩn…
– Ta biết.
Song y chỉ biết thôi là đủ rồi.
Nàng buồn bực nói “được thôi” rồi kéo chăn lên nhắm mắt, cảm nhận được người bên cạnh sáp lại thì thầm bên tai:
– Nếu thật muốn, cũng nên là ta trước.
– …
Nguyên Tứ Nhàn hiểu thâm ý trong lời y, không khỏi ngứa ngáy toàn thân run rẩy, sau đó nghe y ung dung hỏi:
– Nàng run gì thế?
Nàng nghiến răng véo cánh tay y:
– Ai run chứ? Là thai đạp, thai đạp đấy!
Lục Thời Khanh “ừ” một tiếng, sờ cằm.
Thai này đạp dữ thật.
Đêm đó tuy bình an vô sự nhưng hành động của Nguyên Tứ Nhàn vẫn để lại gợn sóng trong lòng Lục Thời Khanh, khiến y càng mất giá trước đây, chỉ một lòng u mê muốn tốt với nàng.
Qua mấy ngày tới ngày hưu mộc, y đang làm việc trong thư phòng thì nghe hạ nhân báo Nguyên Tứ Nhàn đang sai người chuẩn bị nước, muốn tranh thủ ban ngày ấm áp, khó bị cảm để gội đầu, nàng sai hạ nhân truyền lời là nàng ở trong sân đợi y qua gội đầu cho nàng.
Lục Thời Khanh kết thúc việc công, thu dọn xấp công văn quan trọng trên bàn, lúc chuẩn bị ra thì chợt nghe mật đạo truyền đến ba tiếng gõ cửa, y bèn dừng bước, xoay người mở cơ quan, quả nhiên thấy Trịnh Trạc phía sau cánh cửa ngầm.
Trước đây khi Thái Hòa gặp nạn, nhằm tránh Bình vương nghi ngờ thân phận Từ Thiện giả nên mật đạo này bị bỏ xó một thời gian, mãi đến sau này khi nguy cơ được giải trừ, hai người mới dùng nó trở lại.
Lục Thời Khanh một lòng nghĩ đến Nguyên Tứ Nhàn nên nói hơi nhanh:
– Lâu lâu ta mới có một ngày hưu mộc mà ngươi tới gõ cửa?
Trịnh Trạc vừa ló mặt đã bị phủ đầu bởi giọng điệu bất thiện làm á khẩu, nhìn ra phía sau y, hỏi:
– Sao thế, ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi à?
Bây giờ y có thể làm chuyện tốt gì chứ, y cho hắn vào rồi nói:
– Chuyện tốt thì không, nàng đang đợi ta gội đầu.
Trịnh Trạc nghe vậy sắp vấp chân, kinh ngạc:
– Tỳ nữ trong nhà ngươi nhận tiền xong giải tán hết hả?
Lục Thời Khanh liếc hắn, nhàn nhạt nói:
– Ngươi thì biết cái gì.
Đây gọi là tình thú phu thê. Y mới học gần đây đấy.
Trịnh Trạc thầm nhủ kẻ cô đơn lâu năm như mình đúng là không biết, mấy cơ thiếp bị Huy Ninh Đế nhét vào phủ hắn toàn là bình hoa hoặc tai mắt giám thị, đều không đáng để hắn phí tâm.
Hắn nghĩ ngợi rồi nói:
– Vậy ngươi lo bận việc của ngươi đi, đừng để nàng ấy chờ sốt ruột.
Lục Thời Khanh nghe nửa câu đầu thì thấy hắn rất hiểu chuyện, nhưng nghe hết câu thì trong lòng không thoải mái. Hắn quan tâm Nguyên Tứ Nhàn thế cơ à?
Thấy mặt y toát tầng sương, Trịnh Trạc biết ngay y nghĩ gì, bèn vỗ vai y:
– Ta quan tâm con nuôi của ta.
Lục Thời Khanh “hứ” với hắn.
Ai nói con trai y muốn nhận hắn làm cha nuôi? Vả lại, sao hắn biết chắc chắn là con trai chứ.
Y nhìn hắn, biết hắn không có chuyện sẽ không đến, đã đến ắt mang theo tin tức, bèn hỏi:
– Tin tức quan trọng không, nếu đợi hai nén nhang không chết người thì ta đi trước.
Trịnh Trạc bật cười:
– Không chết đâu, ta ở đây đợi ngươi, cho ta ấm trà, phải ngon đấy, với lấy ngũ mộc ra nữa để một mình ta giết thời gian.
Lục Thời Khanh cạn lời nhìn hắn. Một hoàng tử chính thống tốt đẹp mà lại mê cờ bạc. Nhưng cuối cùng y vẫn đem trà và ngũ mộc cho hắn, sau đó mới vòng ra sân sau tìm Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng không biết Trịnh Trạc ghé, thấy Lục Thời Khanh rề rà cả buổi mới tới thì ngồi ở hành lang oán giận:
– Chàng còn không tới nữa là tự thiếp gội luôn đấy!
Lục Thời Khanh ho khẽ, quay đầu nhìn cửa sổ sau thư phòng, không biết Trịnh Trạc trong đó có nghe những lời làm mất mặt y này không, y nói:
– Có chút việc làm trì hoãn.
Nàng không trách móc nữa, hỏi:
– Sao lại gội trong sân?
Y chỉ mặt trời dần khuất bóng nơi chân trời:
– Thời tiết tốt nên ra phơi nắng.
Nói xong, y đưa nàng đến chỗ giếng:
– Tới đây.
Nguyên Tứ Nhàn đúng là không thích trong phòng bí bách, tháng 11 hiếm khi được ngày ấm áp thế này, nàng ra hành lang sưởi nắng, cảm thấy toàn thân khoan khoái vô cùng, không còn cáu kỉnh nữa, mỉm cười nằm xuống ghế do hạ nhân chuẩn bị sẵn.
Lục Thời Khanh vòng ra sau ghế, gỡ trâm trên đầu nàng, một tay xõa tóc nàng ra, một tay cầm gáo nước.
Nguyên Tứ Nhàn híp mắt như mèo, lười nhác nhắc nhở:
– Tóc thiếp bẩn lắm.
Vì trời lạnh, Lục Thời Khanh sợ nàng bị cảm nên không cho nàng thường xuyên tắm rửa. Tóc nàng bẩn, y cũng không để ý, ban đêm vẫn hăng say dựa vào nàng.
Lục Thời Khanh khẽ cào tóc nàng:
– Biết mà.
Nhưng y không hề có ý dừng tay.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nghĩ quả là sông có khúc người có lúc, nàng bỏ chưa tới một năm cua được Lục Thời Khanh về là có thể được y hầu hạ suốt 30-50 năm kế tiếp, đúng là quá có lời.
Lục Thời Khanh không biết nàng đang nghĩ gì nhưng nhìn khóe môi nàng cong lên, dáng dấp hài lòng thỏa mãn, y cũng cảm thấy những ngày nhàn nhã này thật thoải mái, không kìm được cười theo, vừa múc một gáo nước bồ kết sai người chuẩn bị sẵn làm ướt tóc nàng vừa hỏi:
– Lạnh không?
Nguyên Tứ Nhàn nhắm mắt lắc đầu:
– Vừa đủ.
Sau khi xối vài gáo nước, y bắt đầu vò tóc cho nàng, có lẽ do lực tay vừa đủ cộng thêm ánh mặt trời ấm áp, Nguyên Tứ Nhàn nhanh chóng buồn ngủ, thiêm thiếp nói:
– Nếu thiếp ngủ thì chàng bế thiếp về nhé, cẩn thận coi chừng đè con.
Lục Thời Khanh không hề ngừng tay, cười nhạt:
– Nàng không sợ đè ta à?
Nguyên Tứ Nhàn tức quá tỉnh ngủ, mở mắt chất vấn:
– Chàng chê thiếp nặng hả?
Y chưa kịp đáp thì thấy nàng bĩu môi:
– Thiếp vất vả mang thai 10 tháng là vì ai? Bây giờ hay rồi, mất dáng, mặt cũng phì ra, lại bị người sắp làm cha chê bai…
Lục Thời Khanh vừa nhìn là biết nàng đã lâu chưa diễn nên ngứa ngáy, y nói:
– Nếu ta chê nàng thì ai cho nàng sinh con?
– Lại còn tham, một lần là sinh đủ một đôi cho chàng, hợp ý quá còn gì!
Nguyên Tứ Nhàn nghiêng đầu trách y.
Y xoay đầu nàng trở lại:
– Đừng lộn xộn.
Kế đó y nói tiếp:
– Nếu nàng sinh một nam một nữ thì sao, ta vẫn không thoải mái.
– …
Già mồm!
Hai người cà kê quá giờ hẹn của Lục Thời Khanh với Trịnh Trạc. May mà Trịnh Trạc ngồi bên cửa sổ, nhìn rất rõ những gì xảy ra ở trong sân xa xa, thấy y đúng là chưa gội đầu xong nên không vội, chỉ là ngồi chơi ngũ mộc một mình hơi chán nên chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn họ.
Hắn thấy trong sân trồng hai cây hòe đối xứng, lá rụng sạch trông hơi tiêu điều nhưng được ánh mặt trời ấm áp ngày đông chiếu xuống lại bỗng toát lên vài phần sức sống, cứ như được phủ một màu xanh um.
Lại nhìn hai kẻ hăng hái dưới gốc cây, Nguyên Tứ Nhàn như bị Lục Thời Khanh chọc tức, dùng hai ngón tay bắn giọt bồ kết trên tóc lên chóp mũi của y.
Lục Thời Khanh trúng chiêu tức quá hóa cười, giơ tay muốn lau nhưng tay toàn bọt bồ kết trắng nên hơi do dự.
Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy, cười móc chiếc khăn từ tay áo ra ngước cổ giúp y lau.
Hắn loáng thoáng nghe nàng nói:
– Được rồi, không phá chàng nữa.
Bộ dạng Lục Thời Khanh như có thâm thù đại hận mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục vò tóc cho nàng.
Hắn nhìn tới đó thì cụp mắt, cúi đầu nhìn ánh mặt trời vàng nhạt rơi trên song cửa sổ, mím môi cười nhưng khóe mắt thoáng buồn.
Gội đầu cho người khác có vẻ là chuyện rất thú vị.
Qua thêm khoảng một nén nhang, Lục Thời Khanh mới gội đầu xong cho Nguyên Tứ Nhàn, dùng khăn lau cho nàng hai lượt mới nói:
– Vẫn chưa khô hẳn, lát nữa sai người lau lại cho nàng.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu lườm y:
– Làm thì làm cho trót, ai lại bỏ dở giữa chừng như chàng chứ!
Y cười bất lực:
– Lâu lắm rồi, có người đang đợi ta ở thư phòng.
– Ai?
Y chỉ về phía cửa sổ thư phòng, ý bảo tự nàng nhìn.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn theo hướng ngón tay y, thấy Trịnh Trạc đang ngồi bên kia song cửa sổ gạn trà trong tách. Cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn nghiêng đầu khẽ gật với nàng, mỉm cười xem như chào hỏi.
– …
Một hoàng tử ngồi ngay đó mà nàng dửng dưng nằm đây, chuyện này ghê lắm nha. Nguyên Tứ Nhàn vô thức muốn ngồi dậy cho đoan chính thì Trịnh Trạc ra dấu tay ý bảo nàng cứ nằm.
Lục Thời Khanh cũng đè nàng xuống:
– Nàng khách sáo với hắn làm gì.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nghĩ là y quá không khách sáo thì có, sớm biết Trịnh Trạc đang chờ thì nàng đã không trì hoãn y lâu đến vậy, nàng chun mũi với y:
– Chàng còn không mau đi đi.
Lục Thời Khanh sai người đưa nàng về, sau đó đứng dậy quay lại thư phòng, Trịnh Trạc vừa thấy hạ nhân bước vào sân liền nhanh tay đóng kín cửa sổ lại, Lục Thời Khanh phóng ánh mắt dao găm qua hắn:
– Ngươi chọn vị trí theo dõi tốt quá nhỉ.
Trịnh Trạc cười:
– Được Lục thị lang khen ngợi, kẻ bất tài này học binh pháp cũng được lắm.
– Nói đi, chuyện gì?
Lần này Trịnh Trạc không cười đùa nữa mà nghiêm mặt nói:
– Hồi Hột xảy ra chuyện rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 96
Chương 96