Nếu không phải bởi vì nhừo cí đứa con gái mà ông ta không thích này. Chỉ sợ cả đợi ông ta chắc cũng không có cơ hội đến được chỗ này!
Giám đốc của Quân Lan Uyển đích thân ra đón tiêso, mặc lão nhìn Hàn Mộ Vi cười: "Vi Vi thích ăn cái gì?"
Hàn Mộ Vi chần chờ một chút. Thật ra cô không đặc biệt thích ăn cái gì, đành phải cười một chút:
"Đều thích."
Hàn Tử Tư cương một chút, còn may Mặc lão gia không hỏi ông ta, bằng không ông ta liền xấu mặt. Ông ta chưa bao giờ để ý qua Hàn Mộ Vi thích ăn cái gì. Cười một chút, Hàn Tử Tư nói: "Vi Vi nhà chúng tôi từ nhỏ đã không kén ăn. Cái gì cũng thích ăn."
Lưu Băng Tinh cũng cười mỉm chi gật đầu.
Mắt Mặc lão gia nhìn qua Hàn Tử Tư, Mặc lão gia cũng không có điều tra qua trong nhà Hàn Mộ Vi. Chỉ biết Hàn gia rất có tiền. Hình như mẹ của Hàn Mộ Vi là con gái của một thế giao của ông, Hình như là tên...... Vệ...... Vệ Như Yên thì phải?
"Một khi đã như vậy, vậy tự ta làm chủ." Mặc lão gia cười, đem thực đơn giao cho thư kí của mình.
Thư kí Lưu cúi đầu, đi theo giám đốc đi ra ngoài. Tuổi tác của Mặc lão gia nói cho cùng cũng đã cao rồi, ông mỗi ngày nên ăn cái gì mới thích hợp đều có sẵn thực đơn chuyên môn. Thường ngày đều là do thư kí Lưu giúp ông lo liệu việc đó, thư kí Lưu tất nhiên biết rõ trong trường hợp này nên gọi những món gì.
Ghế lô tầng cao nhất đều có nhân viên phục vụ cùng đầu bếp chuyên môn, rất nhanh đồ ăn liền được đặt ở trên bàn.
Hàn Mộ Vi nhìn một bàn đồ ăn, trong lòng có chút rối rắm.
Ở dưới sự dạy dỗ của Tiểu Bao Tử "Không thể lãng phí lương thực". Cô đã có thói quen ăn nhiều làm nhiều, ăn ít làm ít, ăn nhiều mua nhiều, ăn ít mua ít, không để chừa lại cơm thừa canh cặn. Nhưng trước mắt nhiều như đồ ăn như vậy. Bọn họ đoàn người hơn nữa thêm Lưu bí thư cũng cùng lắm chỉ có tám người. Cũng không biết có thể ăn hết được hay không......
Mặc Dung Uyên nhìn cô một cái, như suy tư gì mà cười một chút, nói với người mang đồ ăn: "Được rồi, tạm thời như thế này đi! Lát sau không đủ thì lên thêm."
Nhân viên công tác sửng sốt một chút, mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.
Mặc lão gia cũng có chút ngoài ý muốn, tôn tử của ông trước nay ngoại trừ chuyện trong nhà và công tác vốn chẳng quan tâm việc khác, khi nào sẽ chú ý này đó lông gà vỏ tỏi(việc nhỏ bé bằng lông gà vỏ tỏi) việc nhỏ này?
"Ăn cơm đi!"
Mặc lão gia cười nói.
Đoàn người chờ Mặc lão gia động đũa mới bắt đầu ăn, ba người Hàn Tử Tư ăn rất cẩn thận cẩn thận, cảm thấy thật không được tự nhiên.
Hàn Mộ Vi tuy rằng cũng có chút không được tự nhiên. Nhưng lại quen thói làm một việc liền phải chuyên tân mà làm. Một khi bắt đầu ăn cơm, liền chuyên tâm với ăn cơm, sẽ không đi chú ý chuyện khác. Theo như Tiểu Bao Tử đã nói, ăn cơm liền phải chuyên tâm ăn, nếu không sẽ không tốt cho tiêu hoá!
Hàn Mộ Vi ăn thật sự nghiêm túc, Mặc lão gia cùng Mặc Dung Uyên đều cho gắp thức ăn cho cô. Cô ngoan ngoãn mà ăn, còn gấp cho Mặc Dung Uyên một chút sườn heo chua ngọt mà thường ngày cậu bé thích ăn.
Mặc Quân Dư nhìn cô cười một chút, ngoan ngoãn mà gặm xương sườn. Cảnh này ở trong mắt của Mặc lão gia, lại không ngừng gật đầu.
Hàn Mộ Vi cùng Mặc Dung Uyên, Mặc Quân Dư ba người ngồi ở cùng nhau. Một người gấp thứ ăn cho một người, một người giúp một người khác múc canh, một dáng vẻ không để ý đến người khác. Nếu không phải Hàn Mộ Vi quá nhỏ mà nói, thoạt nhìn thật đúng là giống nhưu một nhà ba người.
Mặc lão gia thu hồi tầm mắt, trong lòng như suy tư gì.
Trên bàn cơm thật sự quá an tĩnh, Hàn Tử Tư cười vươn chiếc đũa tới, gắp Mặc Quân Dư gắp một khối xương sườn: "Tiểu Dư thích ăn xương sườn a, ăn nhiều một chút!"
Lại nhìn trong chén Hàn Mộ Vi gắp một đũa thức ăn. Động tác của Hàn Mộ Vi hơn ngừng lại một chút, không có nhìn ông ta, lại tiếp tục ăn.
Mặc Quân Dư cùng Hàn Mộ Vi phản ứng nhất trí. Dù sao cũng là trưởng bối, cậu bé vẫn là ngoan ngoãn gật đầu nói cảm ớn. Có điều mọi người ở trên bàn đều thấy được, ăn xong một chén cơm kia, chính là khối xương mà Hàn Tử Tư gắp cho cậu bé một chút cũng không động đến. Ngược lại là thức ăn Hàn Mộ Vi gấp cho cậu đều bị cậu bé ăn sạch hết.
Mặc lão gia như suy tư gì mà mà nhìn thoáng qua Hàn Tử Tư.
Hàn Gia này, mối quan hệ trong gia đình hình như có chút phức tạp sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 230: Cùng nhau ăn cơm
Chương 230: Cùng nhau ăn cơm