TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chị Gái Yêu Tôi
Quyển 1 - Chương 20: Khi con hổ rời đi vườn bách thú

Phantom màu đen là khoản xe thứ nhất được doubler(?) đẩy ra sau khi bị BMW thu mua. Sau khi nhãn hiệu nữ thần Apsara bằng bạch kim lùi về buồng động cơ, thân xe thật lớn vẫn như cũ vững vàng mà im lặng, tựa như là cầu vồng xuyên qua sa mạc vẽ ra một vết tích trôi chảy.

Vương An nắm tay Vương Phi Tử, tâm hắn cũng giống như động cơ chiếc xe này, tuy vững vàng nhưng lại tích tụ sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Vương An đưa tay ra muốn đi ấn xuống cái nút tường cách âm, nhưng là nhìn thấy ánh mắt tài xế thường xuyên thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau này, hơi suy nghĩ, Vương An nói với Vương Phi Tử: "Phi Tử, chúng ta thì thầm nói chuyện đi.”

Đứa nhỏ lớn lên từ hoàn cảnh giống như gia đình Vương Trung Thái, đối với buồng xe sau của Phantom là không có khả năng sẽ rõ như lòng bàn tay.

Vương Phi Tử gật đầu, ấn xuống tường cách âm, nghiêng đầu, có chút thẹn thùng nói:“Vậy bạn không được hôn mình, nếu không chú tài xế sẽ cho rằng chúng ta là muốn trốn đi hôn nhẹ.”

“Ngu ngốc a, ông ta không biết mình hôn bạn thì làm sao sẽ cho rằng chúng ta là trốn đi hôn nhẹ đâu?” Vương An vốn không có suy nghĩ này, nhưng là nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, lại nhịn không được.

“Vậy chỉ một cái thôi nha!” Vương Phi Tử vươn một ngón tay, nhắm hai mắt lại.

Vương An ở trên gương mặt của nàng hôn nhẹ một cái. Da thịt non mềm của bé gái, thoang thoảng mang theo hương vị dễ ngửi, làm cho hắn giống như nhấm nháp được mỹ vị nào đó, cảm giác vui mừng tràn đầy ở trong lòng.

“Sao bạn lại nhắm hai mắt lại?” Vương An có chút kỳ quái nhìn Vương Phi Tử mở to mắt, thần thái trong con ngươi đặc biệt sáng ngời.

“Lúc các cô chú trong TV hôn môi đều nhắm mắt lại.” Vương Phi Tử nâng gương mặt của mình nói, “Bất quá bọn họ hôn môi cũng không vệ sinh á, có đôi khi còn hôn môi khi đang ăn nữa.”

“Vậy mẹ Phi Tử có từng hôn môi với một chú nào đó hay không?” Vương An hỏi.

“Không có a, mình chưa từng nhìn thấy qua a.” Vương Phi Tử lắc lắc đầu.

“Vậy có lúc nào chú và mẹ bạn cũng ở nhà, sau đó để cho Phi Tử đi ngủ trước không?” Vương An lại hỏi.

Vương Phi Tử vẫn lắc đầu, “Mẹ mình mỗi ngày đều phải làm việc đến khuya, có đôi khi sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng, đều là mình đi ngủ trước.”

“Phi Tử sau này cũng không được ngủ chung với bé trai khác, đã biết chưa?” Vương An nở nụ cười.

“Vậy bạn vì cái gì luôn leo lên trên giường của mình, ngủ chung với mình a.” Vương Phi Tử dùng hai tay ôm bả vai vai mình, không nhịn được lại thẹn thùng nở nụ cười. Bởi vì nhớ tới có đôi khi mình đang ngủ mơ mơ màng màng, Vương An lại leo lên giường cù bụng nhỏ của nàng, đánh thức nàng dậy.

“Bởi vì mình là cha bạn!” Vương An đúng lý hợp tình nói.

Vương Phi Tử quệt quệt miệng. Vì cái gì rất nhiều cô chú đều nói bạn ấy là bạn trai nhỏ của nàng, nhưng là bạn ấy lại luôn nói mình là cha của nàng? Vương Phi Tử không thể lý giải, chẳng lẽ là trò chơi con nít sao? Như vậy chính mình cũng có thể làm mẹ a, làm sao lại luôn phải kêu bạn ấy là cha đâu? Vương Phi Tử quyết định lần sau nếu bạn ấy còn muốn nàng kêu bạn ấy là cha, vậy nhất định phải để bạn ấy kêu nàng là mẹ mới được. Vương Phi Tử nhất định phải thực dũng cảm kiên trì, nàng không được khuất phục khi bị hắn cù.

Nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ, xa xa có ngọn hải đăng cô độc sừng sững ở trong trời đất, Vương An buông cửa kính xe, nghe sóng biển đập vào đê phòng ẩm đê đập phát ra tiếng nổ, vườn vải rậm rạp đang ở ngay tại trước mắt. Vương An hít sâu một hơi, buông xuống tường gỗ cách âm, đón lấy ánh mắt lúc tài xế quay đầu, lộ ra nụ cười khẩn trương đặc hữu của đứa trẻ khi đi vào trong nhà người xa lạ.

Tài xế tên gọi La Húc, là một gã bộ đội đặc chủng xuất ngũ, từng chấp hành quá rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm. Vương An nhìn ánh mắt hắn vẫn như cũ có thần nhưng là rõ ràng đã không có lợi hại như lúc trước, còn có bước chân càng trở nên vững vàng mà bình tĩnh, nhưng cũng đã không có cái loại cảm giác căng thẳng và có thể bùng nổ vào bất cứ lúc nào, ba năm không thấy, hắn đã có một ít mỡ bụng. Hắn bung ra cúc áo lễ phục vest, dẫn Vương Phi Tử và Vương An đi về phía trước - chỉ nhìn về phía trước, cũng không có lưu ý hai bên.

Ở trong sự tích trưởng thành của rất nhiều vĩ nhân và danh nhân, tác giả luôn thích cường điệu tính cách của bản thân vĩ nhân. Hoặc là nói không ngừng vươn lên, hoặc là nói kiên nghị không bạt, tóm lại quá mức cường điệu tố chất làm người này trở thành một vị thành công nhân sĩ. Nhưng Vương An vẫn cho rằng hoàn cảnh bên ngoài mới là đáng giá chú ý nhất, bởi vì hoàn cảnh khác nhau sẽ bồi dưỡng ra nhân tài thuộc lĩnh vực khác nhau. Có chút hoàn cảnh sẽ khiến người tiến bộ, có chút hoàn cảnh lại khiến người lui bước, không ai sẽ ở trong bất kỳ hoàn cảnh gì đều vẫn duy trì cùng một trạng thái, hắn sẽ tự giác đi thích ứng trạng thái cuộc sống hiện tại.

La Húc từng là một tên lính đặc chủng ưu tú, nhưng một khi rời bỏ cái loại áp lực và huấn luyện cường độ cao mà lính đặc chủng cần gặp phải, lại có hoàn cảnh công tác ưu việt, cuộc sống an nhàn, địa vị xã hội không thấp,... những thứ này đã khiến cho hắn chỉ có thể làm một tên tài xế ưu tú. Nếu lại làm cho hắn chấp hành nhiệm vụ của lính đặc chủng, kết quả không cần nói cũng biết.

Vậy còn tên sát thủ đã cầm đi số kim cương trị giá một ngàn vạn USD của Vương An đây? Ba năm này hắn trải qua thế nào?

Vương An cũng không hiểu biết về lĩnh vực sát thủ này, nhưng hắn biết nhân tính luôn tương thông. Cho dù là tính cách vặn vẹo, biến thái hoặc là tội phạm, đều cũng có dấu vết để lần theo, có thể phân tích và lợi dụng.

Rất nhiều sát thủ có lẽ cũng chỉ sẽ làm sát thủ. Cũng giống như những tội phạm bị giam giữ quá lâu, bọn họ rời đi ngục giam sau đó, căn bản không biết nên đi nơi nào, không biết nên làm cái gì. Cách biệt với xã hội quá lâu, bọn họ tựa như con hổ được thả ra từ vườn bách thú, căn bản không có biện pháp tiếp tục sinh tồn trong hoàn cảnh tự nhiên.

Vì thế rất nhiều tội phạm rõ ràng sau khi rời đi ngục giam lại tiếp tục phạm tội, sau đó lại tiến vào ngục giam, lúc này bọn họ mới có thể an tâm...... Nhưng nếu khi bọn họ rời đi ngục giam cùng với một khoản tiền bạc rất lớn đây? Rất nhiều sát thủ khi không làm sát thủ sẽ không biết nên làm gì, cho nên bọn họ sẽ vẫn tiếp tục đi làm sát thủ...... Nhưng sau khi hắn làm xong một khoản mua bán cũng đủ cho hắn tuổi già không lo, hắn còn có thể chỉ vì kích thích cùng với thói quen mà tiếp tục làm sát thủ sao?

Có, đương nhiên là có người như vậy, những sát thủ trong chuyện xưa đều là như vậy. Lái Ferrari, cầm ống phóng rocket bắn máy bay, bởi vì bộ dạng này cảm giác rất tuấn tú, cuộc sống như vậy thật tiêu sái.

Toàn là nói nhảm!

Đối tượng ám sát có cấp bậc giống như Vương An vậy, ra giá tuyệt đối sẽ không thấp, nhưng là Vương An tin tưởng cũng tuyệt đối sẽ không cao cỡ nào. Bởi vì bản chất của chuyện này chỉ là cần một người chấp hành đáng tin cậy hoàn thành một bước cuối cùng, cũng không phải cần người chấp hành này có năng lực chấp hành siêu tuyệt cỡ nào.

Cho nên Vương An sợ người khác cho sát thủ quá ít tiền, nên đã cho hắn số kim cương trị giá mười triệu USD, cũng đủ cho hắn chậu vàng rửa tay.

Về phần vị sát thủ kia hôm nay rốt cuộc có thể đến hay không, kỳ thật Vương An cũng không có nắm chắc quá lớn. Dù sao việc đó chỉ là quyết định được hắn định ra trong nháy mắt, cũng không có chuẩn bị kế hoạch chu đáo bao nhiêu.

Nếu tới đây rồi thì hãy lưu lại đi! Vương An ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Lệ Chi viên” ở phía trước mỉm cười. Nơi này chính là do hắn một tay thiết kế tạo ra, tuy không có tường cao hào sâu, nhưng đây là địa bàn của hắn.

Đọc truyện chữ Full