TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
101 Lần Trùng Sinh
Chương 38

Editor: Lam

“Lục Thành Vũ?” Ba chữ này như sấm giữa trời quang, làm chấn động lỗ tai Đường Tâm Duyệt đến hai mắt choáng váng. Cô không thể tưởng tượng nổi la ầm lên, “Sao có thể là cậu ta?! Tại sao cậu ta phải len lén đưa tiền cho con? Tiền của cậu ta từ đâu mà có? Tại sao lại phải đưa cho con? Tại sao mẹ muốn giúp cậu ta gạt con?!”

Một chuỗi vấn đề khiến Lục Tú Vân trả lời không xuể, Đường Tâm Duyệt lại không thể tin được trợn to hai mắt, trong lòng đất bằng nổi sóng.

Cô từng nghĩ đến Từ Úy Nhiên cố kỵ lòng tự ái của cô nên sai người lén tài trợ; từng nghĩ là thầy giáo ở thôn nhỏ chi tiêu dè sẻn, ngầm trợ giúp cô; từng nghĩ đến rất nhiều người trong thôn…Nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến người nọ sẽ là Lục Thành Vũ!

Là người mà cô xem thường, từ nhỏ học không giỏi, lớn lên làm lưu manh, cuối cùng thành tội phạm giết người – LỤC THÀNH VŨ!

Người cô sâu sắc cảm kích khắc ghi trong lòng, sao có thể là cậu ta chứ!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Mẹ nói cho con biết đi!” Dáng vẻ Đường Tâm Duyệt vừa khiếp sợ lại vội vàng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lục Tú Vân.

Lục Tú Vân liền vội vàng giải thích, “Con đừng vội, để mẹ nói cho con biết. Ngày kia khi Lục Thành Vũ trở về nơi này lo hậu sự cho bà Lục xong thì cầm tiền đến tìm mẹ, nói là muốn tài trợ cho con đi học. Mẹ sợ hết hồn vội vã từ chối, cậu ấy lại nói, chỉ cần mẹ không nói, cậu ấy cũng sẽ vĩnh viễn không nói cho con… Mẹ liền hỏi Lục Thành Vũ sao lại muốn làm vậy, cậu ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Lục Thành Vũ nghe được bèn cười, nói con và cậu ấy là người duy nhất trong thôn thi đậu cấp 2, con còn lên được cấp 3. Bản thân Lục Thành Vũ không có cách nào tiếp tục đi học nên đem hi vọng gửi gắm trên người con, cậu ấy nói có thể nhìn con học lên đại học là tốt rồi.”

Lục Tú Vân dăm ba câu nói rõ đầu đuôi sự việc, thoạt nhìn đã nói rõ ràng nhưng trên thực tế có một số bí mật đã được tỉnh lược đi. Tỷ như khi thiếu niên nói những lời này người sáng suốt vừa nhìn liền biết đó chỉ là mượn cớ. Là người từng trải, Lục Tú Vân thấy được rõ ràng trong mắt Lục Thành Vũ dấy lên tình cảm khi nhắc tới ba chữ ‘Đường Tâm Duyệt’.

Thế nhưng, những điều này bà không thể nào nói với Đường Tâm Duyệt. Con gái mình bà hiểu, nó trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất báo. Nếu như nó biết được Lục Thành Vũ ngầm tài trợ nó đi học, nó chắc chắn nghĩ có cơ hội thì sẽ báo đáp.

Bà không thể cũng không muốn đứa con gái ưu tú xinh đẹp của mình dây dưa với người phải lăn lộn trong xã hội như Lục Thành Vũ. Ngay cả một chút khả năng mỏng manh bà cũng không muốn thấy, đây là tư tâm của một người mẹ.

Đè xuống chút hổ thẹn trong lòng, Lục Tú Vân trấn an Đường Tâm Duyệt, “Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, mẹ đã từ chối, còn tìm cớ nói với Lục Thành Vũ là con đi làm ở bên ngoài tích góp tiền, cuộc sống của chúng ta vậy là đủ rồi. Lục Thành Vũ nghe xong cũng không nói gì rời đi. Lúc trước Lục Thành Vũ đưa tiền cho con có lẽ là ý nghĩ nhất thời khi đi ngang qua trường của con mà thôi. Cậu ấy về thôn lo tang lễ cho bà nội xong bán đất được ít tiền nên mới nổi lên ý định tài trợ lâu dài… Số tiền này lát nữa mẹ sẽ tìm cơ hội trả lại cho cậu ấy. Chuyện này thế là xong, con cũng đừng để trong lòng.”

Đường Tâm Duyệt nghe Lục Tú Vân giải thích xong lại không lộ ra vẻ mặt trút được gánh nặng như bà tưởng.

Cô nhếch khóe môi muốn nặn ra khuôn mặt vui vẻ thế nhưng nhìn rất miễn cưỡng, “Con đã biết. Con ra ngoài đi dạo một chút.”

“Tâm Duyệt!”

Cô xoay người, gần như có thể nói là chạy đi một cách thảm hại. Cô chạy như bay một mạch về phía nhà Lục Thành Vũ, bỏ rơi tiếng hét lo lắng của Lục Tú Vân ở sau lưng.

“Đây không phải là thật, không phải thật!” Đường Tâm Duyệt lẩm bẩm nói. Cô đứng bên ngoài sân nhỏ bỏ hoang của nhà họ Lục, khom lưng thở hổn hển, nắm tay dùng sức nắm chặt khẽ run run.

Lục Tú Vân nghĩ rằng cô không nhận tài trợ của Lục Thành Vũ thì chuyện này xem như xong, thế nhưng bà lại không biết, món nợ này cô đã sớm thiếu cậu ta rồi!

Đời trước, áp lực học tập bỗng tăng thêm cùng với cuộc sống nghèo khó đè ép cô đến không thở nổi. Mấy lần cô cũng muốn thôi học, buông bỏ việc đến trường nhưng nhờ có tiền sinh hoạt mỗi tháng được ‘ông cậu tư’ tài trợ mới giúp cô có thể thuận lợi học xong cấp 3, mà còn thi vào đại học nữa.

Trước lúc tựu trường, khi đó đã rất lâu cô vẫn không liên lạc được với Từ Úy Nhiên, Đường Tâm Duyệt lòng như lửa đốt. Người trong thôn quyên góp 1000 đồng học phí mà trong đó hơn phân nửa đều là ‘ông cậu tư’ đưa cho.

Mẹ nói là đến nhà ‘ông cậu tư’ mượn tiền, cô liền xem đối phương là ân nhân, sau khi tốt nghiệp tiền kiếm được gửi về nhà, cô còn cố ý nhắc mẹ còn dư ra nhớ đưa cho người ta.

Từ đầu đến cuối cô luôn tràn đầy cảm kích với ‘ông cậu tư’, nếu không nhờ có đối phương, cô nhất định không thể nào đi học được.

Đối với cô, ý nghĩa quan trọng nhất của việc lên đại học là được mở rộng tầm mắt. Bằng không nếu như cô chỉ học trung học xong liền ra ngoài đi làm thì có lẽ cô đã kết hôn sinh con từ rất sớm, sống cuộc sống an ổn bình thường. Dù sau này cô sống lại cũng chỉ tiếp tục số phận đi làm công cho người khác chứ sẽ không biến hóa long trời lỡ đất như bây giờ.

Nhưng cô không nghĩ tới tạo hóa lại trêu người, người năm đó tài trợ cô đi học thế mà lại là Lục Thành Vũ! Mà bí mật này đời đầu tiên do cô bận bịu với việc học nên không có suy nghĩ nhiều, Lục Thành Vũ đến lúc chết cũng không nói cho cô, mẹ cũng che giấu bí mật này nhiều năm.

“Hóa ra là như vậy, thảo nào…” Nước mắt tranh nhau tràn khỏi hốc mắt. Cô nhớ tới đời đầu tiên, trước khi mẹ mất bà luôn cầm tay cô dặn dò mãi, bảo cô nhất định phải đi thăm Lục Thành Vũ; nhớ tới ánh mắt hoài niệm phức tạp của Lục Thành Vũ lúc gặp mặt trong ngục, nhưng mãi đến cuối cùng cô cũng không nói thẳng ra việc này.

Đường Tâm Duyệt hổ thẹn che mặt, nước mắt lã chã chảy xuống xuyên qua kẽ ngón tay. Sao cô có thể đối xử với Lục Thành Vũ lạnh lùng như thế chứ?! Mẹ bảo không muốn cô nợ ơn người khác, thế nhưng món nợ này kéo dài đến tận hôm nay cô mới đột nhiên biết đến!

“Lục Thành Vũ!” Cô đứng trước cửa ra sức gõ lên tấm cửa gỗ cũ nát, vang lên tiếng ‘ầm ầm’ trầm đục. Thế nhưng từ đầu đến cuối không có ai ra mở cửa. Lúc này cô mới chợt nhớ, Lục Thành Vũ đã bán nhà và ruộng đất để lấy tiền rồi, cậu cũng không có ý định trở về nữa.

Người đi ra từ nông thôn không phải đến bước đường cùng tuyệt đối sẽ không bán đất, nó chính là gốc rễ nơi họ yên thân gởi phận sau cùng. Thế nhưng Lục Thành Vũ thậm chí ngay cả nhà mình cũng bán đi thì bên phía cậu ta rốt cuộc là gặp khó khăn lớn đến chừng nào? Nhưng cho dù như vậy, Lục Thành Vũ vẫn muốn tài trợ cô đi học.

“Tại sao…phải làm như thế?” Đường Tâm Duyệt dần dần thu lại cánh tay đã đập cửa đến phát đau, cô cắn môi, để tay lên ngực tự hỏi, Đường Tâm Duyệt cô có tài đức gì mà lại có thể để Lục Thành Vũ vì cô mà làm đến nước này?

Đừng nói mấy chuyện hoang đường gì mà gửi gắm hi vọng trên người cô, cậu thấy cô lên được đại học thì bản thân cũng vui mừng.

Nếu như là cô đơn thuần trước kia thì có lẽ sẽ còn tin. Nhưng trải qua nhiều kiếp, Lục Thành Vũ vì cô mà lựa chọn tiếp tục đi học hoặc không, tới Quảng Đông làm việc hay đi Bắc Kinh, cô nghiêm túc nhìn kỹ lại sau này mới phát hiện, từ đầu đến cuối đối phương đều đuổi theo dấu chân của cô.

Hết thảy mọi việc này, là có thể đơn giản dùng việc gởi gắm hi vọng để giải thích sao?

Cô cũng không phải đứa ngu, chỉ là đối với chuyện tình cảm cô khá lạnh nhạt mà thôi. Giờ phút này, tình cảm của đối phương rõ như ban ngày, rõ ràng đến thế.

…Lục Thành Vũ, là thích cô ư?

Đường Tâm Duyệt không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, cô không có cảm giác buồn nôn và chán ghét khi bị tội phạm giết người thích, cũng không có tim đập thình thịch như lần đầu tiên Từ Úy Nhiên tỏ tình. Trong lòng cô như đánh đổ bình gia vị, các loại cảm xúc phức tạp hòa chung một chỗ.

Nhưng cô duy nhất biết một điều, đó là lần này cô không có cách nào trơ mắt hờ hững nhìn Lục Thành Vũ tiếp tục sa đọa nữa.

Xưa nay cô không thích nhất là nợ người khác, biết đâu không trả nổi nợ tình mà cuối cùng còn nợ thêm những thứ khác nữa.




Có lẽ là do Lục Tú Vân từ chối nên sau này Đường Tâm Duyệt không nhận được tiền của Lục Thành Vũ nữa, cô cũng không hề thấy đối phương.

Một thành phố nhỏ như vậy, ngày ngày có người ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. Nhưng thành phố này cũng lại lớn đến thế, người không đồng thời xuất hiện cũng không hề gặp nhau.

Qua nửa năm, Đường Tâm Duyệt đã chuyển hộ khẩu cả nhà ra ngoài. Người trong thôn đều nói người nhà họ Đường cuối cùng cũng khổ tận cam lai, có thể một nhà đoàn tụ rồi.

“Chị hai ơi, không phải mẹ nói cha đón chúng ta ra sao, vậy cha đâu rồi? Sao cha không có ở nhà vậy?” Dời đến nhà mới, sau khi hưng phấn ban đầu qua đi, Đường Nham Đường Điềm liền lôi kéo Đường Tâm Duyệt, không ngừng hỏi thăm tin tức của Đường An Lâm.

Đối với hai đứa trẻ chưa từng gặp cha mình, bọn chúng tự nhiên sẽ có một loại tình cảm ngưỡng mộ đối với cha.

Đường Tâm Duyệt thẳng thắn nói, “Có chuyện này lúc trước chị chưa nói cho hai em. Cha không có về, chị và mẹ không còn cách nào khác mới gạt bọn em…” Cô tỉ mỉ nói cho hai đứa bé tiền này từ đâu tới, cô lại mua nhà mua cửa hàng như thế nào. Nói dối là việc bất đắc dĩ, miệng hai đứa bé đều không kín, nếu như lúc đầu nói sự thật cho chúng biết vậy thì người trong thôn nhất định đều biết nhà bọn họ có tiền từ trên trời rơi xuống. Số tiền này vốn không nhiều, nếu nhà họ Trương tới mượn tiền, cô có nên cho mượn hay không? Nếu cho mượn, vậy cả thôn tìm tới cửa thì biết làm sao? Bà con trong thôn, không cho mượn thì không tốt, mà cho mượn thì một lần, hai lần…luôn sẽ có ngày *một chén gạo dưỡng ân, một đấu gạo gây thù.

(*Ý nghĩa: Nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp thì bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn.)

Hai đứa bé thoạt đầu sửng sốt, vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.

Đường Điềm thất vọng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, “Em còn tưởng rằng cha đến đón chúng ta trải qua cuộc sống tốt hơn chứ… Em nhớ cha.”

Đường Nham là con trai tình cảm không có tinh tế đến thế, cậu chỉ mất mác một lúc liền lấy lại tinh thần, hưng phấn kéo Đường Tâm Duyệt tới hỏi tới hỏi lui, “Chị! Vậy có phải nhà chúng ta có tiền rồi không? Chúng ta muốn mua cái gì thì mua cái đó?”

“Mua mua mua!” Đường Tâm Duyệt từ trước đến nay không chút nào keo kiệt với em trai em gái mình. Cô lập tức dẫn bọn họ đi dạp phố ăn cơm, đến tối mới xách bao lớn bao nhỏ trở về.

Lục Tú Vân trách Đường Tâm Duyệt quá cưng chìu hai đứa nhỏ, nhưng cô không để tâm.

Nếu như những ngày tốt lành đã định trước là ngắn ngủi, vậy thì lúc hưởng thụ không nên lãng phí thời gian.

Hai năm sau, Đường Tâm Duyệt dựa vào dãy vé số kiếp trước nhớ được, lại trúng thưởng mấy lần, không có ngoại lệ, mỗi kỳ đều có con số bị thay đổi.

Điều này cũng là nhắc nhở cô không thể lúc nào cũng dựa vào trúng số để cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt. Nhất định phải có năng lực của bản thân thì mới tốt.

Cô không có ý định bỏ ra quá nhiều công sức vào việc học tập. Phần lớn thời gian cô chú ý đến cổ phiếu, bất động sản, cùng với một ít lĩnh vực đầu tư.

Điều kiện gia đình ngày càng tốt hơn, từ nhà nhỏ đổi thành nhà lớn, cửa hàng dưới danh nghĩa có hơn mười gian, mỗi một tháng chỉ dựa vào tiền thuê thôi cũng xài không hết rồi.

Đường Tâm Duyệt tốn số tiền lớn chuyển em trai em gái vào trường trung học tốt nhất. Cô mời thầy cô nổi tiếng đến dạy thêm, cuối tuần thì dẫn bọn họ đi chơi khắp nơi.

Cô dành cho hai đứa vật chất và yêu mến từ tâm hồn, cô vừa là chị cả, vừa xem hai đứa như con của mình. Bởi cô biết, nếu như chuyện luân hồi vô hạn kia là thật, thì cô định trước không thể nào có con của chính mình.




Sắc trời không còn sớm, bóng đêm bao phủ đất đai, đèn đường sáng lên, cô chạy xe đi về phía trước, gió thu êm dịu thổi lất phất bên tai khiến tóc bay tán loạn.

Cô không ngờ tới lại gặp được người nọ…

“Ơ?” Thời điểm ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, trong lúc vô tình Đường Tâm Duyệt nhìn thấy đối diện có người bước nhanh trên phố, thoáng cái cô nghĩ là Lục Thành Vũ bèn hô to mấy tiếng “Lục Thành Vũ!”, xe cộ huyên náo, đối phương dường như hoàn toàn không nghe thấy, trong miệng anh ngậm điếu thuốc, hai tay cắm trong túi quần, đi rất nhanh về một hướng đi xa.

Đến khi đèn đường thay đổi, Đường Tâm Duyệt vội vàng dùng lực đạp ga tăng nhanh tốc độ, chạy như bay về phía đối phương rời đi.

Trên đường đông nghịt, Đường Tâm Duyệt qua lại không ngớt trong đó, cô vừa chạy xe còn phải chú ý vị trí của Lục Thành Vũ. Lục Thành Vũ lại cứ lựa đường hẻm mà đi, cô chạy xe không qua được phải đi đường vòng, lại sợ mất dấu, gấp đến trên trán cũng rịn mồ hôi.

Thật vất vả thấy Lục Thành Vũ đi vào một quán bida, Đường Tâm Duyệt ngừng lại, lau mồ hôi, nhìn cửa quán bida do dự.

Những năm 1990 phòng game, phòng trà, quán bida nổi lên, những nơi này nhanh chóng trở thành nơi lưu manh trên phố thường đến, chướng khí mù mịt. Đường Tâm Duyệt chưa từng đi vào, cô ngẫu nhiên đi ngang qua bàn bida ngoài trời, những người trẻ tuổi đang chơi cũng sẽ không có ý tốt nhìn cô chằm chằm huýt sáo ầm cả lên, khiến cô cả người không thoải mái.

Quán bida này bên ngoài có hai cái bàn, mỗi bàn đều có 4-5 người đàn ông trẻ tuổi hoặc ở trần, hoặc vén tay áo lên vừa chơi bida vừa hút thuốc uống rượu, vô cùng nào nhiệt.

“*** mẹ mày!”

“Đồ ngu!”

Dù cách xa, Đường Tâm Duyệt cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng quát mắng cười đùa thỉnh thoảng truyền tới từ trong gió, trong lòng cô có chút e ngại.

Nhìn xung quanh nửa ngày, không thấy Lục Thành Vũ từ bên trong đi ra, trái lại cô đứng thật lâu ở nơi này lại không có động tác nào khác dẫn tới chú ý của đám người đánh bida. Họ rối rít nhìn qua, có người huýt sáo một cái, “Người đẹp, lại đây chơi với anh đi.”

“Chỗ anh có rượu này!”

“Ha ha ha” Đám đàn ông lưu manh trêu chọc làm mọi người cười phá cả lên.

Đường Tâm Duyệt vội vàng nhảy lên xe phóng đi như một làn khói, chạy ra ngoài rất lâu trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Mấy đời cô đều không có bất kì qua lại nào với những người ở tầng lớp u tối của xã hội này, lần này nếu không phải muốn bắt chuyện với Lục Thành Vũ thì có đánh chết cô cũng sẽ không đến loại địa phương hỗn loạn đó.

Nhưng thật vất vả mới biết được tin tức của Lục Thành Vũ, cô vẫn muốn thử một lần, cô muốn giúp anh. Ân huệ đã từng thiếu đè nặng trong lòng cô, khiến lương tâm cô vẫn luôn khó được an ổn.

Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi sáng cô chạy xe đến quán bida ngày hôm qua. So với sự náo nhiệt vào buổi tối thì ban ngày quán bida vắng vẻ hơn rất nhiều.

Đứng ngoài cửa, Đường Tâm Duyệt nắm chặt bàn tay đến chảy mồ hôi, xây dựng tốt tâm lý xong cô mới lấy dũng khí đi vào.

Bên trong có mấy bàn bi da màu xanh lá, giờ phút này không có một bóng người, chỉ có một người nam na ná như nhân viên làm việc vừa ngáp, vừa khom người quét dọn tàn thuốc đầy đất. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá và mùi mô hôi khó ngửi vừa tiêu tán không lâu.

“Khụ khụ” Đường Tâm Duyệt bị mùi vị khó ngửi này làm không nhịn được ho khan mấy tiếng. Nghe thấy tiếng động, thiếu niên đang quét dọn vệ sinh kia ngồi dậy quay đầu qua nhìn về hướng này, tầm mắt anh rơi vào trên mặt Đường Tâm Duyệt lộ ra vẻ mặt kinh diễm, anh ta nhếch môi cười nói, “Người đẹp, có chuyện gì không?”

Đường Tâm Duyệt nhìn anh ta một hồi, người nam kia tuổi không lớn lắm, cả người ốm nhom, áo thun rộng thùng thình mặc trên người, tóc nhuộm thành màu vàng khè, lộ ra một cái đầu thật lớn, mặt mũi có mấy phần quen thuộc.

Đối phương trái lại nhận ra cô trước, kinh ngạc nói, “Đường Tâm Duyệt, chị Tâm Duyệt à? Không phải chứ, sao chị lại tới nơi này?!”

Đọc truyện chữ Full