...
Sửa sang lại đầu tóc và quần áo một chút, Đặng Dịch lúc này chả khác nào một người bình thường cả, mặc bộ bố y màu xám nâu, trông có vẻ khá cũ kĩ và giản dị...
Đến cổng thành, Đặng Dịch lập tức lấy ra 100 bạc rồi đưa cho tên lính gác cổng, phí vào của các thành khác bình thường chỉ có 10 Bạc 1 lần, nhưng đây là Thiên Chân thành, thành chủ của toàn bộ Thiên Chân đế quốc, dân số lên tới hơn mười vạn người. Là nơi ở của hoàng đế và các vị quý tộc, gia tộc lớn nên tất nhiên phí vào thành phải đắt gấp mười lần...
Đi vào thành, Đặng Dịch cũng không hề vội vãi, mà từ từ đi trên đường, ngó nghiêng nhìn mọi thứ. Sau 4 năm qua đi, hầu như mọi thứ cũng không có gì đổi mới, vẫn là những gian hàng đó, vẫn là những ngôi nhà đó. Không hơn không kém, không thay đổi...
Sau khi đi dạo một vòng, Đặng Dịch liền từ từ đi về phía Đặng gia. Nhưng khi hắn đến nơi thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt là cho sững sờ... Trước của Đặng gia lúc này đang treo từng dải lụa trắng, trong Đặng gia thì phát ra những tiếng nhạc u buồn, tang thương...
Đặng Dịch thấy vậy sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, những điều này hoàn toàn là biểu hiện của một đám tang... Mà khi một đại gia tộc như Đặng gia làm đám tang lớn đến như vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất. Đó chính là một người có vị trí vô cùng quan trọng trong Đặng gia đã qua đời...
Vừa nói đến đó hắn lập tức không nhịn được nghĩ tới những người thân của mình, lúc này Đặng Dịch thực sự có một xúc động muốn xông vào để hỏi cho rõ xem người mất là ai...
Không suy nghĩ nhiều nữa, Đặng Dịch lập tức thôi thúc linh lực trong cơ thể, lao thật nhanh về phía Đặng gia...
Ngay lúc này, cửa của Đặng gia trang viên được mở ra, một đoàn người mặc áo trắng, trên đầu quấn khăn tang đang dần dần đi ra...
Đặng Dịch thấy một màn này thì lập tức dừng lại bước chân, sau đó lần trốn vào trong những người dân đang đứng xem ở đó.
Khi Đặng Dịch thấy được ông bà, cha mẹ vài vị cô gì chú bác hắn yêu quý ở trong đoàn người thì lập tức hơi thở ra một hơi... Nhưng ngay sau đó hắn lập tức sắc mặt của Đặng Dịch lại trở nên khó coi, hắn không hề thấy được em của mình Đặng Thiên đang ở nơi đâu!!! Điều này làm cho hắn hoảng sợ vô cùng, rồi lại nhìn mẹ mình sắc mặt tiều tụy, đôi mắt sưng vù biểu hiện cho đã khóc vô cùng nhiều thì thực sự Đặng Dịch không nhịn rồi nữa, muốn xông lên phía trước hỏi cho ra nhẽ...
Nhưng khi hắn định đi ra thì lập tức bị một tên trung niên trông vô cùng hiền hậu kéo lại nói:
“Nhà người ta đang đưa đám tang, người không thể xông ra được, kẻo khiến Đặng gia nổi giận thì đừng có trách ta không nhắc nhở...”
Đặng Dịch nghe vậy thì lập tức quay ra nói:
“Lão bá, người mất có phải tuyệt thế thiên tài Đặng Thiên không?”
Người đàn ông trung niên kia nghe Đặng Dịch hỏi vậy lập tức nhíu mày, ánh mắt quái dị nhìn Đặng Dịch.
Thấy được ánh mắt của người đan ông này, Đặng Dịch có chút khó hiểu nói:
“Ta nói gì sai sao?”
“Ngươi là người bên ngoài mới tới Thiên Chân Thành?” - Người đàn ông trung niên kia không trả lời Đặng Dịch mà hỏi ngược lại.
Đặng Dịch nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu một cái.
“Thế cũng chẳng trách... Ngươi đúng là thực sự không biết nha. Tuyệt thế thiên tài Đặng Thiên mà người nói thì bốn năm trước đã rời khỏi Đặng gia, tham gia Thiên Vũ Học Viện rồi, hình như chỉ mỗi năm về một lần mà thôi..... Còn đám tang này chính là cho đại thiếu gia Đặng Dịch của nhà họ... Nghe nói mất tích hơn 4 năm trước, vừa mới tháng trước nhận được thông tin đã ngã xuống vực thẳm không đáy. Hơn chín phần là đã chết...” - Người đàn ông trung niên kia thấy Đặng Dịch gật đầu thì cũng a một tiếng rồi giải thích cho Đặng Dịch nghe.
Đặng Dịch đứng ở một bên nghe người đàn ông trung niên này nói thì khuôn mặt cứ đơ ra, không thể tin được nhìn về phía đoàn người mặc tang phục của Đặng gia.... Nhìn người mẹ sắc mặt tái xanh, đôi mắt sưng vù đang thất thần đi theo đoàn....
Ông nội, bà nội và cha thì sắc mặt buồn thảm... Khuôn mặt tiều tụy, so với bốn năm trông thực sự quá... khác biệt...
Lúc này, Đặng Dịch đột nhiên cảm thấy thống hận và căm ghét bản thân mình....
Nhớ lại năm xưa khi mà hắn trùng sinh tại Thiên Vũ Đại Lục này. Có thân phận mới, có cha mẹ mới, có ông bà mới, có bạn bè mới, có anh chị em mới...
Nhưng thực sự, Đặng Dịch cảm thấy mình lạc lõng vô cùng, hắn cảm thấy cô độc... Hắn luôn cảm thấy không được tư nhiên khi đối mặt với ông bà và cha mẹ ở Thiên Vũ Đại Lục này. Trong con tim hắn vẫn luôn hiện lên gia đình vui vẻ và hạnh phúc ở địa cầu, hắn quá nhớ bọn họ, đối với hắn họ mới là cha mẹ thật sự của hắn... Hắn thực sự quá khó có thể mà tiếp nhận được một gia đình khác khi mà đã hơn 20 năm cùng vui, cùng buồn, cùng vượt qua khó khắn với gia đình ở địa cầu....hắn rất ích kỷ
Cuộc sống nó thực không hề dễ dàng như trong truyện tiểu thuyết xuyên không hắn hay đọc, hay xem....
Đặng Dịch lúc còn nhỏ thực sự đã mong ước rằng mình có thể thực sự mất đi ký ức kiếp trước, an phận sống hết đời, hết mình vì người thân ở kiếp này....
Nhưng càng lớn lên, Đặng Dịch hắn thực sự không thể hiểu nổi tại sao mình vẫn vô cùng khó có thể tiếp nhận được mọi người mà lại càng nhớ đến gia đình ở địa cầu hơn... Có lẽ bởi vì mất đi thứ gì đó mới cảm thấy nó đáng quý , đáng trân trọng. Điều này làm hắn khó chịu vô cùng.... Hắn thực sự không biết làm thế nào để tiếp nhận và vui vẻ với mọi người thân ở nơi đây..... Cho nên cuối cùng, hắn đành lựa chọn rời đi.
Không! Phải nói là trốn đi..... Trốn khỏi Đặng gia mà hắn đã từng sống suốt 16 năm trời, trốn khỏi những người yêu thương hắn vô cùng, vô tận... Ngay cả khi tất cả mọi người đều xa lánh và khinh bỉ hắn vì coi hắn là một tên điên, một thằng đần.. Nhưng bọn họ vẫn luôn ở bên hắn, động viên hắn.. Ông bà tin mình, cha mẹ tin mình, em trai tinh mình.... Nhưng hắn lại lừa dối mới người.....hắn lại bỏ lại mọi người để chạy trốn.
Nhưng đến bây giờ, hắn nhìn người mẹ đang dần dần cạn kiệt sức lực vì đau khổ khi biết tin mình chết....... Giờ này ký ức quá khứ trong 16 năm bỗng ùa về trong hắn.Hắn nhớ ngày nhỏ lần mình bị bắt cóc, mẹ đã đau khổ và khóc nhiều đến mức nào , lại nữa khi mọi người cho rằng hắn điên nhưng mẹ không bao giờ tin vào điều đó, bà không bao giờ nghĩ hắn điên vì đó là con trai của bà, đứa con trai mà bà mang nặng đẻ đau, đứa con trai mà bà yêu thương đến tận xương tủy của mình...
Rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh mẹ, đó là cha hắn, cha hắn nay đâu còn bóng dáng hùng dũng, uy phong của một vị cường giả nữa, ông như đã già đi thêm cả chục tuổi, Lúc nay hắn nhớ như in cái hình ảnh ngày nhỏ khi mình bị bệnh rất nặng, mẹ thì rất lo lắng và thúc dục cha xem hắn bị làm sao rồi mau đi gọi y sư tới.
Nghe vậy cha hắn không đi ngay mà đứng nhìn hai mẹ con, phải đến lúc mẹ quát lên cha mới xoay người rời đi. Khi biết mình không sao mẹ mới cáu giận nhìn cha chất vấn:
“Sao khi nãy em nói anh đi mà anh không đi ngay , anh lại còn đứng nhìn mẹ con em , nhỡ con có bị làm sao thì thế nào“ ?
Cha hắn nhìn mẹ con hắn mỉn cười nói:
“Anh biết lúc đó em rất hoảng sợ và lo lắng, nên anh quay lại nhìn mẹ con em để cho hai người biết rằng, mội việc sẽ ổn vì có anh ở đây rồi, hai mẹ con cứ yên tâm“
Hồi tưởng đến đây Đặng Dịch thấy đôi mắt mình cay cay.
Hắn có nhớ một câu nói ở địa cầu :
“Chỉ vì sự ích kỉ của con bản thân mà quên đi cái gọi là gia đình, cái gọi là người thân thì thực sư ngươi ngay cả một con súc sinh cũng không bằng!!''
Đúng, vô cùng đúng hắn chính là thằng khốn nạn, hắn là kẻ vô ơn, là một kẻ ích kỉ. Vỉ chỉ suy nghĩ tới bản thân mà hắn đã quên mất mình là ai, quên mất cái ý nghĩ của hai từ Gia Đình, hai chữ Người Thân...
Mồm thì lúc nào cũng truyền đạt tới các đệ tử của Huyết Thần Điện là phải quan tâm đến gia đình, chăm sóc cho đình.. Nhưng chết tiệt, hắn mới chính là một thằng chả ra gì!!! Hắn quên mất, hắn không chỉ có một gia đình ở địa cầu mà hắn có tận hai cái. Một cái ở Địa Cầu và một cái ở nơi đây...
Lúc này đây hắn thực sự muốn thay đổi tất cả, muốn trở về lúc còn nhỏ, lúc mới trọng sinh, hắn muốn nói một câu yêu thương với mọi người mà khi hắn trọng sinh tới nơi đây hắn chưa bao giờ nói qua...
Lại nhìn người ông, người bà khuôn mặt đã nhiều thêm những vết nhăn, trên mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, trên đầu những ngọn tóc đen đã hoàn toàn biến mất...
Đặng Địch thực sự không thể kìm được nữa. Nước mắt giống như giọng nước tràn ly từ từ chảy xuống... Tim hắn đau, tâm hắn nát...
Hắn lúc này chỉ muốn chạy ngay đến ôm lấy cha mẹ và ông bà nói cho họ nghe một lời cảm ơn và một lời xin lỗi.
Người đàn ông trung niên thấy Đặng Dịch đột nhiên khóc, không nhin được tò mò hỏi:
“Ngươi làm sao?”
Đặng Dịch nghe có người gọi mình thì lập tức hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên hai hàng mi, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ta cuối cùng cũng đã hiểu được.....”
Đúng hắn hiểu được hắn hiểu được hai chữ Gia Đình, có lẽ giờ không phải là quá muộn, hắn thay đổi còn kịp, hắn sẽ bù đắp, hắn sẽ sửa lại những sai lầm của mình, giờ là lúc hắn cho đi chứ không phải ích kỉ giữ lại cho mình, hắn muốn được ở bên cha mẹ, ở bên ông bà. Không phải dấu diếm, lẩn trốn cái gì nữa....
“Hiểu được? Hiểu cái gì?.” - Người đàn ông trung niên nhíu mày, tò mò hỏi.
“Không có gì, cảm ơn ngươi... ta đi trước...” - Đặng Dịch đột nhiên lấy ra từ trong người một túi vải nhỏ, đưa cho người đàn ông trung niên kia nói một câu rồi lập tức cất bước rời đi, biến mất trong dòng người...
Người đàn ông trung niên kia nhìn theo bóng lưng Đặng Dịch mà đột nhiên cảm giác lạ vô cùng... Nhưng sau đó hắn cũng không để ý tới nữa mà lập tức xong trong túi vải Đặng Dịch đưa có gì...
Nhưng khi vừa mở ra, hắn lập tức đóng vào, tay đơ lên xoa xoa mắt xong lại mở ra xem một lần nữa, sau đó lại lập tức đóng ngay vào, dấu thật kĩ ở trong người không để cho một ai biết cả. Sau đó lập tức quay lại nhìn đám tang, vẻ mặt ngoài thì trông khá buồn nhưng thực sự trong lòng hắn thì đang hết sức vui vẻ...
Thật không ngờ chỉ tò mò đi xem một chút, có lòng thành giúp người khác một chút mà được người ta tặng cho tới một túi vàng. Hắn thực sự có xúc động muốn tìm đại thiếu Đặng Dịch của Đặng gia mà ôm hôn mộ trận thắm thiết...
...
Còn về phía Đặng Dịch thì khi hắn vừa rời khỏi nơi đó liền tiến đến một chỗ vắng người, sau đó lập tức tiến vào Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới, hắn hiện tại muốn làm một việc liên quan đến sự phát triển cả Huyết Thần Điện lẫn Đặng gia...
P/s : Up trước 1 chương... Tối hai chương nữa... Chúc mọi người chủ nhật vui vẻ.
★ ★
ღCủ Hành Thần Bíღ
ღTks Allღ
3 ★ 9 ★ 2016
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Hệ Thống
Chương 61: Hiểu ra
Chương 61: Hiểu ra