Khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn, phía chân trời cũng dần tối đen. Thuyền khách neo ở sau ngọn núi không ngừng bàn tán xôn xao, bởi vì tiếng trống trận, tiếng chém giết và ánh đuốc sáng rực cách đó không xa vẫn không ngừng truyền đến. Đêm tối trở nên huyên náo và đầy rẫy sát khí.
Lòng Cơ Tự xốn xang, nàng vẫn đứng ở mũi thuyền giống như mọi người, lắng nghe âm thanh truyền đến từ nơi lửa cháy hừng hực bên kia. Cảnh náo nhiệt này kéo dài đến tận rạng sáng. Ngày mới vừa đến, người thanh niên chèo thuyền lá kia lại xuất hiện, y gọi lớn từ đằng xa: “Chư vị có thể đi rồi.”
Trên thuyền reo hò hoan hô vang dội, trong tiếng ra lệnh của chủ thuyền, thuyền khách bắt đầu khởi hành, chạy ra giữa sông. Chiếc thuyền con kia vẫn đứng yên một bên.
Chờ đến khi thuyền khách đi ngang qua y, Cơ Tự mới thình lình cất giọng hỏi: “Xin hỏi lang quân, các người có đi đến Kiến Khang không?”
Cơ Tự vừa thốt ra lời này, mọi người trên thuyền đều quay đầu nhìn nàng. Thanh niên kia nhìn về phía Cơ Tự, kéo thấp đấu lạp trên đầu xuống, chắp tay trước ngực nói: “Chuyện này ta không biết.” Dứt lời, y chèo con thuyền nhẹ nhàng lướt đi luôn.
Thấy Cơ Tự vẫn còn dõi mắt nhìn theo người nọ, Tôn Phù nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, người đang suy nghĩ gì thế?” Bởi vì trong khoảng thời gian này, Cơ Tự có thể nhìn thấy trước mọi sự việc nên uy vọng của nàng ngày càng cao, Tôn Phù thấy nàng cất lời hỏi thăm người kia liền cho rằng nàng lại có chủ ý gì đó.
Cơ Tự quay đầu nhìn Tôn Phù: “Ta chỉ nghĩ, nếu có thể đồng hành cùng với họ thì thật không cần lo lắng gì nữa.”
Hiện giờ Cơ Tự cảm thấy rất khó chịu, nàng nghĩ tật xấu kiếp trước của mình lại tái phát rồi. Kiếp trước, so với những người đồng trang lứa, nàng khá giỏi trong việc xem xét thời thế, nói cách khác là tự trong cốt tủy nàng luôn có ý nghĩ bắt quàng dựa dẫm vào cường giả. Còn Tạ Lang, chàng chân chính là một cường giả, lúc này trong vô thức nàng muốn đồng hành với chàng, một phần là do đảm bảo an toàn, còn phần khác, nàng vẫn có suy nghĩ bám víu lấy chàng.
Như vậy không tốt chút nào! Cơ Tự mím môi, thầm nghĩ, kiếp này dù thế nào đi nữa ta vẫn phải sống có tự trọng, nhất định không thể bám víu vào kẻ khác mà sống được!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, thuyền khách đã chạy đến giữa sông, buồm căng lên, bắt đầu tăng tốc. Chỉ trong chốc lát, thuyền khách đã băng qua vài ngọn núi, đến được chỗ hôm qua Tạ Lang vây giết bọn cướp. Vừa liếc mắt nhìn, có thể thấy bên bãi nước cạn còn trôi nổi vài trăm thi thể, cũng như xác thuyền lẫn binh khí.
Bên cạnh Cơ Tự truyền đến tiếng nôn mửa, chính là từ nhóm sĩ tộc đất Thục kia.
Thuyền khách xuôi gió chạy đi, đến trưa chủ thuyền đến, lớn tiếng nói: “Chư vị, phía trước là bến tàu của huyện Dương Châu, thuyền chúng ta có chút vấn đề nên phải neo lại đấy hai ngày, đợi khi tu sửa xong sẽ lập tức khởi hành.”
Nghe tin này ai ai cũng than thở, bất mãn. Có điều dù mọi người đều thấy khó chịu nhưng không ai phản đối cả. Bởi vì thuyền đi giữa chừng gặp phải sự cố,phải dừng lại tu sửa vốn là chuyện thường xuyên xảy ra trong thời này. Ngược lại, cả quãng đường hơn nghìn dặm từ Kinh Châu đến Kiến Khang, nếu trong quá trình đi mà không hề xảy ra vấn đề gì, đó mới gọi là hiếm có khó tin.
Lúc chủ thuyền nói chuyện, Cơ Tự nhìn chằm chằm vào mặt lão rồi quan sát cả mấy thuyền viên cách đó không xa. Chờ mọi người tản đi hết, Cơ Tự nghiêng đầu khẽ nói với Tôn Phù: “Thuyền vừa cập bờ, chúng ta lập tức mang đồ rời đi.”
“Gì cơ?” Tôn Phù kinh hãi, y khẽ hỏi, “Nữ lang, có chuyện gì không ổn ư?”
Cơ Tự nhỏ giọng: “Ta không nói được là có gì không ổn, chỉ thấy là lạ thôi.” Nàng quả quyết ra lệnh, “Báo với mọi người làm theo lệnh của ta đi.”
“Vâng.”
Đến chiều, bến tàu dần dần hiện ra trong tầm mắt mọi người. Nhìn nhà cửa san sát hai bên bờ sông, trông về cổng thành Dương Châu ở phía xa xa, tâm trạng Cơ Tự trấn định: May mà nơi này là vùng đất phồn hoa.
Gần như thuyền vừa cập bờ, nhóm Lê thúc đã bắt đầu bận rộn, thấy họ lỉnh kỉnh khiêng hòm rương, lão chủ thuyền chạy đến hỏi: “Khách quan chuẩn bị đi đâu thế? Sửa thuyền tuy nói là mất hai ngày nhưng nhiều khi chỉ cần một buổi đã xong rồi, khiêng hàng lên lên xuống xuống thế này sẽ làm trễ thời gian mất.”
Cơ Tự nhìn vẻ mặt tái nhợt của lão, kéo thấp mũ sa, mỉm cười: “Không cần đâu, chúng tôi sẽ xuống thuyền ở đây luôn.”
“Như vậy sao được?” Lão chủ thuyền kêu lên thất thanh, “Không phải khách quan bảo muốn đến Kiến Khang sao?”
Cơ Tự lạnh giọng nói: “Chúng tôi đổi ý, muốn nghỉ lại nhà người quen ở Dương Châu này đã.” Nói đến đây, nàng thi lễ với mọi người xung quanh, lúc chào những sĩ tộc ở đất Thục kia, nàng hơi ngập ngừng rồi hắng giọng nói, “Thành Dương Châu cảnh sắc rất tốt, nếu chư vị không vội sao không tranh thủ dạo chơi nơi này.” Nàng chỉ nghi ngờ nên không dám nói thẳng, thốt ra câu này xong liền quay người dẫn nhóm hạ nhân xuống thuyền.
Hai người trung niên trong đám thế gia đất Thục im lặng nhìn theo bóng lưng Cơ Tự. Lát sau một người trong đó bỗng ra lệnh: “Báo với mọi người khiêng đồ xuống thuyền, chúng ta cũng sẽ dạo chơi ở thành Dương Châu vài ngày đã.”
Đám con cháu đi chung liền ồ lên, một thiếu niên thắc mắc: “Tam thúc, khiêng đồ lên xuống phiền phức lắm ạ.”
Gã trung niên quay đầu lại trừng mắt nhìn y, liếc nhanh qua chủ thuyền rồi khẽ nói: “Các ngươi thì biết cái gì? Đây là địa bàn của họ, đến lúc đó nửa đêm lỡ đâu có mấy người lẻn lên thuyền, giết chết mọi người, rồi lái thuyền đi thì ai mà biết được chứ?”
Lúc này lão chủ thuyền lại chạy đến, luống cuống đến mức đầu đầy mồ hôi, giọng nói cũng hoang mang: “Khách quan, khách quan, các người làm gì thế? Thuyền của lão chỉ xảy ra chút vấn đề thôi, cùng lắm là một buổi có thể sửa xong ngay, đang yên đang lành sao lại phải phiền phức như vậy?”
Càng thấy chủ thuyền bối rối, gã trung niên càng thêm kiên quyết. Bởi bất kể là nhóm Cơ Tự hay nhóm khách Thục này, lúc lên thuyền đều đã trả tiền đầy đủ, có rời đi giữa chừng như vậy lão cũng không thiệt hại gì. Đã không thiệt hại mà lão lại cứ rối rắm như thế đã đủ nói lên phía lão chắc chắn có vấn đề rồi.
Thế là trong nháy mắt, nhóm thế gia đất Thục đều mang tất cả đồ đạc lẫn xe ngựa xuống thuyền, cả con thuyền to lớn như thế giờ chỉ còn lại lèo tèo vài tiểu thương. Có một thuyền viên lặng lẽ kề tai nói nhỏ với lão chủ thuyền: “Thúc có làm nữa không?”
“Bốp” một tiếng, lão chủ thuyền quay lại cho gã một cái tát, nghiến răng tức giận: “Làm cái gì mà làm? Vài món hàng cỏn con còn lại đó đáng để lão đánh mất tiếng tăm không?” Trong tình cảnh hằng năm chiến tranh loạn lạc liên miên, tất cả những người bôn ba bên ngoài đều có âm mưu quỷ kế riêng của mình. Lão chủ thuyền này cũng giống như bao chủ thuyền khác, lúc không có lợi ích to lớn nào bày ra trước mắt thì họ chính là thương nhân chân chính, đưa một chuyến thuyền chỉ để kiếm về vài đồng bạc lẻ. Nhưng nếu gặp được nhóm khách nào béo bở như đám sĩ tộc đất Thục này, thì họ cũng không ngần ngại hóa thân thành tặc, giữa đường giết người cướp của. Việc thế này chỉ cần làm một lần là nửa đời no đủ, một khi đắc thủ là giàu sụ rồi.
Lại nói phía bên này, sau khi xuống thuyền Cơ Tự liền căn dặn Tôn Phù: “Nghĩ cách dò la hành tung của lang quân Tạ gia, đoạn đường này tốt nhất là chúng ta nên đi theo người, tuy chậm một chút nhưng hơn ở chỗ được an toàn vô lo.”
“Lang quân Tạ gia?” Tôn Phù chẳng hiểu ra sao, “Không phải năm ngoái lang quân Tạ gia đã về Kiến Khang rồi sao? Sao nữ lang biết được người đang ở Dương Châu?”
Cơ Tự hoàn hồn lại, vì nàng có ấn tượng sâu sắc với Tạ Lang, tất nhiên vừa nhìn đã nhận ra hắn, nhưng nhóm Tôn Phù thì không hề biết người vây giết bọn cướp trên sông kia chính là chàng. Nàng cũng không muốn giải thích nhiều, trực tiếp ra lệnh: “Bảo thúc làm thì cứ làm đi, hỏi nhiều làm gì?”
“Vâng.”
Lát sau nhóm Cơ Tự tìm được một tửu lâu, chuẩn bị vào dùng cơm, nào ngờ vừa ngồi xuống đã nghe thấy mấy người khách xung quanh nghị luận: “Nghe nói Lâm Lang Tạ gia chuốc phải phiền phức rồi.”
“Gì cơ? Con cháu đại sĩ tộc như vậy lẽ nào còn có ai dám gây chuyện với y à?”
“Không phải là cố tình làm khó, do đội ngũ của Tạ gia kia có người bị mắc chứng thương hàn, còn lây bệnh cho mấy hộ ở huyện Ngô nữa. Trong ba trăm năm nay, mười người bị thương hàn là có chín người mất mạng, giờ đây cả huyện Ngô lòng người hoang mang, dù danh tiếng Lâm Lang Tạ gia có tốt đẹp cỡ nào cũng không thể chống đỡ được cái mạng đâu. Bây giờ người trong huyện Ngô đều muốn đuổi bọn họ đi, nhưng bọn họ có thể đi chỗ nào khác được chứ? Nghe nói thái thú Dương Châu đã hạ lệnh không cho y vào thành rồi.”
“Gì cơ, đội y nhiễm thương hàn á?”
“Vậy phải làm sao đây, người Dương Châu của chúng ta sẽ không bị nhiễm bệnh theo chứ?”
“Lâm Lang Tạ gia này coi như là xui xẻo rồi.”
“Các người cứ khéo lo, Trần Quận Tạ thị là gia tộc thế nào? Nói không chừng họ còn có thể mời được thần y về chữa cho y đấy.”
“Thần y? Bây giờ là thời buổi nào rồi, làm gì có thần y nữa. Theo ta thấy ấy mà, Lâm Lang Tạ gia lần này coi như toi rồi, cứu được y chỉ có Trương Trọng Cảnh thánh y thời Đông Hán sống lại hoặc là quyển “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận” của Trương Trọng Cảnh đột nhiên xuất hiện lại trên thế gian thôi. Nếu không chỉ với cái tiếng truyền nhiễm ôn dịch đã đủ xóa sạch cái tiếng danh sĩ của y đi rồi.”
Xung quanh vẫn còn xôn xao bàn tán, Cơ Tự cúi đầu nắm chiếc đũa, chấm đầu đũa vào nước, hí hoáy viết lên bàn. Nếu có ai chú ý, nhất định có thể nhìn ra thứ nàng đang viết chính là mấy chữ “Thương Hàn Tạp Chứng Luận, bài thuốc Quế Chi”.
Cơ Tự mím chặt môi, lúc những người này nhắc đến Trương Trọng Cảnh và quyển “Thương Hàn Tạp Chứng Luận” kia, thình lình trong đầu nàng liền xuất hiện một quyển sách chữ viết rất rõ ràng, mà tiêu đề của quyển sách kia chính là “Thương Hàn Tạp Chứng Luận” mà mọi người vừa nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Vô Song
Chương 31: Thành Dương Châu
Chương 31: Thành Dương Châu