*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn nhìn nàng một cái trấn an, âm thanh lạnh lùng nói "Chu Tiệp dư thật to gan, dám hạ độc vào thức ăn của Uyển Quý Phi, ngươi không muốn sống nữa?"
"Hoàng Thượng minh xét, tần thiếp bị oan uổng." Chu Tiệp dư run giọng nói "Dù Hoàng Thượng cho tần thiếp mười lá gan, tần thiếp... Tần thiếp cũng không dám hạ độc, tần thiếp là bị oan uổng, mong Hoàng Thượng minh xét, cho tần thiếp một cái trong sạch."
"Còn dám giảo biện, ngươi thật là chán sống! Quang Thuận công công."
"Có nô tài." Quang Thuận công công tiến lên nói "Hồi bẩm Hoàng Thượng, người Ngự Thiện Phòng thấy cung nữ bên cạnh Chu Tiệp dư bỏ thứ gì đó vào bánh trôi đưa đi cho quý phi nương nương. Nô tài lục soát trong phòng Chu Tiệp dư tìm được cái này." Tề Diệp nhìn lướt qua một gói nhỏ, không cần xem cũng biết là cái gì.
"Nô tài cho ngự y xem qua, ngự y nói là thạch tín, mà trong bánh trôi nước chính là có thạch tín, nếu ăn vào hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."
Chu Tiệp dư vừa nghe biết tai vạ đến nơi, sự tình bại lộ, hối hận không thôi. Nàng không nên dựa vào tức giận nhất thời mà xuống tay, càng không nên đem thạch tín giấu ở trong phòng. Hiện giờ tang chứng vật chứng đều có, nàng muốn giảo biện cũng không được.
"Hoàng Thượng tha mạng, tần thiếp nhất thời luẩn quẩn trong lòng phạm vào đại sai, mong Hoàng Thượng tha thứ, cho tần thiếp một cơ hội sửa đổi, tần thiếp cũng không dám nữa. Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng..." Chu Tiệp dư muốn tiến lên, thật nhanh bị bọn thái giám bắt lấy không thể động đậy.
Tề Diệp chán ghét liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói "Độc phụ, ngươi làm chuyện như vậy còn dám khẩn cầu tha mạng? Kéo đi xuống, Chu Tiệp dư thất đức, mưu hại quý phi và hoàng tử, chết chưa hết tội, niệm tình cũ, trẫm ban cho toàn thây."
"Hoàng Thượng ~" Chu Tiệp dư nghe vậy nhất thời không tiếp thu được, hai mắt vừa trợn liền hôn mê bất tỉnh.
Hạ Uyển Chi nhìn Chu Tiệp dư như chó chết bị kéo đi, khóe miệng khẽ cong lên, cười lạnh một chút, ngay sau đó nói "Hoàng Thượng, Chu Tiệp dư cũng không phải cố ý, nàng chỉ là nhất thời bị quỷ làm loạn tâm mà thôi, không bằng tha nàng một mạng, dù sao thần thiếp cùng hài tử cũng không sao."
"Nhiều lời vô ích, nàng phạm vào đại sai như vậy chết chưa hết tội. May mắn các ngươi mẫu tử bình an, nếu là có cái gì không hay xảy ra, trẫm nhất định nghiền nàng ta thành tro." Thấy nàng mặt ủ mày chau, Tề Diệp trấn an "Trẫm biết ngươi tâm địa thiện lương, nhưng quân tử phạm pháp cùng tội như thứ dân. Nếu nàng đã làm sai thì nên chịu trừng phạt. Ngươi đừng để ở trong lòng, dưỡng thai cho tốt, trẫm hy vọng ngươi bình an không có việc gì, hiểu không?"
"Hiểu ạ! Chỉ là thần thiếp cảm thấy bởi vì thần thiếp, tựa hồ không ít người bị thương." Nàng hít vào một hơi, tiếng nói run rẩy.
"Đều là các nàng bị trừng phạt đúng tội, không phải ngươi sai, là các nàng đi lầm đường, đừng nghĩ quá nhiều, nghe lời." Xoa xoa nàng mặt, Tề Diệp ôm người vào trong ngực an ủi.
Hạ Uyển Chi nghe mùi hương nhè nhẹ trên người hắn, từ khi nàng lại mang thai lần nữa, hắn vẫn chưa dùng Long Tiên Hương, trên người hắn là mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, là mùi hương nàng thích. Nghĩ tới hậu cung lại mất đi một vị Tiệp dư, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Chu Tiệp dư quá không biết lượng sức, thế nhưng muốn hại nàng, phải trả giá một cái mạng.
Chuyện Chu Tiệp dư bị ban chết nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, Thái Hậu nghe nói nhíu mày, Quế Tú ma ma nói "Chứng cứ vô cùng xác thực, Chu Tiệp dư cũng thừa nhận là nàng ta hạ độc. Hoàng Thượng rất tức giận, hạ lệnh ban chết, hiện giờ người đã không còn rồi."
"Thái Hậu bớt giận, Uyển Quý Phi có lợi hại cũng so ra kém Thái Hậu. Chỉ cần có Thái Hậu, Uyển Quý Phi đừng mơ tưởng làm xằng làm bậy, muốn làm gì thì làm."
"Nói rất đúng, sớm hay muộn ai gia cũng trừ bỏ nàng ta. Nếu là để nàng ta lưu lại bên người Hoàng Thượng, cái hậu cung này sớm hay muộn sẽ bị nàng giảo đến chướng khí mù mịt, ai gia không muốn bị tiên đế oán trách." Thái Hậu lần mấy viên trên tràng hạt, biểu tình âm trầm.
"Thứ vô dụng, mất mạng cũng không tổn thương nàng ta chút nào, thật đúng là lãng phí một phen tâm ý của ta." Quý Tiệp dư tức giận nói "Hoàng Thượng có biết thạch tín kia là ta cho?"
"Nương nương yên tâm, Chu Tiệp dư còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Thượng nói ban chết liền hôn mê bất tỉnh. Có điều Chu Tiệp dư cũng đáng thương, Hoàng Thượng phân phó, nàng ta chính là bị ép uống thạch tín mà chết." Mộc Hương nói.
"Xác thật đáng thương, mất mạng một cách vô ích." Quý Tiệp dư cười lạnh, nói "Nhưng thật ra nữ nhân kia khôn khéo, lại bị nàng ta phát hiện, đây là nàng ta thời thời khắc khắc phòng bị."
"Nương nương yên tâm, luôn có cơ hội xuống tay, không vội nhất thời." Mộ Hương trấn an.
Quý Tiệp dư gật gật đầu, tuy rằng đáng tiếc, nhưng thiếu một Chu Tiệp dư thì cũng ít đi một người tranh sủng. Chỉ là Hoàng Thượng cũng không thường xuyên qua lại hậu cung, dù có tới thì đi đến nhiều nhất cũng là Chiêu Hoa Cung. Ngay cả khi nàng ta mang thai không thể hầu hạ, Hoàng Thượng vẫn là không lui tới hậu cung.
Việc này làm cho Quý Tiệp dư rất là bất mãn, nàng muốn tiếp cận Hoàng Thượng cũng không cho nàng cơ hội này, chẳng lẽ nàng thật sự già rồi?
Xoa xoa da thịt vẫn còn mềm mịn, Quý Tiệp dư nhắm mắt lại, trên vai đột nhiên nhiều thêm một đôi tay, không nhẹ không nặng vuốt ve, thật ra làm người cảm thấy thoải mái "Sao lại vào đây?"
"Nô tài nhìn nương nương rất là mệt mỏi, liền tiến vào xoa xoa bả vai cho nương nương, lực đạo được không ạ?" Khang Hỉ lấy lòng hỏi, hơi thở phun ở bên tai.
Quý Tiệp dư không vui mở mắt ra trừng hắn "Hiện giờ là ban ngày, thu liễm một chút."
Khang Hỉ nghe vậy vội vàng cúi đầu "Vâng, nô tài ghi nhớ!"
Quý Tiệp dư lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, nói "Đêm nay lưu lại."
"Tạ nương nương!" Khang Hỉ gật đầu, càng thêm ra sức xoa bóp bả vai cho nàng.
"Nương nương, đã xảy ra chuyện!" Thái Vi đi Ngự Thiện Phòng một chuyến liền nghe nói sự tình tromg cung.
Lâm Huệ khép sách lại, phất phất tay, nói "Chuyện gì?"
Thái Vi kể lại những gì nghe được, nói "Không nghĩ tới lại Chu Tiệp luẩn quẩn trong lòng như vậy, cũng dám hạ độc."
"Nàng không phải luẩn quẩn trong lòng, mà là bí quá hoá liều, chỉ tiếc không hại chết người nhưng lại phí hoài tánh mạng của bản thân." Lâm Huệ nói "Thì ra hận nàng ta cũng không phải mình ta. Hạ Uyển Chi, hiện giờ ngươi đã thành kẻ địch của cả hậu cung, phòng được nhất thời không phòng được cả đời. Để xem ngươi có mấy cái mệnh mà tránh được tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt ở nơi này."
"Bên ngoài lạnh lẽo, mặc nhiều thêm một ít." Nhìn nàng chỉ là mặc cung trang, Tề Diệp bất mãn nhíu mày, lấy áo choàng hồ cừu khoác ở trên người nàng, tự mình thắt dây lại cho nàng.
Hạ Uyển Chi mỉm cười nhìn hắn cũng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Hắn bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhéo nhéo mặt nàng, tự nhiên bắt lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng mà chà xát, phủ lấy không buông tay.
Bà vú ôm Nhị hoàng tử theo đuôi phía sau, Nhị hoàng tử có thể ra ngoài rất là vui sướng, ở trong ngực bà vú không hề an phận, y y nha nha nói gì đó chỉ có hắn mới hiểu. Có điều ai cũng nhìn ra được hắn rất là vui vẻ.
Bọn họ tới Triều Hoa các, những người khác đã tới gần như đông đủ. Thấy Thái Hậu ngồi ở phía trên, nàng tiến lên hành lễ. Thái Hậu không có biểu tình gì gật gật đầu, ánh mắt lướt qua ở trên người Nhị hoàng tử, nhìn không ra vui giận.
Thái Hậu rất thích hoàng tử, trước kia đối với Nhị hoàng tử còn tính thân cận, gần đây tựa hồ xa cách rất nhiều. Hạ Uyển Chi biết vì cái gì, bởi vì quan hệ với nàng, Nhị hoàng tử ở trong lòng Thái Hậu cũng không được thích.
Có điều nàng cũng không để ý, Thái Hậu thích hay không thích không trọng yếu, chỉ cần Hoàng Thượng thích là được. Nhìn hắn tự nhiên ôm Nhị hoàng tử ngồi ở trên đùi chọc cười, vẻ mặt Hạ Uyển Chi sung sướng, nhìn lướt qua Quý Tiệp dư đang tự ôm Tam hoàng tử, ý cười càng sâu.
Dù Quý Tiệp dư có Tam hoàng tử thì như thế nào, Hoàng Thượng không thích, cái gì cũng chẳng hữu dụng.
Thiếu một Chu Tiệp dư đối với yến tiệc này cũng không có gì gây trở ngại, chỉ là dọn đi một cái ghế dựa mà thôi. Mọi người biểu tình tự nhiên, càng có rất nhiều ánh mắt dừng ở trên chủ vị, chỉ tiếc người trên đó không phải trêu đùa Nhị hoàng tử thì chính là nói chuyện cùng nhóm Vương gia, hiếm khi ném cho các nàng một ánh mắt.
Thức ăn rất là tinh xảo ngon miệng, bởi vì trời lạnh, đều là đồ ăn nóng. Cá được hấp chín, Tề Diệp ăn một miếng thịt cá cảm thấy tươi ngon đến cực điểm, liếc nhìn người ưu nhã dùng bữa, gắp một miếng thịt cá, nghiêm túc bỏ xương cá rồi liếc mắt nhìn Quang Thuận một cái. Quang Thuận công công hiểu ý bưng lên đặt ở trước mặt Hạ Uyển Chi.
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy hắn tươi cười nhàn nhạt nhìn chính mình, hiểu ý nhoẻn miệng cười với hắn. Nàng lại phát hiện một ánh mắt khiến người ta không thể bỏ qua, nàng nhìn lại, liền thấy Lâm Huệ nhìn chằm chằm chính mình.
Phát hiện ánh mắt nàng, Lâm Huệ lại kinh hoảng thu hồi ánh mắt, biểu tình che dấu, bưng canh lên uống một miếng, nhất thời không lưu ý sặc một ngụm làm nàng khẽ khụ lên. Trước công chúng ho khan chính là rất thất lễ, Lâm Huệ che miệng lui đi ra ngoài, khiến cho không ít người chú ý. Nhưng nàng đã không quản được nhiều vậy, cuống quít ra khỏi Triều Hoa các khom lưng ho khan.
Hạ Uyển Chi vẫn luôn lưu ý cho đến khi thân ảnh của nàng ta biến mất ở trước mắt, lúc này mới thu hồi ánh mắt, gắp thịt cá đang muốn ăn vào thì tức khắc trong bụng có chút không khoẻ, nàng vội vàng che miệng rời đi.
Hạ Bích vội vàng theo sau, liền thấy nàng bắt đầu nôn mửa, vội vàng tiến lên vuốt lưng thuận khí cho nàng. Rất nhanh Tề Diệp không yên tâm cùng ra tới nhìn xem. Thấy nàng phun đến tái mặt, hắn quan tâm nói "Uyển Nhi làm sao vậy, còn thất thần làm cái gì, mau đi truyền ngự y."
"Không cần rầm rộ làm gì, chỉ là phản ứng khi có thai mà thôi. Hoàng Thượng đừng lo lắng, thần thiếp không có việc gì..." Lời còn chưa dứt, nàng lại khom lưng nôn mửa.
Cách đó không xa Lâm Huệ nhìn thấy, biểu tình u ám. Vốn muốn tiến lên thỉnh an, khi thấy Tề Diệp vẻ mặt quan tâm lo lắng, nàng không còn có dũng khí đi lên trước, lui lại mấy bước quay đầu rời đi.
Phun ra một hồi lâu, nàng tiếp nhận nước súc miệng, lại tiếp nhận khăn từ Tề Diệp, thấm thấm dấu vết bên miệng, lúc này mới tốt hơn chút. Tề Diệp nắm tay áo lau nước mắt trên khóe mắt nàng, đau lòng hỏi "Còn khó chịu không?"
"Đã khá hơn nhiều! Hoàng Thượng đừng lo lắng, không có đại sự gì. Mọi người còn đang chờ, chúng ta vào đi thôi!" Tề Diệp gật gật đầu, cẩn thận nhìn nàng trong chốc lát, xác định cũng không lo ngại lúc này mới nắm tay nàng đi vào. Nàng có chút ngượng ngùng, muốn tránh thoát lại bị hắn nắm chặt hơn.
Cũng may hắn biết đúng mực, khi Hạ Bích đẩy cửa liền buông lỏng tay nàng ra, bằng không còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu ánh mắt ghen ghét.
"Yến hội còn chưa kết thúc, nương nương cũng không thể chậm trễ lâu lắm. Thật khó có Hoàng Thượng ở đây, không phải nương nương đã chuẩn bị tiết mục sao? Cũng không thể trì hoãn canh giờ." Nhìn nàng không chuẩn bị quay lại Triều Hoa các, Thái Vi có chút lo lắng nhắc nhở.
"Yên tâm, sẽ không chậm trễ, có chút lạnh, ngươi trở về lấy áo choàng tới, ta ngồi một lát liền trở về." Ngồi xuống một bên, nàng ngửa đầu nhìn tranh vẽ sông núi trên hoa đăng mà xuất thần.
Thái Vi chần chờ một chút gật gật đầu "Tối lửa tắt đèn, nương nương ngồi yên đừng nhúc nhích, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại." Nói rồi nhét lò sưởi vào trong tay nàng, lưu luyến mỗi bước đi nhìn lại vài lần rồi mới bước nhanh rời đi.
Thái Vi vừa đi, nàng liền dựa vào cột trụ hành lang, để nó che khuất hai mắt thở dài. Không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, nàng mở mắt ra liền thấy trước mắt có một bóng người. Đột nhiên không kịp phòng ngừa nàng sợ tới mức giật mình một cái, cả người về nghiêng về phía sau, sợ tới mức kinh hô ra tiếng.
Cũng may người tới tay mắt lanh lẹ lôi kéo tay nàng kéo được người lại. Tay hắn có chút lạnh, bắt lấy cổ tay nàng làm nàng nhịn không được giật mình một chút.
Lâm Huệ vội vàng vung tay, nàng đứng dậy lui lại mấy bước kéo ra khoảng cách, có chút đề phòng nhìn người trước mắt, chần chờ một chút cúi người hành lễ "Gặp qua Khang Ninh Vương!"
"Lâm Sung Dung đa lễ!" Khang Ninh Vương mỉm cười chắp tay, nói "Triều Hoa các còn ở tổ chức yến hội, sao Lâm Sung Dung lại ngồi ở nơi này?"
"Đột nhiên thân mình không khoẻ liền ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ tới quấy rầy nhã hứng của Khang Ninh Vương, thật là tần thiếp không phải. Tần thiếp tại đây nhận lỗi với Khang Ninh Vương." Tuy rằng không phải nàng sai lầm, có điều đối phương là Vương gia, nàng tự nhiên không thể trách cứ hắn kinh động chính mình.
Khang Ninh Vương cười cười, nói "Lâm Sung Dung đa lễ, nên nhận lỗi chính là bổn vương mới phải. Không biết vừa rồi Lâm Sung Dung có bị thương không, đều là bổn vương không tốt, không nên yên lặng xuất hiện."
"Không phải, là tần thiếp sai." Lâm Huệ không muốn cùng hắn dây dưa, nói "Tần thiếp ra ngoài cũng đã một lát, liền không quấy rầy, xin cáo lui."
"Từ từ." Nàng mới vừa đi hai bước, liền nghe thấy Khang Ninh Vương nói "Không biết cái này có phải của Lâm Sung Dung hay không?"
Lâm Huệ tò mò quay đầu lại, thấy trong tay hắn cầm một cái túi thơm thật là quen mắt, nhìn kỹ hoa cỏ trên mặt lại càng thêm quen mắt. Nàng chần chờ một chút cầm lấy nhìn nhìn, nhìn chữ "Huệ" thêu ở một bên, liền có thể xác định thật sự là túi thơm của nàng, kinh ngạc nói "Sao túi thơm này lại ở trên tay Khang Ninh Vương?"
"Bổn vương vô tình nhặt được, nếu là của Lâm Sung Dung, bổn vương liền để vật về chủ cũ." Khang Ninh Vương cười nhàn nhạt. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn nhu hòa không ít, dung nhan có vài phần tương tự Hoàng Thượng làm người ta có chút hoảng hốt, nhưng nàng biết người kia sẽ không cười như vậy với chính mình.
"Như thế, đa tạ Khang Ninh Vương." Phát hiện chính mình có chút ngây người, Lâm Sung Dung thu hồi ánh mắt, hành lễ, nắm lấy túi thơm xoay người rời đi.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt phía sau nhìn chằm chằm vào chính mình, nàng không dám quay đầu lại, bước chân có chút rối loạn rời đi.
Hạ Uyển Chi ngồi xuống, nghe mùi cá tức khắc nhíu nhíu mày, dạ dày một trận quay cuồng, nàng che miệng, lại lần nữa rời đi. Phun ra trong chốc lát, nàng biết đêm nay, cái dạ yến này là nàng không thể tham gia, liền cho Hạ Bích đi vào đáp lời. Tề Diệp rất nhanh bước ra đây, nói "Không thoải mái liền trở về nghỉ ngơi đi, thức ăn mặn ăn không vô thì trẫm phân phó Ngự Thiện Phòng nấu chút cháo thanh đạm cho ngươi."
"Không cần phiền toái, để Hạ Đồng ở phòng bếp nhỏ chuẩn bị một chút là được. Hoàng Thượng vào đi thôi, thần thiếp không có việc gì, trở về nghỉ ngơi một chút là ổn!" Nàng giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai hắn. Tề Diệp bắt lấy tay nàng, ủ ấm ở lòng bàn tay trong chốc lát, nói "Nghỉ ngơi sớm chút, đợi lát nữa trẫm liền đi qua đó."
"Vâng!" Nàng gật đầu, dặn dò nói: "Hoàng Thượng không cần uống quá nhiều rượu, không tốt đối với thân thể. "
"Trẫm biết đúng mực, đừng lo lắng cho trẫm. Bên ngoài lạnh lẽo, trở về nghỉ ngơi đi!" Quang Thuận kêu kiệu mành lại đây. Tề Diệp đỡ nàng lên kiệu mành, bà vú ôm Nhị hoàng tử đi theo. Nhị hoàng tử lúc này đã ở ngủ say trong lòng ngực bà vú rồi, thật sự không còn biết gì.
Hạ Uyển Chi ngồi trên kiệu mành, còn không quên xốc lên bức mành nhìn hắn. Tề Diệp cười cười nhìn theo nàng rời đi, lúc này mới trở về Triều Hoa các.
Bữa tối ăn không nhiều lắm, Hạ Đồng nấu cho nàng một chút cháo thanh đạm. Nàng rửa mặt một phen, khi ra tới liền nghe thấy cung nhân hồi báo, nói là sau khi nàng rời khỏi, vài vị phi tần rất là tha thiết vừa múa vừa hát, ân cần đầy đủ lấy lòng nịnh bợ. Lâm Huệ lại đàn khúc, được hắn ban thưởng không ít.
Cũng chỉ là ban thưởng mà thôi.
Hạ Uyển Chi ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác phía sau lành lạnh, thanh tỉnh không ít. Nàng còn chưa quay đầu lại đã bị người ôm vào trong ngực, nàng nghe hơi thở quen thuộc liền biết là ai.
Dù có ban thưởng núi vàng núi bạc, chính hắn vẫn là ở bên cạnh mình, ở trên giường của mình, riêng điểm này cũng đã quá đủ rồi.
Lâm Huệ đã sớm đoán được sự tình sẽ không thuận lợi như vậy, không phải bởi vì nàng đàn sai một cái làn điệu, dù nàng đàn đến thiên y vô phùng (không một kẻ hở, sai sót), đàn suốt ba ngày, Hoàng Thượng cũng sẽ không tới trong cung nàng, điểm này nàng rất rõ ràng.
Bởi vậy khi thấy biểu tình thất vọng của Thái Vi, nàng cũng không để ý. Sau khi rửa mặt xong, nàng đang chuẩn bị cởi áo nghỉ ngơi, từ trong tay áo rớt ra một cái túi thơm. Thái Vi tay mắt lanh lẹ nhặt lên, kinh ngạc nói "Không phải rớt mất sao? Sao lại ở nơi này?"
"Không mất." Nàng cầm qua đi, nhìn thoáng qua, ném ở trên giường, nói "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi!"
"Vâng" Thái Vi không hỏi nhiều, trải xong giường đệm, lấy lò sưởi ở bên trong ra. Trong chăn ấm áp vô cùng, cái này đều nhờ ngày ấy Hoàng Thượng lại đây ngồi một lát, nếu không làm sao có đủ than?
Thái Vi lại một lần âm thầm cảm thán, phi tần được sủng ái thật đúng là trăm lợi không một hại, phồn hoa phú quý vô hạn.
Lâm Huệ nằm ở trên giường ấm áp, sờ sờ, vuốt ve cái kia túi thơm kia. Ngửi ngửi, mơ hồ có một mùi hương không thuộc về hương liệu.
Trước khi sắp ngủ, Lâm Huệ nhét túi thơm ở dưới gối đầu. Ban đêm nàng mơ một giấc mộng, mơ thấy chính mình thân thể trần truồng nằm trên một tảng đá, một người nam nhân chậm rãi đến gần. Nàng trợn mắt nhìn, chẳng những không e lệ, còn có chút chờ mong nhìn hắn, lại như thế nào cũng thấy không rõ mặt được mặt hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Phi Thượng Vị Ký
Chương 117
Chương 117