Ngày hôm qua lúc đến Hàn gia, Mặc lão gia đã có chút nghi ngờ. Hàn Mộ Vi là là đứa con gái mới vừa thành niên của Hàn gia, hơn nữa lập tức sắp phải thi đại học, sao lại dọn ra ngoài sống mọi mình như thế?
Cho dù đúng là theo lời của Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh đã nói, cô chỉ là đang đến thời kỳ oharn nghịch của thanh thiếu niên, muốn được yên tĩnh nên đã dọn ra ngoài ở. Hàn Tử Tư thân làm cha mẹ chẳng lẽ lại liền chấp nhận cho như thế? Hơn nữa, Hôm nay Mặc lão gia đã ở cạnh bên căn hộ của Hàn Mộ Vi gần một ngày, cũng biết được trong căn hộ cô không có người hầu hay là bảo mẫu gì cả. Nghe hàng xóm nói, cô bình thường còn tự mình đi mua thức ăn nấu cơm?
Hàn gia như thế nào mà đến nổi một người hầu thôi cũng không mời nổi?
Mặc lão nhìn đồ ăn còn dư lại trong chén của Hàn Mộ Vi, trong lòng có so đo.
Thoạt nhìn, cô gái nhỏ này và người nhà quan hệ không được tốt lắm.
Hàn Mộ Vi là con của Hàn Tử Tư và người vợ quá cố. Sau khi người vợ trước mất đi, ông ta rất nhanh đã cưới người vợ hiện tạ, còn mang về một đứa con gái bằng tuổi với con gái lớn của mình......
Muốn nói quan hệ không tốt, thoạt nhìn cũng không phải quá kỳ lạ.
Ánh mắt Mặc lão gia nhìn Hàn Mộ Vi có chút bất đồng lên.
Bởi vì trước khi mất tích Tiểu Dư với bản thân ông chênh quá lớn, lại bận về việc công tác. Hoàn toàn không có thời gian để chăm sóc cho Tiểu Dư, Tiểu Dư đối với chính ông mình cũng không thân. Chẳng qua là, cậu bé cùng với Hàn Mộ Vi quen biết nhau rõ ràng cũng không lâu, lại đối với Hàn Mộ Vi càng thêm thân thiết......
So với bọn người Hàn Tử Tư cố ý lấy lòng của ông, cô gái nhỏ Hàn Mộ Vi này lại có vẻ có sự hướng nội quá mức cùng với chất phác. Có điều từ việc cô có thể thu ohujc được ánh mắt khó nhìn của tôn tử và đứa cháu ngoại có chút tự bế của ông. Cô tuyệt đối không đơn giản như ở vẻ bề ngoài.
Mặc lão cười lại gấp cho Hàn Mộ Vi một đũa thức ăn, làm Hàn Tử Tư trong lòng thập phần cao hứng. Lưu Băng Tinh cùng Hàn Mộ Vũ tươi cười lại chưa đạt đáy mắt, Lưu Băng Tinh còn đỡ, bà ta dùng sao cũng đã quen có công phu diễn xuất với người ngoài. Nhưng Hàn Mộ Vũ tuổi lại còn nhỏ, trong lòng vốn dĩ đã đối với Hàn Mộ Vi mang theo oán hận. Hiện tại nhìn thấy một nhân vật lớn đối xử với Hàn Mộ Vi tốt như vậy, ngay cả ba mẹ của mình cũng vì như thế mà không thể không lấy lòng Hàn Mộ Vi, trong lòng càng thêm ghen ghét. Cô ta che dấu thật không được tốt, hận ý trong mắt đối với Hàn Mộ Vi có chút rõ ràng. Mặc lão gai trong lúc vô tình thấy được, nhíu mày.
Một cô gái vừa mới thành niên, lại đối với chị gái của mình lộ ra vẻ mặt như vậy sao?
Xem ra, Hàn Mộ Vi trải qua cuộc sống ở Hàn Gia thật sự không được tốt!
Mặc lão gai lại nhìn về phía Hàn Mộ Vi cùng Mặc Quân Dư. Hai người bọn họ đều không hề kén ăn, không có nói nhiều lời. Vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà chuyên tâm ăn cơm, thoạt nhìn lại có vài nét giống nhau.
Nhịn không được nhớ đến con gái của mình, ở trong lòng Mặc lão gia thở dài.
Đứa cháu ngoại này của ông trước đó cũng trải qua giống như Hàn Mộ Vi. Trước đó do cha mẹ mình không tốt sơ suất, nên mới biến thành tính cách như thế.
Nghĩ như thế, Mặc lão gia đối với Hàn Mộ Vi có vài phần thấu hiểu. Cô đại khái cũng giống với như Mặc Quân Dư, trải qua cũng không được tốt sao? Nhìn cô gầy đến......
Rõ ràng xuất thân nhà giàu số một ở Giang Thành, thoạt nhìn lại giống như bị suy dinh dưỡng vậy!
Mặc lão gia cũng không biết. Nếu mà ông đến đây sớ gặp được Hàn Mộ Vi trước đó mà nói, nhìn không phải là bị suy dinh dưỡng, mà rõ ràng là bị ngược đãi!
Một bữa cơm mọi người đều có tâm tưu riêng, Hàn Mộ Vi Mặc Quân Dư trừ bỏ chuyên tâm ăn uống, cùng với Mặc Dung Uyên vẫn luôn đang chiếu cô cho hai người bọn họ. Có lẽ là người khác có chút ăn không tiêu!
Ăn cơm xong, Hàn Tử Tư nói:
"Vậy Mặc lão gia chúng tôi xin phép cáo từ trước. Vi Vi, hôm nay về nhà ngủ đi!"
Nếu không phải trước đó ở trên bàn cơm cảm giác được khác thường. Nghe thấy ông ta nói chuyện hiền lành như thế, Mặc lão gia đại khái sẽ cho rằng Hàn Mộ Vi chỉ là ở tại bên ngoài, còn thường xuyên trở về nhà ở nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 231: Thấy rõ bản chất
Chương 231: Thấy rõ bản chất