Editor: meobeobeo99
Beta: HueKhanh92
Qua tiết nguyên tiêu công việc của Tề Diệp bắt đầu lu bù lên. Dù nhiều việc như thế, hắn lại không hề vắng vẻ Hạ Uyển Chi. Một ngày ba bữa cơm, ít nhất sẽ có một bữa dùng cơm cùng nàng.
Vì ứng phó Thái Hậu, lâu lâu hắn sẽ đi các cung khác ngồi một lát hoặc dùng bữa. Kể từ đó, dù Thái Hậu khuyên hắn mưa móc phân đền, hắn cũng không đến mức đuối lý. Ít nhất hắn cũng đã đi lại trong hậu cung.
Chính là khi qua đêm ở trong cung, nếu không ở Chiêu Hoa Cung, phần lớn đều là ở Ngọc Long Điện nghỉ ngơi.
Từ đêm đó sau khi nôn nghén, nàng liền bắt đầu chịu khổ. So với Nhị hoàng tử lăn lộn đày ải nàng, thì đứa nhỏ này cũng không yếu thế chút nào. Nàng không thể ăn chút thức ăn mặn nào, khiến cho Tề Diệp cùng nàng dùng bữa cũng phải ăn thật thanh đạm, thức ăn mặn không nhiều lắm, cũng không thể ăn thịt cá.
Thật ra nàng rất săn sóc hắn, nói hắn không cần cố kỵ chính mình. Nàng khuyên hắn đi các cung khác ngồi, hắn lại cười nói "Trẫm chỉ muốn cùng Uyển Nhi dùng bữa."
Mặc kệ là thật hay giả, hay là vì làm cho nàng vui vẻ, có điều nàng nghe vậy trong lòng xác thật rất đắc ý.
Bởi vì nàng được sủng ái, địa vị của Vinh quốc hầu gia cùng hai vị ca ca nàng ở trong triều là càng ngày càng cao. Vinh Quốc Phủ cũng thành đối tượng được mọi người tranh nhau nịnh bợ nhất Kim Lăng Thành.
Hạ Uyển Chi ghi nhớ thịnh cực tất suy, đắc ý vênh váo, cậy sủng mà kiêu, không coi ai ra gì sẽ không có chuyện tốt. Nhiều lần viết thư ra ngoài dặn dò Vinh Quốc Hầu không cần bởi vì nhất thời đắc ý mà làm ra sự tình không thể vãn hồi. Nàng không muốn lịch sử tái diễn, không thể làm gì khác ngoài lúc nào cũng nhắc nhở, dặn dò nhiều hơn.
Cũng may cho tới bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện có cái gì không ổn.
Hạ Bích bưng một đĩa bánh đậu đỏ tiến vào, nói "Nương nương, mới vừa có người tới báo, nói là lúc này Lâm Sung Dung đang đi ngự thư phòng."
"Nàng ta đi làm cái gì?" Cầm một khối bánh đậu đỏ cắn một ngụm, vị thơm ngọt tỏa ra trong miệng, hương vị cực tốt.
"Mang theo một cái hộp đồ ăn, chắc là mang cho Hoàng Thượng dùng trà chiều." Hạ Bích nói.
"Nàng ta muốn khiến cho Hoàng Thượng chú ý, nàng ta muốn được ân sủng?" Hạ Uyển Chi cười cười, nhìn thoáng qua bánh đậu đỏ, nói "Còn không?"
"Còn có một ít." Hạ Bích tức khắc minh bạch ý tứ của nàng, nói "Nương nương muốn đích thân đưa đi sao?"
"Nàng ta thì không cần đến bổn phi tự ra mặt. Ngươi đưa đi là được, cũng đừng nói thêm gì." Hạ Bích gật gật đầu lui xuống, rất nhanh liền mang theo một cái hộp đồ ăn đi Ngự Thư phòng.
Hạ Uyển Chi ăn một khối bánh đậu đỏ cảm thấy hương vị không tồi, lại ăn thêm một khối, hôm nay nàng ăn uống cực có khẩu vị, ăn liên tục ba khối mới bỏ qua.
Không bao lâu bà vú ôm Nhị hoàng tử tiến vào. Nhị hoàng tử vừa mới tỉnh ngủ có chút không vui, ở trong lòng bà vú hừ hừ khanh khanh khóc lóc.
Thấy hắn khóc đến lợi hại, nàng kiên nhẫn dỗ hắn trong chốc lát. Lúc này Nhị hoàng tử mới ngoan ngoãn thu nước mắt, bắt lấy một khối điểm tâm vui sướng ăn đầy miệng.
Lúc Hạ Bích đến Ngự thư phòng thì Lâm Huệ mới đến không lâu. Quang Thuận công công đang muốn tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Lâm Huệ, thấy Hạ Bích lại đây, cười tiến lên, hộp đồ ăn trong tay Lâm Huệ bị tiểu thái giám tiếp đi. Lâm Huệ nhìn Quang Thuận công công cùng Hạ Bích hàn huyên vài câu, hắn tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Hạ Bích thì nhíu nhíu mày.
Hạ Bích thấy Lâm Huệ nhìn lại đây, liền mỉm cười cúi người hành lễ, điều chỉnh ống tay áo hướng Quang Thuận công công nói "Nương nương ăn điểm tâm thấy không tệ, nghĩ Hoàng Thượng nhìn tấu chương cả buổi trưa khẳng định có chút bụng đói bụng. Vốn là nương nương muốn tự mình đưa tới, chỉ là Hoàng Thượng dặn dò ba tháng đầu phải dưỡng thai cho tốt nên nương nương không tự mình lại đây nữa."
"Uyển Quý Phi thật đúng là có tâm, cũng khó trách Hoàng Thượng sủng ái Uyển Quý Phi như vậy. Nếu Hoàng Thượng biết một phen tâm ý này của nương nương khẳng định sẽ rất vui." Hạ Bích mỉm cười không nói, Quang Thuận lại nói vài câu, hai người hành lễ cho nhau xong, hắn liếc mắt nhìn Lâm Huệ một cái, cúi người hành lễ liền đi vào Ngự thư phòng.
Hạ Bích đang muốn rời đi, Lâm Huệ nói "Không biết Uyển Quý Phi gần đây có khỏe không?"
"Đa tạ Lâm Sung Dung hỏi thăm, quý phi nương nương hết thảy mạnh khỏe." Hạ Bích biểu tình nhàn nhạt liếc nhìn các nàng một cái, cúi người hành lễ thong thả ung dung rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Thái Vi tức giận nói "Nhìn bộ dáng kia, đôi mắt hận không thể nhìn lên bầu trời đi, nương nương đừng thèm chấp nhặt với nàng ta."
"Lắm miệng!" Lâm Huệ không vui trừng mắt liếc nàng một cái, trong lòng biết hôm nay Chiêu Hoa Cung đưa điểm tâm đến là có ý gì. Nàng vất vả làm điểm tâm cùng so sánh với Chiêu Hoa Cung thì cũng chỉ là dư thừa mà thôi.
Thái Vi biết tâm tình chủ tử nhà nàng không vui, rụt cổ không dám nói, không dám lắm miệng.
Bữa tối Tề Diệp đi Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi đưa khăn vải cho hắn lau mặt rửa tay, hỏi "Hoàng Thượng hôm nay ăn bánh đậu đỏ hương vị như thế nào?"
"Rất tốt!" Ném khăn vải vào trong bồn, xoay người bắt lấy tay nàng, ôm người vào trong ngực, nói "Uyển Nhi thật đúng là tri kỷ, trẫm xem tấu chương thấy đói bụng, Uyển Nhi liền đưa điểm tâm tới."
"Hoàng Thượng thích là tốt rồi." Nàng nói cười yến yến "Nếu Hoàng Thượng thích, thần thiếp liền phân phó phòng bếp nhỏ ngày mai chuẩn bị bánh hạt dẻ. Thần thiếp muốn ăn, ngày mai sai người đưa qua cho Hoàng Thượng một phần được không?"
"Rất tốt!" Tề Diệp vừa lòng gật gật đầu, nhéo nhéo tay nàng,tâm tình rất tốt.
Sau khi dùng cơm xong, Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử trêu đùa trong chốc lát. Nhị hoàng tử bị hắn trêu đến cười khanh khách, Hạ Uyển Chi ở một bên khâu vá quần áo, vừa thấy liền biết là khâu cho Nhị hoàng tử.
Trêu đùa Nhị hoàng tử trong chốc lát, thấy hắn đánh ngáp muốn ngủ, cho bà vú ôm xuống đi nghỉ ngơi. Tề Diệp lấy quần áo trong tay Hạ Uyển Chi xuống nhíu mày "Những việc này giao cho thượng y cục là được, hà tất gì phải tự mình làm, không mệt sao?"
"Không mệt, thần thiếp nhàn rỗi không có việc gì để làm mà!" Tại hậu cung này, không tìm việc giết thời gian thì có thể làm cái gì?
Nhớ tới cái gì, nàng sai Hạ Bích cầm một cái tay nải tới, mở ra nhìn thấy là một bộ thường phục, thủ công tinh tế, có thể thấy được là phí nhiều tâm tư. Nàng lấy ra, nói "Hoàng Thượng thử xem coi có hợp không?"
Tề Diệp giật mình, nhìn nàng nói "Đây là làm cho trẫm?"
Nàng thật cẩn thận nói "Hoàng Thượng không thích?" Biểu tình có chút thất vọng.
Tề Diệp lắc đầu, tiếp nhận mặc thử, rất nhanh cởi áo ngoài mặc lên. Không biết vì sao, trong lòng ấm áp làm hắn không biết nên nói như thế nào.
Hạ Uyển Chi vây quanh hắn sửa sang lại phía trước phía sau, sửa sửa vạt áo cười nói "Thực vừa người."
"Rất tốt!" Tề Diệp cười đến không khép miệng được, thở dài ôm người vào trong ngực "Khâu vá khi nào thế? Sao Trẫm lại không biết?"
"Bắt đầu từ năm trước, vốn là chuẩn bị vào mùa thu đưa cho Hoàng Thượng, chỉ tiếc trì hoãn chút thời gian. Mấy ngày trước đây mới làm xong, Hoàng Thượng thích là tốt rồi."
"Trẫm rất thích!" Hắn mỉm cười,hôn hôn ấn đường nàng, nói "Có điều ngày sau những việc hao tâm tốn sức như vậy đừng làm, trẫm sẽ đau lòng." Bắt lấy tay nàng nhìn nhìn, xác định không bị thương hắn mới yên tâm.
Nàng gật gật đầu, nhưng chỉ cần có thể làm hắn động tâm, một bộ quần áo lại tính cái gì.
Đầu xuân khí trời càng ngày càng nóng, xuân về hoa nở, xem như mùa xuân chân chính đã đến. Sau ttiết nguyên tiêu, băng tuyết bắt đầu hòa tan, vạn vật bắt đầu sống lại, áo lông cừu nặng nề trên người cũng được tháo xuống. Khi thời tiết rất tốt thì trong cung cũng một mảnh bận rộn, đệm chăn váy áo đều ôm đi ra ngoài phơi. Nàng ngồi ở dưới ánh mặt trời rất là thoải mái. Tề Diệp an vị ở đối diện, một đen một trắng, hai người biểu tình chuyên chú nhìn chằm chằm bàn cờ.
Nhị hoàng tử được bà vú chăm sóc, dạo một vòng quanh Chiêu Hoa Cung. Hắn y y nha nha nói chuyện, bà vú mỉm cười trêu đùa hắn, hắn rất là vui vẻ, vỗ tay tươi cười đầy mặt.
Giằng co nửa ngày, Hạ Uyển Chi tức giận đến ném quân đen đi, nói "Không chơi nữa, thần thiếp mệt mỏi!"
"Chơi xấu!" Tề Diệp cũng dở khóc dở cười trừng nàng "Cùng trẫm chơi cờ, cờ nghệ chẳng những không tiến bộ, công phu chơi xấu lại tăng lên."
"Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là mệt mỏi thôi! " Đứng trước mặt hắn mỉm cười lắc lư, biểu tình vô tội, làm người không đành lòng trách phạt.
Hắn thở dài, bất đắc dĩ mà nhéo nhéo nàng mặt "Không được có lần sau, nếu không trẫm sẽ không bao giờ cùng ngươi chơi cờ nữa."
"Được!" Nàng cười gật gật đầu, nhưng không hề sợ hãi. Lần sau không chừng nàng vừa nói chơi cờ, hắn sẽ lập tức hưởng ứng.
Lệ Phi nghe nói Hoàng Thượng ở Chiêu Hoa Cung, liền mang theo An Bình công chúa tiến đến thỉnh an, nói là thỉnh an kỳ thật còn không phải là muốn nhìn thấy Tề Diệp. Rốt cuộc đã lâu hắn không đi Ngọc Hoa Cung, Lệ Phi có chút lo lắng, sợ hắn đã quên chính mình.
Lệ Phi tiến lên hành lễ, Tề Diệp gật gật đầu cho nàng đứng dậy. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích dâng trà, nhìn An Bình công chúa nhút nhát sợ sệt cười cười, cầm một cái quả quýt cho con bé "An Bình công chúa thật đúng là càng ngày càng xinh đẹp, bộ dáng thật giống Lệ Phi nương nương."
"Tạ Nương nương khen ngợi !" Lệ Phi đẩy đẩy An Bình công chúa, nói "Mau, thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an quý phi nương nương."
An Bình công chúa sợ người lạ, sợ hãi nhìn nhìn Tề Diệp, lại nhìn xem Hạ Uyển Chi, không dám mở miệng, rúc ở trong lòng Lệ Phi, dỗ như thế nào đều không lên tiếng thỉnh an.
Tề Diệp nhìn nói "An Bình công chúa sợ người lạ như thế, Lệ Phi nên tốn nhiều tâm tư dạy dỗ hơn. Đường đường là công chúa há có thể không biết giao tiếp."
"Hoàng Thượng giáo huấn phải, thần thiếp ghi nhớ." Nàng cụp mi rũ mắt nhận lỗi, giải thích "Có điều An Bình công chúa ngày thường khá tốt, vẫn luôn gọi phụ hoàng, hiện giờ chỉ là thấy Hoàng Thượng uy nghiêm quá nên mới có thể như thế. Nếu Hoàng Thượng cùng An Bình công chúa thân cận nhiều hơn, thiếp nghĩ đến An Bình công chúa sẽ tốt hơn rất nhiều."
Hạ Uyển Chi nghe vậy cười một chút, minh bạch ý đồ đến đây của Lệ Phi. Thỉnh an chỉ là lấy cớ, biết rõ Hoàng Thượng ở chỗ nàng, nên muốn khiến cho hắn chú ý, Lệ Phi nương nương đánh bàn tính thật tốt.
Tề Diệp nhìn nàng ta một cái, biểu tình khó lường. Lệ Phi thấp thỏm, hắn vươn tay bảo An Bình công chúa:"An Bình lại đây, đến bên người phụ hoàng."
Lệ Phi thấy thế trên mặt vui vẻ, đẩy đẩy An Bình công chúa, nói "Phụ hoàng nói An Bình qua đi, An Bình nghe lời mau qua đi." Thấy con bé bất động, Lệ Phi nói nhỏ một câu bên tai "Nếu không nghe lời, đêm nay mẫu phi không cho ngươi ngủ cùng."
An Bình công chúa nghe xong rất là sốt ruột, nếu buổi tối không được ngủ cùng Lệ Phi nương nương, nàng sẽ rất sợ. Cân nhắc một chút, An Bình công chúa bẹp bẹp miệng, rụt rè nói "Phụ hoàng!"
Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua Lệ Phi mặt mày hớn hở, biểu tình không đổi. Lệ Phi có chút không dám nhìn nàng, hơi hơi cúi đầu không dám cùng nàng đối diện.
Khi Lệ Phi mang theo An Bình công chúa rời đi, còn không quên lưu luyến mỗi bước đi lấy đôi mắt nhìn Tề Diệp. Hạ Uyển Chi nhìn chỉ cười lạnh, thế nhưng ngang nhiên ở trước mặt nàng làm chuyện mờ ám, nàng ta thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Ngày thứ hai các vị phi tần tới thỉnh an, Hạ Uyển Chi giữ Lệ Phi lại. Lệ Phi nhất thời đoán không ra ý tứ của nàng, không dám nhiều lời, chỉ là an tĩnh ngồi.
Hạ Uyển Chi cũng chưa nói gì, uống một ngụm nước mật ong liền nhìn chằm chằm Lệ Phi. Lệ Phi bị nàng nhìn chằm chằm đến trong lòng phát sợ, đầu tiên còn trầm ổn, dần dần bắt đầu ngồi không yên, ngẩng đầu nói "Không biết nương nương có gì phân phó?"
"Bổn phi không có gì phân phó." Nàng cười nhạt nhìn Lệ Phi.
Lệ Phi bị nàng nhìn đến chân tay luống cuống, tâm tư vừa chuyển, đứng dậy nói "Thần thiếp vô tội, mong nương nương thứ tội."
"Ồ! Lệ Phi vô tội như thế nào?" Hạ Uyển Chi nhướng mày, chờ câu nói kế tiếp của nàng.
Lệ Phi mím môi, cụp mi rũ mắt nói "Thần thiếp không biết."
Sao nàng lại không biết, nghĩ đến Uyển Quý Phi là bởi vì hôm qua Hoàng Thượng cùng An Bình công chúa thân cận mà tức giận.
"Nếu không biết đâu ra vô tội?" Hạ Uyển Chi nói "Lệ Phi cần phải ghi nhớ thân phận của mình, thu hồi tâm tư của ngươi về chuyện này. Bổn phi không phải Hoàng Hậu cùng Quý Tiệp dư, muốn bò lên trên, Lệ Phi cần phải cân nhắc cho tốt."
"Thần thiếp không dám!" Lệ Phi kinh ngạc một chút, vội vàng quỳ trên mặt đất "Quý phi nương nương minh giám, cho dù thần thiếp có mười lá gan cũng không dám làm càn."
"Như thế thì tốt!" Hạ Uyển Chi cười lạnh một tiếng, nói "Hôm nay Lệ Phi nên ghi nhớ kĩ những gì bổn phi nói, bổn phi không muốn lại nhắc lại lần thứ hai."
"Thần thiếp ghi nhớ!"
Ra khỏi Chiêu Hoa Cung, Lệ Phi vẫn cảm thấy cả người run rẩy, quay đầu nhìn Chiêu Hoa Cung hoa lệ to lớn, nàng run lên một chút, cắn cắn môi, biểu tình khó lường rời đi.
Mấy ngày sau Lệ Phi quả nhiên thành thật hơn rất nhiều, không dám mang theo An Bình công chúa tới Chiêu Hoa Cung xum xoe, cũng không dám làm ra sự tình gì.
Hạ Uyển Chi rất vừa lòng, biết ngày ấy uy hiếp đã có tác dụng. Nàng biết, có một số người chính là trơ trẽn. Ngươi đối với nàng tốt nàng không cảm kích, thế nào cũng phải đả kích mới biết được tốt xấu.
"Nương nương, Tam hoàng tử bị bệnh, bệnh rất nặng." Mộc Hương bưng một ly trà tiến vào, nhìn Quý Tiệp dư lười nhác dựa vào ghế nằm đọc sách, nói.
"Bị bệnh thì cho ngự y đến xem, ta lại không phải ngự y, kêu ta làm chi?" Quý Tiệp dư cũng không ngẩng đầu lên, nói.
"Vâng!" Mộc Hương muốn nói lại thôi, đi vài bước quay đầu lại,nói "Nương nương, Tam hoàng tử dù sao cũng là hài tử của nương nương, nương nương vẫn nên quan tâm nhiều mới tốt."
"Ngươi là thứ gì, dựa vào cái gì giáo huấn chủ tử." Mộc Hương nói vừa xong liền bị một quyển sách đập vào người. Nàng bị đau một chút, trên mặt hồng hồng.
"Nô tỳ biết tội, mong nương nương tha thứ." Tự biết mình nói lỡ, Mộc Hương vội vàng quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
Quý Tiệp dư cười lạnh hai tiếng, nói "Hắn là con của ai ngươi và ta rõ ràng. Có thể cho hắn một cái mạng sống đã để mắt đến hắn. Hoàng Thượng cũng không coi trọng, dựa vào cái gì muốn ta quan tâm?"
Mộc Hương nghe vậy nhìn xung quanh, may mắn xung quanh cũng không có người ngoài, nàng nhẹ nhàng thở ra "Nương nương, tai vách mạch rừng!"
"Hừ, nơi này so với lãnh cung còn quạnh quẽ hơn, có ai nghe?" Quý Tiệp dư không để bụng, hỏi "Hoàng Thượng ở đâu?"
"Lúc này đang ở Chiêu Hoa Cung." Mộc Hương nói đúng sự thật.
Quý Tiệp dư nghe vậy sắc mặt biến đổi, tay áo đảo qua, chén trà trên bàn bang một tiếng rơi xuống đất " Tiện nhân, tiện nhân kia vì sao còn chưa chịu báo ứng?"
Mộc Hương nhìn, im như ve sầu mùa đông, không dám ra tiếng, chờ Quý Tiệp dư phát tiết xong, trên mặt đất đã là một mảnh hỗn độn. Quý Tiệp dư ngồi ở ghế nằm thở dốc, nói "Ôm Tam hoàng tử tới đây."
"Nương nương, Tam hoàng tử còn là hài tử, nương nương yên tâm, chỉ cần có Tam hoàng tử, Hoàng Thượng còn bận tâm nương nương, nương nương..."
"Gấp cái gì, ta cũng không ăn thịt hắn, nói như thế nào hắn cũng là hoàng tử ta mang nặng mười tháng sinh ra. Hổ dữ không ăn thịt con, ta sẽ không đối đãi ác với hắn."
Mộc Hương nửa tin nửa ngờ kêu bà vú ôm Tam hoàng tử tới. Quý Tiệp dư liếc mắt một cái, nhìn Tam hoàng tử khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ôm người liền đi ra ngoài.
Hạ Uyển Chi đang dạy dỗ Nhị hoàng tử nói chuyện. Hiện tại hắn đã bắt đầu học nói chuyện, ngươi nói với hắn nhiều hơn một lần, hắn sẽ y y nha nha nói lại như vẹt.
Tề Diệp ở một bên nhìn mà mỉm cười, một tay chống đầu, một tay cầm sách, nửa buổi cũng chưa lật qua một tờ. Chính là bị biểu tình của mẫu tử bọn họ chọc cười, tiến lên ôm Nhị hoàng tử vứt lên, khiến Nhị hoàng tử khanh khách cười to mà không sợ hãi, nhưng Hạ Uyển Chi thì lại sợ không nhẹ, gắt gao nhìn chằm chằm, xem hắn vững vàng tiếp được Nhị hoàng tử đang cười to, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Đang cười đùa, cung nữ tới báo "Nương nương, Quý Tiệp dư cầu kiến."
"Chuyện gì?" Hạ Uyển Chi nhíu mày.
"Quý Tiệp dư nói Tam hoàng tử bị bệnh, hy vọng Hoàng Thượng có thể nhìn một cái."
"Tam hoàng tử bị bệnh kêu người đi truyền ngự y nhìn một cái." Dứt lời nàng nhìn về phía Tề Diệp, nói "Hoàng Thượng, Tam hoàng tử bị bệnh, Quý Tiệp dư đang ở bên ngoài chờ!"
"Trẫm biết rồi!" Hắn cúi đầu hôn một cái trên mặt Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử liền nhếch miệng ha hả cười, trên mặt lộ ra mấy chiếc răng trắng tinh.
Hắn giao Nhị hoàng tử cho bà vú, sau đó đi ra ngoài nhìn xem. Hạ Uyển Chi theo đuôi hắn ra ngoài. Còn chưa đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng hài tử khóc, vừa đi ra liền thấy Quý Tiệp dư ôm Tam hoàng tử đứng ở trước cửa.
Vừa nhìn thấy Tề Diệp đi ra ngoài, ánh mắt của Quý Tiệp dư sáng ngời, ôm Tam hoàng tử tiến lên "Cầu Hoàng Thượng cứu Tam hoàng tử, Tam hoàng tử bị bệnh, nếu là có bất trắc gì, tần thiếp cũng không muốn sống."
Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóc đến khó chịu của Tam hoàng tử, động lòng trắc ẩn, so với Nhị hoàng tử hắn thật nhỏ bé hơn nhiều.
Lòng trắc ẩn là một chuyện, nhìn Quý Tiệp dư biểu tình giả tạo, nàng liền biết đây lại là thủ đoạn của Quý Tiệp dư, vì muốn cho hắn chú ý.
Tề Diệp sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam hoàng tử, chạm tay thấy nóng lập tức nhíu mày "Còn thất thần làm cái gì, truyền ngự y mau!" Quang Thuận rất nhanh phân phó đi xuống.
Quý Tiệp dư nhìn thấy mà thương, khóc như hoa lê đái vũ nhìn hắn "Hoàng Thượng, Tam hoàng tử là mạng sống của thần thiếp, nếu Tam hoàng tử có mệnh hệ gì..."
"Đừng suy nghĩ lung tung!" Tề Diệp nhíu mày.
Quý Tiệp dư hai mắt đẫm lệ gật gật đầu, bất động thanh sắc chống đỡ tầm mắt của Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi nhìn chỉ cảm thấy buồn cười, nói "Bên ngoài gió lớn, nếu Tam hoàng tử bị bệnh càng không thể trúng gió, không bằng đi vào trong đi, chờ ngự y tới lại nói."
Tề Diệp gật gật đầu, đoàn người vào Chiêu Hoa Cung. Ngự y rất nhanh đã lại đây, xem xét Tam hoàng tử một phen. Quý Tiệp dư cũng không lo lắng nhiều cho bệnh tình của Tam hoàng tử, ánh mắt luôn chú ý tới hành động của Tề Diệp.
Hạ Uyển Chi nhìn chỉ nhíu mày, cũng chưa nói gì, thẳng đến khi ngự y nói chỉ là cảm lạnh, yêu cầu phải chăm sóc tốt, khai đơn thuốc, uống xong liền không có việc gì.
Hạ Uyển Chi nghe vậy, mượn cơ hội đem rặn dạy Quý Tiệp dư một trận, trách cứ nàng ta không chăm sóc tốt Tam hoàng tử.
Tề Diệp nghe xong, nói "Một cái hài tử cũng chăm sóc không tốt, ngươi làm mẫu phi thật đúng là thất bại. Nếu khônh chăm được, trẫm sẽ tìm cho Tam hoàng tử một vị mẫu phi khác."
Quý Tiệp dư vừa nghe, lập tức thay đổi sắc mặt. Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn một cái, biết là nếu không phải nàng nói thêm vào thì làm sao trách nhiệm lại dẫn tới trên người nàng ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Phi Thượng Vị Ký
Chương 118
Chương 118