TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Việt Tài Chính
Chương 947: Các người sẽ hối hận

Bị đẩy ra như thế nhưng lúc này Tô Hoàng Huy miệng của mình xuất hiện một cái ống nhỏ trong miệng với hai cái kim châm nhỏ được phóng ra một cách nhanh chóng. 

Thiếu Kiệt với Trịnh Tài Bảo vội vàng nhún chân nhảy về hai phía. Tô Hoàng Huy dùng sức của mình gồng thật mạnh đứt luôn cả sợi dây nhựa được mấy người Hồng Thanh Bang nhặt được để trói hắn lại. 

Bước chân phóng về phía trước như hắn đã chọn lựa đối tượng mà mình sẽ ra tay từ trước đó là Thiếu Kiệt. 

Bàn tay cong lại hình một cái ngũ trảo hướng trực diện trước mặt Thiếu Kiệt bay đến như muốn nhắm vào điểm yếu hại ngay cổ của Thiếu Kiệt bóp xuống.

Ngay thời điểm này Thiếu Kiệt. Chân trái lui lại một bước dài kéo dài khoảng cách cần thiết của chính mình thêm vào đò là một động tác nhịp chân của mấy đầu ngón chân trong đôi giầy mình tạo thế đem chân phải của mình từ mặt đất đá thẳng trực diện bàn tay của Tô Hoàng Huy. 

Miệng Thiếu Kiệt quát lên một tiếng nhắm trực diện thẳng mặt đối phương. 

- Muốn chết! 

Blake với Jackson lúc này cũng nhanh chóng tiếng lên một bước đem Tô Hoàng Huy cố định ở giữa cả ba người. Trịnh Tài Bảo xoay người ra phía sau Tô Hoàng Huy. Cả bốn người bốn góc không báo trước đều cũng ra một cước nhắm vào người Tô Hoàng Huy mà đánh. 

Trịnh Tài Bảo từ phía sau đạp tới hướng ở khoản giữa lưng của Tô Hoàng Huy phát ra một lực thật mạnh giáng lên cột sống đối phương. Blake cùng với Jackson hai người hai bên nhắm vào phía xương sườn hai bên của Tô Hoàng Huy. Thiệu Kiệt sau khi chính diện đối kháng với một trảo của Tô Hoàng Huy cũng tiếp một đạp vào phía ngực của hắn. 

Thân hình của Tô Hoàng Huy lúc này gục xuống. Đôi chân của hắn hiện tại bị hai người của Hồng Thanh Bang đạp vào ngay phần khớp đầu gối.

Đối phương trong tình trạng như thế quỳ trước mặt mình Thiếu Kiệt cũng chỉ lắc đầu nhìn Tô Hoàng Huy đáp lại. 

- Làm người nên biết mình ở hoàn cảnh nào. Đừng ngu ngốc làm anh hùng trong khi chỉ có một mình. Đang làm thiếu gia không muốn lại muốn làm người chết thì sẽ không ít người tác thành cho đâu.

Trịnh Tài Bảo bước lên phía trước nhìn Tô Hoàng Huy bị mấy người Hồng Thanh Bang giữ lại đôi chân hắn khuy ở dưới đất liền đem nấm đấm của mình đánh một cái lên khớp vai của Tô Hoàng Huy nói 

- Thằng Chó mày định chơi ông à! Mẹ hết thằng cha tới thằng cháu. Muốn hi sinh đời cháu cũng cố đời ông nội mày sao. Tao chưa cho mày chết dễ dàng như thế đâu.

Thiếu Kiệt vốn không định lên tiếng nhưng Tô Hoàng Huy lúc này sau khi bị đánh cũng mỉm cười nhìn Thiếu Kiệt với Trịnh Tài Bảo cười lớn nói. 

- Tao có gì phải lo chứ. Không phải chỉ là cái chết thôi sao. Ai mà không phải chết. Thiếu gia nhà cao cửa rộng sao. Tao không cần ở cái quốc gia này thế lực mấy rồi cũng bị dập tắt. Anh Hùng dân tộc không phải cũng chết đi bị người khác đốt võ quán. Bị năm lần bảy lượt trốn ra nước ngoài sao. 

Trịnh Tài Bảo với Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn nhau. Bởi cả hai đều biết người Tô Hoàng Huy muốn nói đến là ai. Người đó được mệnh danh là một trong thập hổ quảng đông anh hùng dân tộc thì chỉ có duy nhất một người. Mà bất cứ người nào đến nơi đây để đến tham quan nơi của ông được do chính vợ mình trùng tu lại sau sự kiện bị đốt võ quán.

- Hoàng Phi Hồng ông ta có tính cách của ông ta. Việc phải chạy ra nước ngoài cũng không phải ông ta muốn. Nhưng mà theo như tôi thấy gia đình anh cũng không phải đã sống qua tất cả những thứ đó sao vì sao lại có ý nghĩ tiêu cực như vậy.

Thiếu Kiệt nhìn Tô Hoàng Huy đem suy nghĩ của mình nhận thấy về bối cảnh tô gia mà hắn đã thấy. Nhìn bên ngoài thi không đến mức tô gia phải làm ra những việc không thể thay đổi được. Nhưng không có nghĩa là điều đó đúng với thực tế. 

Vì sẽ không có gì là ngẫu nhiên điển hình như việc Tô gia hiện tại không biết ở đâu chỉ duy nhất còn lại Tô Hoàng Huy ở đâu đã cho thấy họ chuẩn bị cho việc này không phải một sớm một chiều.

- Mấy người thì biết gì. Cái đất nước này gia đình tao không còn lạ nữa được một lúc thôi chỉ toàn là giả dối. Không dùng cách này thì dùng cách khác để làm suy yếu thế lực lâu năm của từng nơi họ gọi là trọng yếu. Nếu không tô gia tao đã không lâm vào tình cảnh như thế này. Bọn mày cố đi đến một ngày hiểu được đạo lý này thì cũng không thoát ra được đâu. 

Lời nói của Tô Hoàng Huy làm cho Thiếu Kiệt chú tâm rất nhiều. Tô gia là thế lực cắm rẽ ở Thẩm Quyến này vẫn đi đến kết cuộc như Tô Hoàng Huy nói. Dù chi là lời một phía nhưng phải có điều gì đó mới để cho hắn căn cứ vào đưa ra những lời này. 

Trịnh Tài Bảo thì lại không nghĩ vậy. Hắn cho rằng Tô Hoàng Huy cô gắng đang đánh lạc hướng kéo dài thời gian để chờ đợi hoặc cho thời gian tô gia trốn đi. 

- Mẹ Mày nhiều lời! Tao không tin chắc chắn tô gia bọn mày chuẩn bị hậu chiêu gì đó. Không thì đổi một mới sống mới đủ để thao túng từng thế lực trả thù bọn tao. Chắc chắn là như thế. Khai mau đám người kia ở đâu.

Tô Hoàng Huy lúc này chỉ đáp lại một lời hời hợt như không quan tâm đến những gì Trịnh Tài Bảo đã hỏi mình. 

- Nếu có bản lĩnh thì cứ tìm nhưng tao chắc rằng người như mày sẽ không tìm ra đâu. Hơn nữa tìm được rồi thì mày nhắm có chống lại được Huyết Long không. Tao ở đây này muốn lấy thông tin thì cứ đến. 

Thiếu Kiệt chỉ im lặng không nói gì. Với kiểu cách của Tô Hoàng Huy cho thấy hắn sẳn sàng chết cũng không quan tâm đến việc bị tra tấn nếu như đúng như những gì mà Tô Hoàng Huy tự tin nói ra điều này thì có hai loại sẽ diễn ra. 

Một là nơi này không xa lạ với mọi người hai là nơi này được Huyết Long bảo vệ cẩn mật đến mức không ai có thể tra ra thông tin hoặc có được thông tin cần thiết nhưng cũng không tim được ở đâu.

- Xem ra chúng ta không lấy được thông tin gì từ hắn đâu. Trước mắt cứ cho người rút lui áp giải hắn giam ở đâu đó đem thông tin này lộ ra bên ngoài. Xem tô gia có muốn cứu hắn không khi đó chúng ta sẽ biết được thêm một số chuyện. 

Thiếu Kiệt nhìn Trịnh Tài Bảo nói ra suy nghĩ của mình. Hiện tại cách tra tấn lấy thông tin cần thiết từ miệng của Tô Hoàng Huy sẽ không thật sự hiệu quả. Nhưng nếu lấy hắn đem ra làm mồi nhử nếu như Tô gia thật sự đem Tô Hoàng Huy trở thành người của gia đình mình sẽ cho Huyết Long ứng cứu. Từ đó thu thập được thêm thông tin cần thiết tại sao tô gia lại làm ra quyết định bỏ trốn như thế này 

- Ừ chuyện này mày cứ để tao. Mẹ nó tức chết đi được mấy tháng nay bị Tô gia lừa gạt cho thảm. Hèn gì bọn nó tranh chấp với người của Hồng Thanh Bang tao không ít. Hóa ra chỉ là để che mắt người khác để tiện việc rút lui như ngày hôm nay. 

Trịnh Tài Bảo lúc này cũng không vui khi chính mình trở thành một quân cờ cho đối phương qua mặt những người khác. Khi lấy người tô gia tranh chấp lợi ích với bang phải của hắn. Để cho người khác nhìn vào luôn cho rằng tô gia làm ra hành động muốn thâu tóm cách thế lực của hắc bang ở Thẩm Quyến làm người chưởng khống phía sau giới hắc đạo của nơi này. 

- Tao đang thắc mắc chỗ của mày có gì mà để tô gia nhắm vào. Thì ra cũng chỉ là màn dương đông kích tây đối với người khác. Nghĩ cũng là tô gia nhúng tay vào hắc đạo làm gì cũng không biết mày nghĩ sao mà lại đi đấu với họ. 

Thiếu Kiệt bây giờ cũng khác tò mò nếu nói Thẩm Quyến là nơi trung tâm của giới công nghệ châu á. Thì việc phát triển hắc đạo theo kiểu nhà hàng khách sạn các khu giải trí thường hay là những gì những bang phái xã hội kinh doanh thì nơi này Hồng Thanh Bang trụ vững được dường như có chút không đúng.

- Mày không biết đừng nói. Ở đây đúng là chỉ có vài chỗ làm ăn được. ngành dịch vụ thì đừng nói đến chỉ có lợi cho mấy tên làm công ty lữ hành thôi còn nơi ăn chơi giải trí bị hạn chế lắm. Bọn tao kinh doanh hắc đạo theo một con đường khác. Đó là copy linh kiện sản xuất. Cái điều kiện này còn kiếm tiền nhiều gấp mấy lần kinh doanh bang hội thông thường.

Trịnh Tài Bảo nói ra còn đường kinh doanh của mình theo cách mà Hồng Thành Bằng phát triển để cho thiếu kiệt nhận ra một việc sống ở nơi như thế nào thì sẽ có cách kiếm tiền ở nơi đó. Để xác minh rằng suy nghĩ của mình đúng Thiếu Kiệt mới hỏi Trịnh Tài Bảo.

- Bọn mày làm nhái linh kiện của các hãng điện tử nước ngoài để bán ra sao? Nếu như bị phát hiện ra sẽ dính vào một mớ rắc rối với cả quốc tế đấy. 

- Thì có sau trước giờ đất nước này đâu có sử dụng đúng luật của cuộc chơi. Mà những linh kiện làm ra không phải chỉ một nơi. Tao chia nhỏ ra từng thành phần từng nơi. Cũng có công ty sản xuất điện tử hẳn hoi nếu có kiện tao đổ bừa là đó là thương hiệu công ty đặt cái tên khác là được họ kiện tao cũng kiện ở đất nước này tao sẽ nắm phần thắng chứ không phải người nước ngoài thắng.

Trịnh Tài Bảo đáp lại lời của Thiếu Kiệt một cách vui vẻ hắn thừa nhận nhưng việc mình làm mà không cần phải lo ngại. Hơn nữa khả năng để những công ty lớn đó kiện Trịnh Tài Bảo ở quốc gia này thật sự đúng là phần thắng hoàn toàn không có. 

Sau bao nhiêu năm gặp lại. Ở một vị trí khác Thiếu Kiệt chợt nhận ra cuộc sống của cái thằng bạn nối khố của mình nếu không có gì thay đổi thì cũng là một người có tiền sống sung sướng mà không phải lo lắng điều gì. 

- Xem ra cuộc sống mày không tệ. Ít nhất mày cũng biết cách làm ăn hơn khối người. Nhưng chỉ nhắm vào một lĩnh vực như thế ổn không đó. Mày hai ai là người nghĩ ra cái con đường này vậy.

- Mày khinh thường tao quá rồi đấy. Không phải ngày xưa không có tiền mày nói là muốn có tiền thì phải tự mình làm ra đó sao. Tao còn nhớ mày nói xong câu đó liền kéo tao đi lụm sắt vụn. Nhớ câu đó của mày cả đấy. Cơ hội là do mình tạo ra không phải do người khác. Sau này tao nghe được câu này nữa thì thấy lúc đầu mày đưa ra câu nói kia y chang nhau.

Đọc truyện chữ Full