TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 21: Một khúc bi thương

Thông qua lần du lịch này, tôi cảm nhận được đầy đủ sự tinh túy của cái câu tự chui đầu vào rọ.

Trải qua buổi tối bắn súng cướp cò đó, đúng vào mỗi tối Vương Thuyết cũng sẽ nghiêm chỉnh nhàn nhã đi lên giường của tôi và nghiêm túc nói, cậu ta muốn chơi bài với tôi.

Tôi muốn khóc, "Đại gia, thật sự tôi không phải thần bài. Đó là do tôi tự phong, cậu bỏ qua cho tôi đi, cầu xin cậu đó." Nói xong, lôi kéo chăn lui về sau, "Thật sự tôi rất mệt ~  tôi muốn ngủ."

Vương Thuyết trực tiếp kéo tôi ra khỏi chăn, sau đó đưa mắt nhìn tôi rất là thâm tình một hồi, tiếp đó từ phía sau móc ra một bộ bài tú-lơ-khơ. Bài tú-lơ-khơ---ơi bài tú-lơ-khơ, tôi hận đến nỗi muốn xé nó ra, chính là nó mà làm cho mỗi đêm Vương Thuyết đều leo lên giường của tôi, chính là nó chiếm đoạt thời gian giấc ngủ mỗi đêm của tôi.

Mỗi lần lúc tôi cầm bài ngủ đến chảy nước miếng, Vương Thuyết bắt đầu đến gần tôi, tiếp theo sau mỗi tối đó là luyện tập hôn sâu, nếu như là ban ngày làm tôi không ngại, nói chính xác là còn có thể mở cờ trong bụng vui mừng hớn hở. Vấn đề ở đây là lúc hơn nửa đêm, mỗi đêm lúc tôi đang ngủ đến trạng thái nửa mê man thì lại tiến hành.

Rốt cuộc, tôi nổi giận, tối hôm nay đẩy cậu ta ra: "Cậu có thể bình thường một chút được không? Tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn ngủ."

Cậu ta nhìn tôi, sờ sờ mũi, "Buổi sáng cậu còn chưa ngủ đủ sao?"

Tôi im lặng, đúng vậy. Bởi vì cậu ta quấy rầy mỗi đêm, tôi chỉ có thể ngủ bù tạm ở trên xe vào ban ngày. Chuyến du lịch bi thảm của tôi ~ trừ ngủ chính là ở trên giường đánh ô quy ~  tôi nhìn cậu ta, người này là siêu nhân sao? Cũng không cần ngủ sao?

"Tôi không ngủ, cậu cũng mệt rồi." Tôi ném bài xuống, trực tiếp nhảy đến trong ngực rồi ôm cổ cậu ta, "Cục giấy  nhỏ, chúng ta đi ngủ thôi ~ "  Nói xong còn rất cố gắng xoắn tay.

Tay cậu ta nắm được tôi, nhìn tôi rất chăm chú, "Tôi chỉ đang luyện tập." Vừa nói lại là một nụ hôn sâu đáp xuống, ánh mắt tôi mê ly nhìn cậu ta, "Luyện tập gì?"

Cậu ta cười lên, mang theo một chút điểm xấu xa, "Không phải cậu nói lúc hôn tôi không có cảm giác đất rung núi chuyển hoa mắt chóng mặt sao? Tôi đang cố gắng luyện tập ~ " Tôi câm lặng... Có phải cậu muốn tôi khen cậu không tệ không tệ hay không, đứa nhỏ này muốn trở nên xuất sắc?

Tôi trực tiếp ôm lấy cậu ta, nằm lên giường, "Cục giấy nhỏ, ngoan ~  tôi đã choáng đầu hoa mắt rồi, hai ngày nay tôi vẫn trong trạng thái choáng đầu hoa mắt đất rung núi chuyển, tôi thấy mắt cậu sắp biến thành màu đen rồi còn kém là chưa có ngất đi đó. Ngoan ~  theo chị ngủ thôi." Nói xong còn đè trên người cậu ta, thân thể trong tư thế trói chặt đè cậu ta xuống dưới. Sau đó ngẹo đầu, chuẩn bị ngủ.

"Xán Xán ~ " Giọng cậu ta nhẹ nhàng dịu dàng mang chút từ tính, một góc trong lòng phảng phất bị sự dịu dàng mơn trớn. Giống như đầu con mèo nhỏ từa vào ngực cậu ta cọ cọ.

"Cục giấy nhỏ ~ " Miệng thoáng chốc nhếch lên, lần đầu tiên cậu ta goi tôi là Xán Xán đó. Hì hì hì.

"Ừm." Cậu ta nhẹ nhàng đáp, "Nếu cậu sớm như vậy, mỗi ngày tôi cũng không cần phải đánh bài với cậu đến bây giờ sao?"

Tôi vừa ngẩng đầu, thấy trong mắt cậu ta là sự dịu dàng vui vẻ, một dáng vẻ gian kế đã đạt được. Thì ra cậu ta là cố ý. Thì ra là cậu ta muốn tàn phá thân thể tôi sau đó hành hạ linh hồn tôi để tôi nhảy vào ngực cậu ta ôm ấp yêu thương.

Tôi híp mắt nhìn cậu ta, không lên tiếng.

Cậu ta cũng nhìn tôi, chờ tôi phản ứng.

Đột nhiên, đầu tôi mạnh mẽ va chạm trước ngực cậu ta, "Ghét ~  cậu đứa nhỏ này sao cứ luôn ngại ngùng như vậy. Nếu cậu muốn ngủ với tôi thì cứ nói ~  cậu nói thì tôi sẽ không đồng ý sao?"

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười thật thấp. "Tôi muốn nói là, sẽ không đùa như vậy." Dừng một chút "Tôi vẫn tương đối thích lúc cậu kiệt sức hơn."

Tôi tách ra, đứa nhỏ này nói chuyện lúc nào cũng YY như vậy sao? "... Cậu có ý gì."

Vương Thuyết thở dài, "Chỉ có lúc cậu kiệt sức mới an tĩnh lại, tôi mới thấy được cậu thật là cậu."

Tôi ngẩn người tại đó, không lên tiếng. Mũi tràn đầy hơi thở của Vương Thuyết, nhàn nhạt, mang theo chút mát mẻ của sữa tắm. Rất thoải mái.

Vương Thuyết, tại sao tôi cảm thấy những thứ bây giờ có được, đều không phải là chân thật? Chỉ như là một giấc mơ, giống như khi tôi tỉnh lại vào hôm sau vẫn là sự cô đơn một mình đó. Thanh minh mỗi năm, tôi sẽ cầm một bó hoa tươi, đi đến chỗ của cậu, đứng trước mặt bia mộ, nhìn cậu bên trong đó.

Trong hình, cậu dung mạo rực rỡ, vẻ mặt lãnh mạc. Giống như thế gian này không có gì đáng cho cậu nhớ nhung.

Những lúc như vậy, tôi có thể nhớ một ngày trời mưa ngày sơ tam kia, trong màn mưa to như trút nước, cậu xoay người. Cậu càng chạy càng xa, tôi đuổi theo sau lưng cậu. Đã từng mỗi sự cố gắng của tôi là vì có thể chạy đến bên cạnh cậu, có thể đứng ở một nơi thật cao nơi mà cậu có thể nhìn thấy được, chẳng qua là ngày đó, rốt cuộc tôi có thể viết tên mình lên tạp chí, tôi hy vọng nhất là cậu có thể nhìn thấy cuốn tạp chí này nhưng cậu đã không còn ở đây.

Tôi rất đau khổ, không phải là cho tới bây giờ không cùng với cậu, cũng không phải là bị cậu cự tuyệt. Cậu biết không? Kiếp trước, nỗi đau lớn nhất của tôi là khi đi đến bên cạnh cậu với một tình yêu say đắm không thể bỏ, thì tôi đang ở bên ngoài. Mà cậu, nằm ở bên trong. Lẳng lặng nhìn tôi. Không mang theo một tia lưu luyến.

Giờ phút này, tôi mới biết, chuyện đau khổ nhất trên đời này là, không thể nhìn thấy cậu được nữa, thậm chí là nghe được tin tức của cậu. 

Tay tôi nắm chặt tay áo Vương Thuyết, mang theo chút run rẩy mà mình không biết: "Vương Thuyết, cậu biết không? Rất lâu trước kia tôi cũng không phải như thế. Ít nhất, không có mạnh mẽ như vậy."

Vương Thuyết không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến.

Tôi ngẩng dầu nhìn cậu ta, quả nhiên, đã ngủ. Tôi cười cười, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt cậu ta, nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo yêu thương say đắm, "Có một ngày, phát hiện cái gì mình cũng không có. Tín ngưỡng lớn nhất, điều chờ đợi nhất, cũng mất đi. Sau đó, tôi mới phát hiện tôi đã không còn gì có thể băn khoăn nữa. không còn gì có thể sợ hãi nữa. Những thứ đạo đức, thận trọng, thì coi là cái gì đây?"

Nhẹ nhàng thở dài, tôi tiếp tục nằm xuống ngực cậu, nhắm mắt lại. Một luồng nhiệt nóng không kìm được trào ra hốc mắt.

Thân ái, cậu biết không? Ông trời đưa tôi tới đây ~  có thể để cho tôi nhìn thấy cậu, gặp được cậu. Nhìn thấy cậu một cách chân thật, dù cho là mơ, tôi cũng hi vọng có thể cả đời tôi cũng không tỉnh lại.

---Ta là Tô Xán, ta có thể chứng minh tác giả rút gân---- ta giận, cho cô nói mẹ mình vậy sao?

--- ------ ------ ------ -------

Cuối cùng chuyến đi Nhật Bản kết thúc, từ lúc bắt đầu tôi vui đến quên cả trời đất đến bây giờ thì trông mòn con mắt hướng về tổ quốc, quá trình thay đổi cả suy nghĩ không thể không nói, Vương Thuyết không thể không có công lao.

Sau khi vào cửa, tôi trực tiếp nhảy lên giường, "Thân ái, cậu có nhớ tôi hay không? Tôi nhớ cậu muốn chết." Nói xong, còn rất là thâm tình xoa nắn cái nệm hai cái.

"Tôi thấy động tác này của cậu nên làm với bản thân mình mỗi ngày nửa tiếng, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn." Ngoài cửa truyền đến âm thanh trêu chọc.

Tôi quay đầu lại, Vương Thuyết tựa vào cửa phòng còn đưa hành lý của tôi lên, khóe miệng mang theo ý vui, lông mày nhướn lên, vẻ mặt này ~  vẻ mặt này ~ xinh đẹp đến nỗi làm tôi có xung động muốn áp đảo.

Vì vậy, tôi nhanh chóng nhào qua, đưa bàn tay qua, "Vậy trước hết tôi thực hiện trên người cậu trước, hiahiahia ~ " Vừa nói,  vừa cười giở trò với cậu ta.

Mới vừa đưa tay đè lên, cậu ta nhanh chóng đảo khách làm chủ trực tiếp kéo tôi qua, vì vậy ~  tôi thành công bị đùa giỡn lại.

"Khụ khụ ~ " Mẹ tôi ở sau lưng lớn tiếng ho khan lên, nhướng mày dương dương tự đắc với tôi, "Tiến triển không tệ đó ~ " Nhìn theo kiểu: Con được ăn sạch chưa? Con làm ăn được gì chưa? Con bị ăn sạch rồi đúng không?

Tôi đẩy Vương Thuyết ra, "Cậu! Đi xuống lầu. Khai trường gặp lại!" Nói xong còn rất có khí phách nói, "Ở nhà chờ điện thoại của tôi, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài chạy loạn."

Vương Thuyết nhìn tôi, sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười lên, lấy tay vuốt tóc tôi, "Được." Sau đó xoay người, nói tạm biệt với mẹ tôi rồi đi.

Mẹ tôi như kẻ trộm tiến lại đây, "Ừm hừm ~  hành động rất nhanh, mẹ phải chuẩn bị một chút, phải gặp bà thông gia."

Tôi vỗ vỗ bà: "Mẹ yên tâm, bây giờ con gái mẹ vẫn còn nguyên vẹn, so với  hoàn bích còn đầy đủ hơn. Không tin, mẹ cứ kiểm tra?"

Mặt mẹ tôi như không thể tin, "Không thể nào? Con gái của ta sao đưa cho thằng nhóc này mà một chút cũng không động?" Nói xong còn tự lẩm bẩm một câu, "Năm nay chính là thời điểm huyết khí phương cương xuân tâm nhộn nhạo mà ~  không có lý nào."

Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, rất hoảng sợ nói, "Chẳng lẽ ở phương diện kia thằng nhóc này không lên được?"

Tôi 囧, tôi nên nói gì đây? Tôi nên khen bà, hay nên nói suy nghĩ của tôi có chút không theo kịp suy nghĩ của bà đây? "Không phải cậu ta cái kia không được ~  cậu ta ngại con gái mẹ chưa lớn. Phải chờ con lớn thêm một thời gian nữa."

"Lớn thêm, lớn thêm ~ con gái của mẹ xinh đẹp như vậy thằng nhóc đó còn ngại." Bà vung tay lên bắt đầu giận dữ, đột nhiên ánh mắt bay đến trên ngực tôi, "Cái này lớn thêm?"

Tôi rất là bi thương ngật đầu một cái.

Bà nhìn chằm chằm ngực tôi, dùng ánh mắt nghiên cứu như có điều suy nghĩ, đột nhiên ra một quyết định, "Từ hôm nay trở đi, mẹ cho con ăn đu đủ, ép nước đu đủ uống, hầm canh đu đủ ăn!" Nói xong, còn hung tợn tăng thêm một câu, "Để mẹ tìm thêm cách cho ngực con lớn thêm!"

Nước mắt đầy mặt...

Mẹ à, mẹ xác định mẹ không phải là mấy cô nương trong kỹ viện không?

Đọc truyện chữ Full