TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
101 Lần Trùng Sinh
Chương 37

Editor: Lam

Một lát sau, Phạm Đông đi ra. Anh nháy mắt về phía bên này, tiếp đó đi về phía quán trọ phụ cận đã sớm bàn trước đó.

Ba người Đường Tâm Duyệt theo ở phía sau không xa không gần, giống như đặc vụ tiếp cận, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Lúc đến quán trọ, bốn người vào một căn phòng, khóa cửa đóng cửa sổ. Phạm Đông lấy ra một tờ chi phiếu, ánh mắt tỏa sáng, “Lấy được rồi!”

Tựa như bụi bặm lắng xuống, tảng đá lớn trong lòng ba người rốt cuộc hạ xuống, họ đồng loạt thở phào, mừng không kể xiết.

Ánh mắt Lý Văn Tĩnh ngẩn ra đếm con số trên chi phiếu, “Một, mười, trăm, ngàn, mười ngàn, trăm ngàn… Thật là nhiều số không! Chồng ơi!” Chị nhào vào ngực Phạm Đông. Người đàn ông luôn xụ mặt nói năng thận trọng cũng nhếch môi cười vui sướng ôm lấy Lý Văn Tĩnh xoay vòng vòng, “Vợ!”

“Lần này tốt rồi, không phải là mơ, là thật…” Lục Tú Vân mừng đến chảy nước mắt, bà không ngừng lau nước mắt.

“Cuộc sống tốt đẹp, mẹ à đừng khóc.” Đường Tâm Duyệt an ủi mẹ, trong lòng thầm nghĩ, cô còn nhớ hơn mười dãy số trúng thưởng, cho dù con số có thay đổi khó hiểu giống lần này thì cũng là giải nhất, phỏng chừng càng về sau mẹ càng trúng giải trúng đến chết lặng luôn.

Sau khi bốn người bình tĩnh lại, họ cùng nhau đến ngân hàng đổi tiền.

Lúc này là sáng sớm thứ hai, ngân hàng vừa mới mở cửa không lâu, trong đại sảnh cũng không có người nào.

Phạm Đông muốn đi về phía quầy, Đường Tâm Duyệt kéo anh một cái, “Anh Đông, đi bên này.”

Cô quay mặt khách khí hỏi một nhân viên ngân hàng, “Xin hỏi phòng vip của mọi người ở đâu, có giám đốc ở đây không?”

Cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục quan sát bọn họ từ trên xuống dưới. Bốn người họ ăn mặc bình thường, đặc biệt là tay người phụ nữ trung niên kia còn đầy rẫy vết chai, vừa nhìn là biết nông dân kiếm ăn từ ruộng.

Cô ta nói chuyện không hề khách khí chút nào, “Phòng vip là khách hàng từ 50 ngàn trở lên mới có thể hưởng thụ, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào. Các người nếu gửi một ngàn tám trăm thì tới trước quầy là được. Đồ nhà quên hỏi phòng vip cái gì…” Cô ta còn lẩm bẩm oán trách trong miệng vài câu.

Đường Tâm Duyệt thản nhiên nhìn đối phương, nhân viên đó kì lạ run lên một cái. Cô ta chỉ cảm thấy thiếu nữ này nhìn qua không lớn tuổi lắm nhưng khí thế lại giống như người bề trên…

Đường Tâm Duyệt lười so đo cùng loại người này, cô thấy có một thanh niên mặc đồng phục đi đến liền tiến lên hỏi.

Phạm Đông thì tuổi trẻ khí thịnh, anh làm cảnh sát chỉ có chèn ép người ta, chứ chưa từng trải qua loại khinh thường thế này, lập tức bật cười, “Được, vậy thì nhìn thử xem chúng tôi có đủ tư cách hay không.”

Người nọ mà Đường Tâm Duyệt hỏi vừa khéo là giám đốc khách hàng, cô liếc thấy bảng tên của cậu, gọi là Chu Minh.

Giám đốc Chu từng gặp nhiều người có tiền nhưng ăn mặc bình thường, anh không dám thờ ơ vội vàng mời đoàn người Đường Tâm Duyệt vào phòng vip.

Lại gọi người châm trà, mang trà bánh tinh xảo lên, khăn mặt nóng, anh nở nụ cười thật tươi, “Xin hỏi bốn vị cần tôi cung cấp phục vụ gì?”

Phạm Đông móc chi phiếu ra đưa tới, “Đổi lấy tiền, sau đó chia ra bỏ tiền vào hai tài khoản mở ở ngân hàng của cậu.”

Giám đốc Chu nhìn số tiền trên chi phiếu, ánh mắt lập tức sáng lên – khoản tiền này nếu gửi vào ngân hàng bọn họ thì tháng này nhiệm vụ của anh hoàn thành vượt chỉ tiêu rồi!

Dưới ánh mắt mong chờ của đối phương, Phạm Đông thu hồi chi phiếu, ung dung thong thả nói, “Vốn tính là dự định như thế. Thế nhưng lúc nãy có nhân viên nói chúng tôi là đồ nhà quê không có tư cách vào phòng vip. Lời này khiến cả người tôi không thoải mải…” Phạm Đông đứng lên, “Vẫn nên đi qua ngân hàng đối diện thì tốt hơn.”

“Đừng, đừng!” Giám đốc Chu gấp đến đổ mồ hôi, anh cười nhiệt tình, “Nhân viên bên ngoài không có năng lực nhìn người, tôi sẽ gọi cô ấy vào xin lỗi ngài ngay. Tiểu Vương!” Vẻ mặt tươi cười của anh thu lại, xụ mặt gọi nhân viên vừa nãy vào, ngay trước mặt trực tiếp mắng một trận. Mặt cô gái kia đỏ lên, liên tục nói xin lỗi với bọn họ, lại bưng trà rót nước mỉm cười xinh đẹp, cộng thêm có giám đốc Chu khuyên giải một hồi mới khiến thái độ Phạm Đông dao động đáp ứng tiếp tục gửi tiền ở ngân hàng.

Toàn bộ quá trình Đường Tâm Duyệt đều làm khán giả, cô ăn chút trà bánh ngồi xem cuộc vui. Thái độ cô bình tĩnh, cô đã qua cái độ tuổi sẽ phản kích mãnh liệt khi bị người khác khinh bỉ rồi.

Lý Văn Tĩnh nhìn cô vài lần.

Rất nhanh thủ tục đã làm xong, 250 ngàn gửi vào tài khoản của Lục Tú Vân.

“Thế chị Văn Tĩnh à, em và mẹ vào trong thành phố đi dạo một lát, không thể cùng anh chị về được.” Ở cửa ngân hàng, Đường Tâm Duyệt chia tay với vợ chồng Lý Văn Tĩnh.

Lý Văn Tĩnh cười vẫy tay, ân cần dặn dò, “Vậy thôi, bọn em ở bên ngoài phải chú ý an toàn nhé.”

Khách khí chu đáo nhưng ít đi phần quen thuộc và chân thành.

Đường Tâm Duyệt đã từng sớm chiều sống chung với Lý Văn Tĩnh bốn năm, cô biết nếu như chị ấy xem bọn họ là người trong nhà thì tuyệt đối sẽ không để bọn họ lần đầu vào thành phố mà không quan tâm. Chị ấy nhất định sẽ dẫn hai người bọn họ đi.

Nhìn đôi tay nắm chặt, hình bóng ngọt ngào dựa sát vào nhau đã đi xa của hai vợ chồng, cô bất đắc dĩ thở dài từ đáy lòng.

Càng thân thiết với Lý Văn Tĩnh, ngày ngày ở trước mặt chị ấy không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở sự giàu sang chị có là do cô mang tới. Lý Văn Tĩnh là một người thành thật, tự nhận là mình thiếu Đường Tâm Duyệt một ân huệ lớn nên lúc đối mặt với cô chị sẽ càng cảm thấy không được tự nhiên.

Theo sự thay đổi hoàn cảnh bên ngoài, quan hệ của cô và Lý Văn Tĩnh đã định trước không có cách nào trở lại như đời trước.

“Tâm Duyệt, con sao vậy?” Lục Tú Vân không hiểu tại sao con gái nhìn vợ chồng Lý Văn Tĩnh đi xa lại lộ ra vẻ mặt mất mát.

Đường Tâm Duyệt tỉnh lại cười cười, “Không có gì… Mẹ, chúng ta đi xem nhà đi.”

Cho dù thế nào, từ sâu trong lòng cô vẫn hy vọng đời này vợ chồng Lý Văn Tĩnh sẽ giàu có, cũng có thể bên nhau hạnh phúc đến già như đời trước.

Đường Tâm Duyệt dẫn Lục Tú Vân đến khu buôn bán phồn hoa nhất trong thành phố, đầu tiên là mua quần áo thay cái đã.

Người nhìn quần áo, ngựa nhìn yên quả thật có đạo lý. Sau khi Lục Tú Vân mặc quần áo mới vào cũng giống như người thành phố, chỉ là nhìn vào vẫn có chút không được tự nhiên.

“Mẹ à, lưng thẳng lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực.” Đường Tâm Duyệt uốn nắn tư thế của mẹ. Cô ghé vào bên tai bà nói nhỏ, “Mẹ vốn rất đẹp, giờ nhà chúng ta cũng có tiền rồi, mẹ cứ yên tâm hưởng phúc đi!”

“Mẹ vẫn cảm thấy không chân thật, cứ như nằm mơ vậy.” Nghĩ đến tiền trong tài khoản, Lục Tú Vân cười toe toét. Bà sờ chất liệu vải trên quần áo yêu thích không buông tay, “Kiểu dáng này thật đẹp.”

“Thích liền mua thôi.” Đường Tâm Duyệt dùng tiền mặt vừa lấy lúc nãy trả tiền.

Hai người mua quần áo mới, lại mua mấy bộ cho Đường Nham Đường Điềm rồi đi đến môi giới bán nhà.

Người môi giới đưa quyển sổ ghi chép thông tin nhà qua, “Hai người muốn mua cửa hàng, nhà đang xây, nhà có sẵn hay là kí túc xá cho đơn vị?”

Giữa những năm 90 giá nhà rất rẻ, phần lớn là chỗ làm cho công nhân viên chức hoặc là kí túc xá cho đơn vị. Thị trường buôn bán nhà vừa mới nổi, lúc đó một căn nhà 100m2 mới có hai ba chục ngàn đồng, dĩ nhiên so với tiền lương sáu bảy trăm đồng mỗi tháng của nhân viên công chức thì cũng chưa hẳn là rẻ.

“Tâm Duyệt, con thấy thế nào?” Lục Tú Vân nhìn Đường Tâm Duyệt, những thứ này bà cũng không biết. Dù sao con gái từ nhỏ đã có chủ kiến, toàn bộ đều nghe theo cô đi.

Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một lát, đời này nếu như cô cũng sống lại vào thời điểm 26 tuổi vậy thì mấy căn nhà rất nhiều năm sau mới phá bỏ là khẳng định không thể mua rồi.

“Xem mấy cửa hàng một chút, nhà ở gần trường học cũng được.” Cô nói.

Thành tích của cô nhất định có thể thi đậu trường cấp 3 số 1 thành phố. Sau này em trai em gái đi học cũng phải đến thành phố, ở gần cũng tiện hơn.

Cửa hàng có thể đảm bảo tiền thuê thu vào mỗi tháng, bảo đảm cuộc sống của người nhà.

Mùa hè này, Đường Tâm Duyệt bận bịu đi khắp nơi mua nhà. Vào tháng 9 trước khi tựu trường, cô mua một căn nhà ở bản địa. Cô lại đi đến khu vực sầm uất mua hai gian cửa hàng và một căn ở gần trường học.

Hết thảy những thứ này đều không nói cho hai đứa nhỏ, cả nhà cũng tạm thời duy trì cuộc sống lúc trước. Trước tiên phải chờ Đường Tâm Duyệt vào thành phố học, lại thả ra tin tức nói cô tìm được cha mình Đường An Lâm, ông đón cả nhà ra ngoài đoàn tụ.

Kết quả còn chưa kịp thực hiện, một sự việc bất ngờ xảy ra làm rối loạn kế hoạch của Đường Tâm Duyệt…

Sau ngày tựu trường lớp 10 không lâu, cô nhận được một phong thư từ chỗ thầy giáo, bảo là người nhà đưa cho cô.

Vừa nhìn thấy phong thư, con ngươi  Đường Tâm Duyệt bỗng nhiên co lại, cô vội hỏi, “Thầy ơi, cái người mới đưa tin lúc nãy dáng dấp ra sao ạ?”

Thầy khó hiểu nói, “Là một người nam khoảng 20 tuổi, nói là đồng hương của em, được mẹ em dặn dò đưa ít đồ cho em. Cậu ấy vừa mới đi. Ủa, chẳng lẽ em không biết sao?”

“Cảm ơn thầy.” Đường Tâm Duyệt không thể giải thích thêm, vội vã đuổi theo. Lúc này đúng vào giờ tan học, sân trường rộng lớn học sinh cười đùa khắp nơi. Cô đuổi thẳng tới ngoài cổng trường cũng không thấy được khuôn mặt quen thuộc.

Đường Tâm Duyệt cầm phong thư, không cần mở ra cô cũng biết bên trong là hai tờ tiền giấy 100 đồng lớn, mỗi tháng sẽ có một khoản.

Chính số tiền này giúp cô kiên trì vừa đối mặt với áp lực học hành ở cấp 3 lại thêm sinh hoạt nghèo khổ suýt nữa đến cơm cũng không có mà ăn, một mạch học xong cấp 3 thi lên đại học.

Nếu như nói bức thư từ xa tới này an ủi tâm hồn của cô, vậy thì sự tài trợ của ‘ông cậu tư’ đã thực sự giúp đỡ cô, giúp cô thay đổi số mạng.

“Nam hai mươi tuổi…” Đường Tâm Duyệt nhớ lại lời thầy nói, cô nắm chặt phong thư nhìn thật kỹ. Giống như trước kia, một chữ cũng không để lại, “Anh cả nhà họ Vương? Hay là Anh hai nhà họ Đinh?” Cô cau mày lầm bầm lầu bầu, đọc tên từng người đàn ông cô quen biết có tuổi tác tương xứng ở trong thôn, nhưng không tìm được ai phù hợp.

Trước kia mẹ có nói ‘ông cậu tư’ đã qua đời sớm, nhưng ở đời đầu tiên bà còn dùng danh nghĩa ‘ông cậu tư’ để gạt cô vậy chứng tỏ mẹ biết đối phương nhưng lại không muốn để cô biết là mình nhận ân huệ của người kia.

Sẽ là ai lại muốn mẹ phí tâm tư để nói dối đây…

Cô không thể không kiềm nén lại, kiên nhẫn chờ lần sau đối phương đến, còn phải nói trước với thầy giáo hi vọng lúc người kia tìm tới thầy có thể thông báo cho cô.

Không lâu sau khi vừa mới qua sinh nhật cô, cuối tháng 10, giống như kiếp trước, bà Lục qua đời.

Vào cuối tuần tháng đó lúc Đường Tâm Duyệt trở về, liền nghe được tin tức bà Lục đã qua đời mấy ngày trước.

Người trong thôn thông báo cho Lục Thành Vũ, sau khi cậu ta chạy về sắp xếp tang lễ cho bà mình xong liền bán rẻ ruộng đất và nhà mình đi, rồi lại vội vã rời đi.

Ruộng đất đối với nông dân chính là sinh mạng. Cho dù ở bên ngoài lăn lộn không được, trở lại dầu gì cũng có miếng cơm để ăn, không phải đến mức vào đường cùng thì nông dân tuyệt đối sẽ không bán đất. Người trong thôn chất phác, rối rít khuyên Lục Thành Vũ không nên bán đất nhưng cậu khăng khăng bán đất lấy tiền. Vì vậy lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, cái gì cũng nói được. Có người nói ở trong thành phố thấy cậu đi theo những tên côn đồ thu phí bảo hộ, có người nói từng thấy cậu ở sòng bạc ngầm, nói không chừng là do cậu đánh bạc đến nghiện, muốn bán đất để tiếp tục đi đánh bạc.

Đường Tâm Duyệt nghe xong nhăn mày, từ trong lời nói của đồng hương hoặc ít hoặc nhiều cô cũng chấp vá ra cuộc sống sau khi Lục Thành Vũ thôi học. Không có bằng cấp không có kỹ thuật, cậu cũng chỉ có thể lưu lạc ngoài đường, từ từ gia nhập vào trong đám côn đồ cả ngày đánh nhau giành địa bàn, thậm chí thêm một bước nữa…

“Tâm Duyệt, con ở trường vẫn tốt chứ?” Cả nhà vui vẻ hòa thuận cùng ăn bữa cơm, Lục Tú Vân ân cần hỏi thăm tình trạng gần đây của Đường Tâm Duyệt, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Đường Tâm Duyệt tỉnh lại cười cười, “Vâng, con rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Lục Tú Vân lại hỏi, “Vậy tiền trên người con có đủ dùng không?”

Đường Tâm Duyệt cho là bà cần tiền, cô đứng dậy định đi lấy sổ tiết kiệm, “Con còn có hơn một ngàn, mẹ lấy trước đi.”

Sau khi mua cửa hàng, trong nhà mỗi tháng đều có hơn mấy ngàn tiền thuê nhà, đều trực tiếp chuyển vào trong tài khoản được mở ra lúc trước của Lục Tú Vân. Đường Tâm Duyệt vì muốn có chút tiền riêng để ra ngoài làm chút việc nên cô có tài khoản của riêng mình.

“Mẹ không phải có ý đó…” Lục Tú Vân khua tay không nhận, ngược lại bà nói, “Mẹ chỉ là lo lắng con không có đủ tiền dùng, con đừng mang tiền về, bài vở cấp 3 áp lực rất nặng, con ăn nhiều đồ bổ vào, đừng ủy khuất bản thân.”

Đường Tâm Duyệt cười, “Vâng, con hiểu rồi.” Cô tiếp tục ăn cơm, khóe mắt nhìn đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lục Tú Vân, “Sao vậy mẹ?”

Lục Tú Vân nhìn cô một hồi, bà trịnh trọng sâu xa nói, “Tâm Duyệt à, nếu con thiếu tiền cần mua đồ thì hãy nói với mẹ, chỉ cần không tiêu tiền bậy bạ là được. Sổ tiết kiệm mẹ cũng đưa cho con. Điều kiện trong nhà khá hơn nhiều đều là công lao của con. Mẹ không biết con muốn làm cái gì nhưng không thể vì tiền mà đi… đi…”

Đường Tâm Duyệt nghe được thâm ý trong lời nói, cô thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Mẹ muốn nói cái gì? Tiền này là tiền nhuận bút, con đã nói với mẹ rồi mà.”

Lục Tú Vân nói, “Mẹ đương nhiên là tin tưởng con, mẹ chỉ nhắc nhở con thôi. Mẹ không muốn con thiếu tiền người ta, không phải con không biết.”

Đường Tâm Duyệt cau mày, “Con không có mượn tiền người ta, đó là lúc trước có người nhờ thầy đưa 200 đồng cho con.” Bỗng chốc cô nghĩ đến người đưa tiền tới và nhắc nhở che che giấu giấu kỳ quái của mẹ…”Mẹ, có phải mẹ biết người đến trường đưa tiền cho con là ai hay không?!”

Đúng rồi, nếu đời trước mẹ tự biên ra một ông cậu tư từ đâu ra để lấy lệ với cô, vậy thì bà tuyệt đối biết được rốt cuộc là người nào đưa tiền tới!

Trên mặt Lục Tú Vân lộ ra vẻ hoảng hốt, “Ờ…đó là ông..ông cậu tư của con!”

Lời nói vừa thốt ra, bà buột miệng nói tiếp, “Aizz…mẹ quên nói với con. Đoạn thời gian trước ông cậu tư của con quay về tế tổ, nghe được chuyện con thi đậu vào trường trọng điểm cấp 3 thành phố liền bảo trong thôn có thể có một học sinh cấp 3 ông rất vui. Ông ấy còn nói muốn đến trường hỏi thăm sức khỏe con, nhưng ông ấy không muốn trễ nãi học tập của con nên đưa tiền xong liền đi…”

Cho tới lúc này mẹ vẫn còn nghĩ đủ cách để lừa cô. Trong lòng Đường Tâm Duyệt không vui, trên mặt cô giả vờ ra vẻ kinh ngạc, “Mẹ nói gì đấy ạ? Ông cậu tư không phải mất sớm vào nạn lụt năm đó rồi sao?”

Lúc này đến phiên Lục Tú Vân kinh ngạc, “Ơ sao con biết?”

Lời vừa nói ra Lục Tú Vân liền phát hiện mình nói sai, Đường Tâm Duyệt không chớp mắt nhìn bà chằm chằm, quái gở tra hỏi, “Tại sao mẹ phải nói dối? Tiền này rốt cuộc là ai đưa, sao mẹ lại tìm đủ mọi cách để gạt không cho con biết chứ?”

Lục Tú Vân ngậm miệng, trên mặt bà hiện ra vẻ khổ sở do dự.

Đường Tâm Duyệt lấy phong thư đựng tiền được giữ gìn hoàn hảo ra, cầu khẩn nói, “Mẹ à, mẹ nói cho con đi. Đúng lúc để con trả tiền lại cho người ta, hai trăm đồng đối với người bình thường không phải là số tiền nhỏ đâu. Lỡ như sau này người nọ đưa tiền thêm cho con thì sao? Mặc dù bây giờ nhà chúng ta không quan tâm số tiền này nhưng không thể không công tiếp nhận ân huệ của người khác. Con sẽ lương tâm bất an cả đời!”

Lục Tú Vân vội vàng nói, “Sẽ không đâu, mẹ đã nói với cậu ấy trong nhà có tiền cung cấp cho con đi học, cậu ấy hẳn sẽ không đưa tiền nữa –”

“Cậu ấy? Là cậu nào?” Lục Tú Vân chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt từng chút trở nên sắc bén của Đường Tâm Duyệt, bà phát hiện mình nói nhiều sai nhiều, ảo não vỗ đầu, “Cái miệng này!”

“Mẹ!” Đường Tâm Duyệt nhiều lần khẩn cầu.

“Thôi…” Lục Tú Vân cuối cùng cũng bỏ cuộc, bà đành chịu than thở nói, “Tâm Duyệt, mẹ biết tính tình này của con nên mới không chịu nói cho con biết. Aizz… dù sao đến nước này rồi con biết cũng không sao —”

“Là Lục Thành Vũ đưa.”

Đọc truyện chữ Full