TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Hệ Thống
Chương 60: Về đến Thiên Chân Thành!!

...

Đặng Dịch nghe người đại hán có vết sẹo này thì lập tức nhíu mày lại, hắn cảm nhận khí tức của vị đại hán mặt sẹo thì lập tức có chút nhíu mày. Hắn thật không ngờ rằng người này lại có Võ Vương Tam Trọng cảnh giới... Đặng Dịch hiện tại cũng chỉ là Trúc Cơ Sơ Kỳ, tương đương với Võ Sư Thập Trọng mà thôi...

Đối mặt với một tên Võ Vương Tam Trọng thực sự thì cũng có chút khó khăn. Nhưng Đặng Dịch cũng không lo lắng lắm, hắn có khá nhiều sát chiêu nên không hề cảm thấy sợ hãi... Hắn chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ mà thôi.

Đại hán kia thấy vẻ mặt của Đặng Dịch bình tĩnh, không hề biến sắc thì lập tức hơi nhíu mày lại. Lúc này là chính là hắn cố tình thả ra khí thể Võ Vương cường đại để đè ép Đặng Dịch. Mặc dù không nhìn thấy dung mạo của Đặng Dịch nhưng qua giọng nói hắn có thể đoán được người này tầm 20 tuổi không hơn có thể kém.

Mà với cái độ tuổi 20 thì hắn thấy không thể nào có được Tu Vi Võ Vương Tam Trọng như hắn được nên hắn cố tình làm như vậy khiến cho Đặng Dịch sợ hãi. Nghĩ đi nghĩ, đại hán mặt có vết sẹo cũng không thèm để để ý nữa. Một tên thanh niên 20 tuổi thì có được tu vi cao tới đâu chứ? Võ Sư Thập Trọng đã là cao lắm rồi...

Cho nên hắn hắn lại một lần nữa thả ra uy áp, đối với Đặng Dịch nói:

“Dám đả thương chúng ta huynh đệ, hôm nay người đừng hòng rời khỏi đây!”

Đặng Dịch nghe tên đại hán này nói vậy thì lập tức hơi nhíu mày lại, nói:

“Ta sẽ bồi thường, các ngươi muốn bao nhiêu?”

Đặng Dịch với thực lực hiện tại thì vẫn có thể đánh giết được đám người này, nhưng Đặng Dịch cũng không muốn tốn thời gian, hắn muốn về nhà càng nhanh càng tốt bởi vì theo như thông tin hắn nghe được thì Thiên Vũ Học Viện chỉ còn hai tháng nữa là tuyển học viên mới. Chỉ cần đạt tới Võ Đồ cảnh giới và dưới 30 tuổi là được.

Học viên bình thường thì phải tốn học phí đi học, còn các đệ tử thiên tài thì sẽ được giảm học phí theo từng mức độ. Giống như Đặng Thiên em của Đặng Dịch thì được miễn phí vì Thiên Vũ Học Viện đã tới tận nhà mời gia nhập...

Người đại hán kia nghe Đặng Dịch nói vậy thì cũng hơi ngẩn người một chút. Bọn hắn mục đích chủ yếu chính là cướp tiền của mà thôi... Còn không đợi đại hắn mặt sẹo lên tiếng thì đột nhiên một tên lâu la đứng bên cạch chỉ đao về Đặng Dịch hét lên:

“Dám đánh người của chúng ta trọng thương đến nông nỗi này tưởng bồi thường chút tiền là xong sao??”

“Thế các ngươi muốn gì?” - Đặng Dịch giọng nói lạnh xuống, băng lãnh hỏi.

Hơn chục người nghe được giọng nói băng lãnh của Đặng Dịch thì hơi run run một chút, nhưng sau đó cũng lập tức lấy lại tinh thần. Tên đại hán mặt sẹo, cười khinh bỉ một cái, sau đó trầm giọng nói:

“Toàn bộ tài sản của ngươi và....Cái mạng của ngươi.”

Vị đại hán mặt sẹo này trong lòng đang cười lớn vô cùng, hắn nghĩ Đặng Dịch dễ dàng bồi tiền hòa giải như vậy chính là do uy áp Võ Vương mà mình thả ra khiến cho Đặng Dịch sợ hãi...

Cũng chính vì vậy mà hắn lại càng trở nên thâm độc hơn, lần này không chỉ cướp của mà còn cướp luôn cả mạng...

Còn không chờ Đặng Dịch nói câu gì, đại hán lập tức ra lệnh cho hơn chục tên thuộc hạ tiến lên, toàn bộ vây lại Đặng Dịch.

Đặng Dịch thấy cảnh này thì lập tức ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, băng lãnh nói:

“Nếu các người đã muốn chết thì ta đây cũng thành toàn....”

Đặng Dịch hắn không phải là người mềm yếu, không phải là người hiền lành cũng không phải kẻ ác độc. Nhưng hắn Đặng Dịch hắn sống với những chân lý bất hủ.

Ngươi đối tốt với ta, ta tốt lại với ngươi gấp bội.

Ngươi không động chám đến ta, ta không làm gì ngươi.

Ngươi mà động đến ta, ta lập tức giết ngươi.

Còn nếu ngươi dám động đến người thân của ta, ta giết cả nhà ngươi!!

Vừa dứt lời, Đặng Dịch trong tay liền xuất hiện ra một thanh kiếm dàm 1 mét, bản kiếm mảnh mai, sắc bén. Trên thân kiếm khắc những hình thù kì dị, trông bắt mắt vô cùng. Thanh kiếm này chính là thanh 'Tam Nguyên Thần Kiếm' của Huyết Hải Thiên, mặc dù đã bị lấy đi ba viên linh châu nhưng một thanh kiếm đã từng có thể chứa đựng lực lượng của ba viên linh châu thì sao đơn giản được chứ??

Đại hán mặt sẹo thấy trong tay Đặng Dịch đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm thì lập tức hét lên:

“Cẩn thận, hắn có ít nhất là Võ Đồ Ngũ Trọng cảnh giới tu vi, không được khinh thường!!”

Mấy tên lâu la nghe vậy cũng lập tức nghiêm túc hơn, bọn hắn cao nhất chỉ là Võ Sư Tứ Trọng, thấp nhất là Võ Đồ Ngũ Trọng cảnh giới... Đại hán mặt sẹo nói là ít nhất nghĩa là có thể cao hơn nhiều, bọn hón phải vô cùng cẩn thận...

Đặng Dịch đứng đó nghe thấy lời nói của tên đại hán mặt sẹo này thì cũng lập tức gật đầu cảm khái. Đúng là Võ Vương cảnh giới ,kiến thức vẫn là cao hơn, tinh ý hơn mấy tên lâu la này. Khi mà Đặng Dịch vừa mới lấy đồ ra thì tên đại hán mặt seo lập tức liền biết trên người Đặng Dịch chắn chắn là có một trữ vật giới chỉ hay túi trữ vật gì đó.

Mà võ giả muốn sử dụng mấy thứ này thì phải đạt được đến Võ Đồ Ngũ Trọng cảnh giới, bởi vì khi đó thì linh khí trong cơ thể võ giả mới đủ để thôi thúc, lấy ra được đồ vật bên trong...

Cũng không tốn thêm một chút thời gian nào, Đặng Dịch lập tức nâng lên thanh 'Tam Nguyên Thần Kiếm' trên tay.

Đại hán mặt sẹo thấy động tác của Đặng Dịch thì hơi hơi nhíu mày lại, sau đó thì lập tức biến sắc, hô lớn:

“Cẩn......”

“Loạn Vũ Cuồng Triều” - Loạn Vũ Cuồng Triều, một loại kiếm phá 'giá rẻ' mà Đặng Dịch trong khi đối thoại với đám người này, đổi lấy.

Vừa dứt lời, Đặng Dịch liền đột nhiên biến mất tại chỗ, từng ánh kiếm nhanh vô cùng lóe lên vài cái khiến mọi người đều giật mình, không kịp phản ứng gì cả...

Khi mà tên đại hán này vừa nói xong chữ 'thận' thì Đặng Dịch đã xuất hiện tại chỗ cũ, trên thanh 'Tam Nguyên Thần Kiềm' đã dính khá nhiều máu tươi... Nhìn thấy cảnh này thì tên đại hán kia lập tức có một dự cảm vô cùng không tốt, vội vàng la lên:

“Mọi người, mau mau lùi...”

Nhưng hắn còn chưa dứt lời thì chỉ nghe 'Bịch...Bịch...Phụt!...” liền tiếp những tiếng kêu vang lên. Đại hán lập tức ngây người, ánh mắt vô thần nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy hơn mười cái xác không đầu vẫn đang đứng yên tại chỗ, động tác giữ nguyên, máu từ trong cổ bọn họ không ngừng phun trong gớm ghiếc vô cùng...

Trong đầu Đặng Dịch thì liên tiếp vang lên những tiếng vang của hệ thống khiến hắn có chút nhức đầu..

Đại hắn mặt sẹo ngây người nhìn hơn mười cái xác không đầu một lúc, tận đến khi toàn bộ các cái xác đó nằm la liệt trên mặt đất thì hắn lập tức rống lên tham thảm thiết, nước mắt chảy ròng ròng đối với Đặng Dịch thâm độc nói:

“Ngươi.....đáng chết !!!”

Vừa dứt lời, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đại đao khá là lớn, sau đó không nói nhiều mà lập tức lao lên , vung đao đánh về phía Đặng Dịch...

Đặng Dịch đại hán mặt sẹo khí thể kinh thiên lao về phía mình thì mặt vẫn bình tĩnh, không có biểu cảm gì cả, chỉ đột niên giơ tay phải lên, ngòn trỏ chỉ về phía đại hán mặt sẹo đang lao tới.

“One-Hit Die * Thiên Quang Cầu”

Đặng Dịch vừa dứt lời thì đột nhiên trước ngón tró của hắn tích tụ một quả cầu ánh sáng màu xanh dương trông đẹp mắt vô cùng... Đại hán mặt sẹo còn không kịp phản ứng thì đột nhiên thì đột nhiên Thiên Quang Cầu trên tay Đặng Dịch đột nhiên bay về phía với một tốc độ vô cùng đáng sự, nhanh gấp mấy lần so với tốc độ ánh sáng.

Đại hán còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chỉ nghe phập một tiếng, ở trước ngực hắn đã bị đánh ra một lỗ hổng to bằng quả bóng bàn, chỉ thấy lúc này Thiên Quang Cầu phát ra từ tay Đặng Dịch không biết lúc nào đã nằm trọn trong lồng ngực của tên đại hán mặt sẹo.

Tên đại hắn nhìn lồng ngực của mình ngẩn ra, sau đó nhìn Đặng Dịch với ánh mắt khó tin, khó khăn nói:

“Ngươi.....”

Còn không để đại hắn nói xong câu gì, Đặng Dịch liền quay người đi về phía xe ngựa, miệng nói nhỏ:

“Chết...”

Chữ 'chết' vừa ra khỏi miệng thì Thiên Quang Cầu nằm trong lồng ngực của đại hán lập tức liền dần to lên, đại hắn mặt sẹo còn không kịp kêu thảm gì thì đã hoàn toàn bao phủ cả người hắn, sau đó thì lập tức biến mất không còn một chút dấu vết nào... Túy trữ vật và quần áo của tên đại hắn lập tức rơi xuống mặt đất, không tổn hại dù chỉ một chút...

“Ting”

“Chúc mừng ký chủ giết chết 'Ác Tặc Cầm Đầu' ban thường 1000Exp – 100 Cực Phẩm Điểm”

Đặng Dịch nghe xong thì lập tức nhíu mày lại, đối với hệ thống nói:

“Điểm linh khí của ta đâu? Sao chỉ có mối Exp?”

“Ting”

“Sau khi ký chủ chuyển đổi thành Tu Chân giả, hệ thống cũng lập tức sửa đổi theo. Tu chân, tu tiên, tu thần là một loại Tu luyện vô cùng cao cấp và huyển ảo, phải tự vào bản thân ký chủ lĩnh ngộ để tăng cấp Tu Vi, hệ thống chỉ là phụ trụ, không thể can thiệp!”

Đặng Dịch nghe xong thì cũng không có ý kiến nhiều, dù sao hắn cũng tu luyện Hư Vô Thôn Thiên Quyết, có thể thôn phệ mọi thứ để tăng lên Tu Vi cho nên cũng không để ý nhiều đế đoạn giết người được linh khí. Ít ra còn có Exp và Cực Phẩm Điểm là được rồi. Nghĩ vậy hắn lại hỏi tiếp:

“Thế điểm bouns thiệc ác của ta đâu??”

“Ting”

“Hệ thống nhận thấy nếu tính bouns thiện ác sẽ có bất lợi đối với ký chủ trong việc giết người khác cho nên đã loại trừ.”

Đặng Dịch nghe xong thì tâm tình đang vui vẻ lập tức biến mất mà thay vào đó là sự khó chịu. Hắn biết bỏ đi cái bouns chính là hệ thống cố tình. Nó không muốn mình nhận được thưởng nên mới làm như vậy chứ bất lợi cái của khỉ gì. Hắn có thừa hơi đâu đi giết mấy người tốt bao giờ đâu mà bất lợi được cơ chứ? Đây chính là bất lợi với cái hệ thống này thì có... Chỗ để kiếm điểm Exp nhiều như thế mà lại bị hệ thống cắt phăng đi...

Thở dài một hơi, Đặng Dịch cũng chả để ý đến nó nữu mà hơi quay đầu nhìn về phía đống quần áo và túi trữ vậy của đại hán mặt sẹo Đặng Dịch cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, vừa rồi hắn là đang thử kỹ năng 'One-hit Die' mà mới có được. Đặng Dịch hắn cũng không ngờ uy lựa của nó lại kinh khủng đế như vậy, giết người không vấy máu, không để lại xác, chỉ để lại đồ dùng và không hề tổn hại gì đến mọi thứ xung quanh...

Tiện tại vận dụng thần thức lấy đi túi trữ vật đang nằm trên mặt đất của đại hán mặt sẹo, Đặng Dịch lập tức liền quay lãi chỗ Thanh lão, bước lên xe rồi từ từ nói:

“Được rồi, chúng ta đi thôi...”

“Vâng...vâng.. đi...đi” – Thanh lão lắp bắp trả lời, cảnh tượng vừa rồi đối lão thực sự là quá kinh khủng mà... Cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy người nào như Đặng Dịch cả, chỉ trong nhất mắt đã giết chết toàn bộ hơn mười người (Hai tên ban đầu đã nhân lúc Đặng Dịch không để ý trốn mất), rồi lại một đòn miểu sát Võ Vương Tam trọng cảnh giới nữa chứ... Thái đội của Thanh Lão đôi với Đặng Dịch cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.

...

Vài ngày sau, Thiên Chân Thành cửa thành phía Đông, chỉ thấy lúc này một người mặc bộ trường bào màu đen, đang đối với một lão nhân đánh xe nói cái gì đó. Hai người này chính là Thanh Lão và Đặng Dịch...

Trên đường đi Thanh Lão và Đặng Dịch gặp khá là ít yêu thú, tại vì hầu hết là đi trên đường lớn, thi thoảng mới phải chui vào rừng nên chuyện gặp yêu thú cũng không phải thường xuyên, gặp con nào thì Đặng Dịch lập tức cho một kiếm ra đi, mạnh hơn một chút thì hai kiếm, còn những con có Tu Vi lớn hơn Đặng Dịch thì hắn lập tức dùng Thiên Quang Cầu tiêu diệt đỡ tốn thời gian...

Đặng Dịch đưa túi trữ vật của tên đại hán mặt seo cho Thanh lão rồi nói:

“Được rồi, lão có thể đi. Trong đây có khá nhiều đồ và 10 Vàng như ta đã hứa.. Hiện tại lão cũng đã là Võ Đồ Ngũ Trọng cảnh giới nên dùng túi trữ vật cũng được đi...”

Thanh Lão tiếp nhận túi trữ vật từ trong tay của Đặng Dịch thì lập tức rơm rơm nước mắt nói:

“Đa tạ, đa tạ... Ta về, khách nhân bảo trọng”

Lúc này Thanh lão cảm thấy vô cùng may mắn vì nhận chuyến đi lần này, mặc dù lão biết trên đường sẽ có nhiều nguy hiểm, người nhà lão không cho đi nhưng lão vẫn cố đi vì 10 Vàng, có thể giúp nhà lão sống thoải mái 1 năm liền, lão phải liều... Nhưng thật không ngờ không chỉ được 10 vàng, còn được người ta tặng cho một cái túi trữ vật và đồ ở bên trong nữa chữ...

Cảm ơn Đặng Dịch liên tục xong lão lập tức lên đường rời đi, lão muốn trong thời gian ban ngày về đến một ngôi thành nhỏ ở gần đâu để nghỉ qua đêm, mai tiếp tục đi sau chứ đêm ở ngoài rừng vô cùng nguy hiểm...

Đặng Dịch nhìn Thanh lão rồi đi xa rồi lập tức đi vào một chỗ kín thay đổi đồ trên người, trở thành một người bình ăn mặc bình thường không có gì nổi bật. Sau 5 năm qua Đặng Dịch đã thay đổi vô cùng nhiều, dù cha mẹ hắn có ở đây cũng không thể nào nhận ra được nữa....Làm xong mọi thứ, Đặng Dịch nhìn về phía Thiên Chân Thành to lớn uy nghiêm trước mặt, thở dài một hơi nói:

“Thật lâu rồi mới trở về nơi đây....”

P/s : Đang viết chương tiếp...

Chắc giờ mọi người cũng đi chơi 2/9 về rôi nhỉ :3 Vào đọc truyện thôi =)))

★ ★

ღCủ Hành Thần Bíღ 

ღTks Allღ

2 ★ 9 ★ 2016

Đọc truyện chữ Full