Đêm xuống, gương mặt tôi tiều tụy hai mắt biến thành màu đen. Dung nhan khô cằn. Còn kém là chưa nói tôi như bị ngược đãi cực kỳ bi thảm.
Nhìn lại Vương Thuyết một chút, cậu ta bắt chéo hai chân, rất là thoải mái tựa ở mép giường, sắc mặt đỏ thắm, phong cách ưu nhã, còn kém là chưa nói thổ khí như lan*.
(*) Hơi thở thơm như hoa lan, ý chỉ vẻ đẹp của hơi thở, thở thôi cũng đẹp.
Cậu ta cười cười, nhìn tôi rất là vui sướng, đến gần bên tai tôi, nhẹ nhàng hỏi, "Thân ái, cậu còn muốn sao?"
Tôi hoảng sợ cắn khăn trải giường, lùi về sau liên tiếp, "Không cần, không cần. Thật sự không cần."
Cậu ta theo đến gần tôi, có vẻ vẫn còn thèm thuồng, "Cậu xác định là không cần? Nhưng mà....Giống như tôi còn chơi chưa đủ đâu." Nói xong, tiếp tục cúi đầu xào bài, phát ra tiếng va chạm rất lưu loát.
Xin người hiểu sai tự động úp mặt vào tường. Giữ vững đội hình, cảm ơn. (Viết như vậy ai mà không hiểu sai chứ -.-)
Mắt tôi tối sầm, còn kém là không có bất tỉnh. Một đêm, đánh từ trời tối tới trời sáng, tổng cộng rút bao nhiêu lần ô quy tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ biết hiện tại trên đầu tôi, trên cánh tay, sau lưng, trên mặt, ngay cả ngoài miệng cũng bị dán tờ giấy nhỏ, phía trên là chữ của Vương Thuyết: Ta đây là con rùa đen nhỏ.
Nhìn Vương Thuyết lại muốn xào bài, tôi xé một tờ giấy nhỏ, trực tiếp đứng lên, nhào qua. Lấy ngón tay đâm cánh tay cậu ta, vừa đâm vừa dùng thanh âm xinh đẹp như hát ngâm xướng: "Ngươi hư ngươi hư ngươi hư, cũng không biết nhường cho tôi."
Thân thể Vương Thuyết nhích lùi về phía sau, né tránh liên hoàn đâm của tôi, "Là cậu nói chơi rút ô quy. Lại khoe khoang mình là thần bài." Nói xong còn rất bất đắc dĩ thở dài, "Trong một đêm, cậu giấu bài mười hai lần, ăn vạ năm lần. Còn có mấy lần cố ý nhìn bài tôi. Còn nói tôi không nhường cho cậu sao?"
Không sai, cho dù là như vậy cũng là tôi thua cả một đêm. Cho nên là tôi hóa thân thành ô quy tuyết trắng. Gọi tắt là, con rùa tuyết.
Thở dài đau buồn, lấy cái chén trên giường qua, "Cậu đi xuống đi, giày vò cả đêm, tôi muốn bổ sung nguyên khí." Nói xong cái đầu trực tiếp chui vào trong chăn.
"Hôm nay chúng ta đi ăn hải sản, cậu xác định cậu không đi sao?" Vương Thuyết vén chăn lên, nhẹ nhàng thổi khí bên tai tôi.
Một luồng khí ấm áp từ từ truyền qua lỗ tai nhỏ của tôi, trực tiếp hóa thành dục vọng của ác ma chạy tới bụng tôi. Tôi lập tức ngồi dậy, mặt đỏ tới mang tai, "Cậu đó nói chuyện thì nói chuyện, thổi khí bên tai tôi làm gì? Cậu không biết loại hành vi này là đang quyến rũ sao?"
Mi hắn khiêu thành một đường, "Câu dẫn thì thế nào?" Vẻ mặ kia thần thái kia, vẻ tà mị không nói hết được.
Tôi tát qua một cái "Ba", đánh tới trên đầu cậu ta, "Cậu đó nếu không thể thỏa mãn tôi, cũng không cần trêu chọc tôi. Biết không?" Nói xong, rất là tức giận đứng lên, cầm quàn áo vọt vào phòng tắm. Đứa nhỏ này thật là, cái gì tốt không học, cư nhiên trêu chọc chị đây.
Sau lưng truyền đến tiếng cười thật thấp, "Tô Xán, cậu thật là một kẻ dở hơi." Nói xong, cười càng lớn tiếng hơn.
Tôi ném quần áo qua một bên, lập tức nhào qua, hây---chọc gì không chọc, cậu dám trêu chọc một cô nàng trùng sinh chưa thỏa mãn ham muốn, hôm nay tôi sẽ để cho cậu nếm thử mùi long nãi (là ngực đó) trảo.
Sau đó hai tay sờ thảng tắp lên ngực hắn, kéo kéo, sau đó rất là lưu manh nhướn mày với cậu ta, "Thấy lợi hại không? Còn dám trêu trọc tôi không? Tiểu nương ta là tổng bang chủ của bang phái chưa thỏa mãn ham muốn, nhìn thấy bang chủ còn không mau cầu xin tha thứ?" Nói xong, rất là đắc ý xoa nhẹ hai cái, không tệ, phía dưới tay có khuynh hướng cảm xúc vô cùng tốt.
Nụ cười của Vương Thuyết lập tức cứng bên khóe miệng, màu sắc đôi mắt dần dần tối hơn. Hô hấp giữa hai người cũng dần dần đục hơn, có chút mùi vị mập mờ không rõ.
Trong nháy mắt, tôi có cảm thấy có mùi vị của loại bị núi đè. Vội vàng thu tay lại, mở miệng cười giỡn. Tôi chỉ là người chỉ biết nói thôi, chỉ đơn thuần là cái kiểu gian trá sắc tâm tràn đầy, là người chưa dậy thì xong. Loại thời điểm này, trực giác nói tôi biết, hẳn là nên chạy.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức nhảy khỏi giường, chuẩn bị nhấc chân chạy tới phòng tắm. Sau lưng một cánh tay kéo tôi lại, tôi trực tiếp bị té trở về lại giường. Động tác này, độ nhanh nhẹn này, lập tức làm tôi bị té đến chóng mặt. Vẫn còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, lập tức môi bị tên họ Vương ăn vào miệng. Cho nên, tôi rất đáng thương bởi vì đại não thiếu không khí, tiếp tục giữ vững trạng thái chóng mặt.
Nụ hôn này vô cùng không giống với phong cách bình thường của Vương Thuyết, rõ ràng là tới rất dồn dập và hung dữ, tựa hồ như muốn tôi ngất đi, không ngờ không ngờ, thì ra tình cảm ở trong lòng đồng chí Tiểu Vương là như vậy...Lớn thật, mãnh liệt thật. Ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa chống đỡ không nổi.
Miệng lưỡi dây dưa kịch liệt một hồi, môi cậu ta dần dần đi xuống--- dừng lại trên cổ, trước ngực cũng bị đặt lên một cái tay. Êm ái xoa nắn. Trong đầu tôi nhanh chóng xẹt qua một câu nói, "Cuối cùng tôi đây cũng bị ăn hết~" Sau đó toàn thân không nhịn được nổi lên một trận run rẩy.
Chẳng qua là, sự kích động còn chưa giữ vững được bao lâu. Vương Thuyết lập tức dừng lại động tác, sau đó nằm ở cổ tôi mà hự hự cười lên, hơi thở ấm áp quét qua cổ. Người tôi cứng lại, động cũng không mà bất động cũng không.
"Cái đó....Cậu có muốn....Tiếp tục không?" Rốt cuộc tôi mở miệng thanh âm khàn khàn, mang theo vẻ lười biếng quyến rũ đến tôi cũng không biết.
Hai tay cậu ta chống trên giường, chống nữa người trên lên, nhìn tôi. Trong mắt là sự nhiệt tình mới vừa yên tĩnh lui xuống. Miệng mang theo nụ cười, tay dịu dàng lướt qua trán tôi, sờ sờ tóc tôi, "Không, chưa muốn."
Không cần? Cũng đến giường rồi mà cậu ta lại nói không cần? Tôi trợn to hai mắt nhìn cậu ta, với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Cậu ta... Chẳng lẽ là X vô năng trong truyền thuyết? Nghĩ đến đây vẻ mặt tôi thay đổi nắm cổ tay, "Ai~ thì ra cậu là....Không sao, tôi hiểu." Mới vừa nói xong, cổ bị cậu ta hung hăng cắn một cái.
Đau ~ tôi vuốt cổ tức giận nhìn hắn, "Cậu là X vô năng không phải lỗi của tôi, cậu làm gì lại trút giận lên người tôi!"
Cậu ta nghe xong, cúi đầu, lần này phần da ở phía sau lỗ tai tôi, cắn một cái mang theo điểm trừng phạt sau lại nhẹ nhàng liếm một cái ở nơi đó, mặc dù cắn rất nhẹ, nhưng cả người tôi như có dòng điện chạy qua đầu làm tôi mơ màng.
Đợi đến khi phản ứng kịp, lập tức đẩy cậu ta ra ngồi dậy, "Đời trước nhà cậu cầm tinh con chó hả? Vừa cắn vừa liếm."
Vương Thuyết ngồi ở mép giường, mỉm cười nhìn tôi, "Ai cho cậu nói tôi vô năng." Giọng điệu này vẫn còn sóng yên biển lặng, nhẹ nhàng kiểu như hãy cùng thảo luận thời tiết hôm nay như thế nào vậy. Nhưng mà càng nhẹ nhõm tôi lại cảm thấy không bình thường, nhìn đôi mắt đen chủa cậu ta, tôi run một cái. Đứa nhỏ phúc hắc này, không so đo với cậu.
Tôi đứng xa xa sửa lại quần áo, đẩy cửa phòng tắm: "Do cậu không tiếp tục. Không phải là cái kiểu ~ đó là gì ~" Được rồi, tôi đây cả ba chữ kia cũng không dám nói.
Ánh mắt cậu ta quét tới trước ngực tôi, sờ sờ lỗ mũi, "Cậu cũng không nhìn lại chính mình một chút, cả người vẫn chưa trổ mã dậy thì xong." Nói xong, còn rất đương nhiên nói, "Đối với sự phát triển bình thường của cậu, tôi cảm thấy tôi còn phải chờ cậu lớn đã."
Tôi cúi đầu nhìn ngực mình một chút, 囧. Tôi thế nào mà quên mất, từ nhỏ tôi phát triển tương đối chậm, đến lúc lên sơ tam tôi mới có dì cả lần đầu tiên, vào lúc này~ tôi cũng thuộc giai đoạn nhi đồng.
Tức giận ngẩng đầu lên, "Cậu cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, đừng có mà đắc ý." Nói xong, hung hăng đóng cửa lại.
Đi vào phòng tắm đi về phía gương, nhìn một chút mình trong gương, thở dài, "Người bạn nhỏ, cậu cũng cho tôi được đấu tranh chút đi chứ~"
Ngoài cửa, vang lên một trận tiếng cười.
Tôi quay đầu lại, hô to: "Vương Thuyết, cậu đi ra ngoài cười cho tôi!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 20: Gió xuân thoáng qua
Chương 20: Gió xuân thoáng qua