Editor: Vanny
Tướng mạo nam nhân này trắng trẻo, đôi mắt đào hoa, lúc nhìn người khác thì hơi xếch lên, khiến người khác có cảm giác đắm đuối, hơn nữa khoé miệng hơi nhếch lên, càng lộ vẻ phong lưu phóng khoáng. Nam nhân có bề ngoài đẹp mắt như vậy, chắc là tên tỷ phu cặn bã Chu Dật Lâm trong miệng Tuệ Cẩm rồi.
Quả nhiên, Tuệ Cẩm vừa nghe giọng nói của nam nhân này, ôm Thẩm Hàm Chi ngay cả đầu cũng không quay lại, sắc mặt đã sa sầm, hừ một tiếng: “Chúng ta làm gì thì liên quan gì tới ngươi.”
Đại lão gia Thẩm Hạo Quốc nhướng mày, khiển trách Thẩm Tuệ Cẩm: “Nhị Tỷ Nhi sao lại nói chuyện với tỷ phu con như vậy? Thái độ tốt hơn một chút cho ta.” Lại cười nói với Chu Dật Lâm: “Dật Lâm à, muội muội con không hiểu chuyện. Con đừng chấp nhất với nó.”
Thẩm Tuệ Cẩm tức tới đỏ mắt. Thẩm Tuệ Bảo ở bên cạnh thấy nhị tỷ của mình bị trách mắng, lộ ra khuôn mặt tươi cười đắc ý. Chẳng qua cô nương ta cũng chẳng quan tâm tới Chu Dật Lâm. Tuy nói Chu gia không tệ, bề ngoài Chu Dật Lâm cũng không tồi, nhưng hắn ta đã có chính thê rồi. Thẩm Tuệ Bảo cảm thấy bản thân mình không tới mức phải làm thiếp cho người ta, Tuệ Bảo phải làm thì cũng phải là chính thê, vả lại nam nhân này mà so sánh với điện hạ thì thân phận liền thấp hơn rất nhiều.
Chu Dật Lâm cười cười với Thẩm Hạo Quốc: “Nhạc phụ đại nhân đừng nổi nóng với Tuệ Cẩm, đều là lỗi của con.” Mặc dù hắn ta nói như vậy nhưng ánh mắt của hắn ta lại nhìn chằm chằm vào người Thẩm Mẫu Đơn. Hôm nay Mẫu Đơn mặc bộ y phục trắng, bên trên thêu hai cành mai. Mái tóc mềm mại búi thành một búi tóc, trên đầu không đeo bất kỳ trang sức gì. Cả người lại có vẻ thanh nhã thoát tục khiến người khác không nỡ rời mắt làm cho Chu Dật Lâm rung động rất lớn. Hắn ta không ngờ một cô nương cả người mặc quần áo màu trắng lại có thể có phong thái như vậy, tuy dung mạo không tính là xuất chúng nhưng phong thái kia lại không ai có thể bì kịp khiến trong lòng hắn ta ngứa ngáy.
Nói ra thì, Chu Dật Lâm có ý muốn hai tỷ muội cùng hầu hạ một chồng là bởi vì bản thân hắn ta có một người bạn. Ngày đó ghé thăm nhà người bạn này thấy trong hậu viện người bạn này có một đôi tỷ muội, hắn ta lập tức hết sức hâm mộ bèn nảy ra ý nghĩ này, về nhà liền nói với phu nhân của mình. Thực ra hắn vốn nhìn trúng nha đầu Tuệ Bảo, chi là bây giờ thấy vị cô nương này, lòng dạ đều bị đảo lộn. Dáng vẻ diễm lệ của Tuệ Bảo thì hoa khôi của thanh lâu cũng có, nhưng phong thái như vị cô nương này thì không có rồi, cũng không biết vị cô nương này là ai. Hôm nay là yến tiệc của Thẩm gia với chi bên kia, chắc vị cô nương này là người của chi bên kia nhỉ?
Thẩm Tuệ Cẩm ghét nhất là Chu Dật Lâm, kéo Thẩm mẫu Đơn, ôm lấy Hàm Chi đi ra ngoài.
Chu Dật Lâm quay đầu cười tủm tỉm với nhạc phụ của mình: “Nhạc phụ đại nhân, vị cô nương lúc nãy là ai vậy?”
Thẩm Hạo Quốc nói: “Vị cô nương đó tên Mẫu Đơn, là nữ nhi thứ tư của tam phòng Thẩm gia chi bên kia.”
Quả nhiên như thế, nụ cười của Chu Dật Lâm càng ngày càng lớn. Tình hình chi bên kia Thẩm gia hắn ta cũng biết rõ, biết chi bên đó là dòng thứ, chẳng qua đại lão gia và tam lão gia làm quan. Chức quan không lớn. Vả lại tam phòng lại là dòng thứ của chi bên kia. Tuy rằng Mẫu Đơn này cũng coi như là tiểu thư nhà quan, nhưng thân phận thật sự quá thấp rồi, lấy về làm tiểu thiếp chắc là không sao.
Hắn ta nảy ra ý nghĩ này liền đi tìm Thẩm Tuệ Nhan. Lúc tới cửa phòng nghe thấy tiếng khóc thương tâm của nhạc mẫu và phu nhân, không khỏi cau mày, sau đó thật sự rất ngại gõ cửa, hắn ta bèn đi ra đằng trước tìm một nha hoàn gọi Tuệ Nhan ra đây.
Tới khi nha hoàn đã gọi được Thẩm Tuệ Nhan ra, Chu Dật Lâm liền dẫn Tuệ Nhan tới một chỗ hẻo lánh, cười nói: “Phu nhân, sao mắt nàng đỏ thế, có phải gặp mẫu thân nên đau lòng không? Nàng thật là, bình thường ta đâu có cấm nàng ra ngoài đâu. Nếu như nhớ mẫu thân quá thì nàng thường xuyên về thăm mẫu thân là được rồi, cần gì phải khóc như vậy.” Dứt lời, lại lau nước mắt trên mặt Thẩm Tuệ Nhan: “Được rồi, đừng khóc nữa, còn khóc nữa vi phu sẽ đau lòng lắm.”
Thẩm Tuệ Nhan không khóc nữa, chỉ buồn bực nói: “Phu quân, lúc này chàng gọi thiếp ra đây làm chi vậy?”
Chu Dật Lâm cười nói: “Mấy ngày trước không phải ta đã nói với nàng là tìm một tỷ muội trong nhà đón qua Chu gia làm quý thiếp sao, nghĩ đi nghĩ lại nếu chi bên này của các nàng không đồng ý thì chi còn lại thì sao? Vừa nãy ta gặp một vị cô nương, hình như là tứ cô nương Mẫu Đơn của chi bên kia, nhìn dáng vẻ cũng là người dễ sinh đẻ. Phu nhân, chuyện này đáng lẽ phải tìm người của Thẩm gia, nghĩ lại thì cũng đều là người Thẩm gia. Tới khi sinh được nhi tử thì quan hệ máu mủ với nàng sẽ càng thêm thân thiết có phải không?”
Đây chẳng phải là đã giải quyết vấn đề khó xử của Thẩm Tuệ Nhan rồi sao. Vốn Thẩm Tuệ Nhan cũng không muốn muội muội ruột làm quý thiếp cho phu quân của mình, cho dù là vì con nối dõi thì cũng có chút kỳ quặc, nhưng nếu là Mẫu Đơn thì khác rồi. Tuệ Nhan cũng biết một chút về Mẫu Đơn, là nữ nhi của tam phòng, dòng thứ của Thẩm gia chi bên kia. Tuy rằng tam lão gia bên kia nay đã làm quan nhưng cũng chỉ là chức quan nhỏ. Nữ nhi đi làm quý thiếp cho Chu gia thì cũng coi như có mặt mũi, dù sao công công (*cha chồng) của Tuệ Nhan cũng là quan viên chính tứ phẩm, chuyện này có thể được đó? Tóm lại, so với đưa muội muội ruột của mình thì vẫn tốt hơn.
Thẩm Tuệ Nhan đã có ý này liền lập tức đi về nói cho Tiền thị.
Tiền thị biết quan hệ của Nhị Tỷ Nhi và Mẫu Đơn. Tuy rằng lúc bắt đầu là vì muốn tiếp cận bên kia, nhưng từ trong lời nói của Nhị Tỷ Nhi thì bà biết Mẫu Đơn là một cô nương không tồi. Sao Tiền thị có thể đẩy một cô nương tốt như vậy vào chỗ chết, lập tức mắng: “Đại Tỷ Nhi, hôm nay rốt cuộc con bị làm sao vậy? Sao lại nảy ra ý định như vậy? Người ta là một cô nương tốt, sao lại phải đẩy người ta qua làm thiếp cho Chu Dật Lâm? Con bỏ ý định này đi. Ta không đồng ý! Nếu thật sự không thể sinh con, ta sẽ cho con một nha hoàn dễ sai khiến, tới khi sinh được nhi tử rồi thì sẽ được nuôi dưới danh nghĩa của con không phải được rồi sao, vì sao cứ phải làm hại các muội muội của mình!”
Thẩm Tuệ Nhan lại bắt đầu khóc: “Nha hoàn sinh thì sao có thể so với muội muội của mình sinh được chứ, trước sau cũng có quan hệ máu mủ với mình.”
Đương nhiên Tiền thị mặc kệ, hung dữ mắng: “Con bỏ ngay cái suy nghĩ này đi cho ta!”
Thẩm Tuệ Nhan nhìn Tiền thị đi ra ngoài, trong lòng khó chịu vô cùng. Nếu như có thể Tuệ Nhan sao phải nạp muội muội của mình cho phu quân làm thiếp chứ, còn không phải muốn nhi tử có huyết thống gần gũi với mình một chút sao. Không được, chuyện này không thể từ bỏ như vậy được, hay là đi nói với phụ thân một tiếng, xem xem phụ thân có thể cầu xin tổ mẫu đi nói với bên kia một tiếng được không.
Thẩm Tuệ Nhan lập tức đi tìm Thẩm Hạo Quốc, khóc lóc kể lể: “Phụ thân, con cũng hết cách rồi. Con ngay cả một nhi tử cũng không có, sau này sao có thể có chỗ đứng ở Chu gia đây. Phụ thân, Mẫu Đơn kia chỉ là khuê nữ của lão gia dòng thứ bên kia. Phụ thân đi cầu xin tổ mẫu đi, xin tổ mẫu đi nói giúp một tiếng. Dù sao cũng là muội muội của Thẩm gia, nếu sinh thì đứa trẻ cũng có quan hệ huyết thống gần gũi hơn. Vả lại tam thúc thúc bên kia không phải chỉ là quan thất phẩm thôi sao? Nếu đồng ý thì có thể xin Dật Lâm đi nói với công công, nhờ công công nói giúp vài lời cho tam thúc thúc, mưu cầu một tiền đồ tốt hơn.”
Thẩm Hạo Quốc rốt cuộc cũng có chút xao động, chỉ là khuê nữ của lão gia dòng thứ, chắc không sao đâu, có thể làm quý thiếp cho công tử dòng chính của Chu gia cũng coi như là có phúc rồi. Hơn nữa nếu sinh được nhi tử lại được nuôi dưới danh nghĩa Tuệ Nhan, đứa trẻ đó trước sau gì cũng là do cô nương Thẩm gia sinh, quan hệ huyết thống với Tuệ Nhan cũng gần hơn chút. Nếu mình làm xong việc này, nói không chừng ông thông gia có thể nói giúp mình vài lời.
Thẩm Hạo Quốc lập tức đồng ý, chạy đi tìm đại lão phu nhân nói hết chuyện này cho bà ta nghe. Đại lão phu nhân liếc mắt đánh giá Thẩm Mẫu Đơn từ xa, nhìn cái mông đầy đặn của nàng quả thật là dễ sinh đẻ. Chi bằng đi nói với đệ muội một tiếng để Mẫu Đơn vào cửa Chu gia, như vậy thì bên thông gia cũng có thể nói vài lời giúp Hạo Quốc, nói không chừng có thể khôi phục chức quan của Hạo Quốc cũng không chừng.
Thẩm đại lão phu nhân vì nhi tử của mình đã đồng ý chuyện này, nghĩ nghĩ liền nói: “Chuyện này ta sẽ bàn bạc lại với thẩm thẩm của ngươi, hẳn là không có chuyện gì lớn đâu.”
Trong lòng Thẩm Hạo Quốc vui mừng, lúc này mới đi ra ngoài.
Đại lão phu nhân lập tức đi tìm lão phu nhân. Lão phu nhân đang ở trong lương đình cùng với mấy con dâu và các cô nương nói chuyện. Đại lão phu nhân lập tức cười nói: “Đệ muội à, muội vào phòng với tẩu một lát. Tẩu có chuyện muốn thương lượng với muội.” Bà ta nghĩ tới loại chuyện vui này, vị đệ muội này chắc sẽ đồng ý thôi.
Lão phu nhân không nghi ngờ gì, nói một tiếng với các con dâu và các cô nương liền theo đại lão phu nhân vào phòng.
Vừa bước vào phòng, lão phu nhân đã cười nói: “Đại tẩu, có chuyện gì tìm muội thế, còn phải vào đây mới nói nữa chứ.”
Đại lão phu nhân mời lão phu nhân ngồi xuống, kéo tay lão phu nhân cười nói: “Đệ muội à, là chuyện vui đó. Tẩu đã tìm cho tứ cô nương của nhà muội một mối hôn sự tốt.”
Lão phu nhân ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười. Hôn sự của Tứ Tỷ Nhi nhà bọn họ bà không làm chủ được. Vả lại hôn sự của Tứ Tỷ Nhi nhà bà quả thật là chuyện đáng vui mừng, trên thế gian này còn có nam nhân nào có thể hơn được điện hạ đây. Tuy rằng trong lòng lão phu nhân vô cùng tự hào nhưng cũng biết bây giờ là tình huống gì, đương nhiên không thể nói ra chuyện của điện hạ và Mẫu Đơn, chỉ từ chối nói: “Ôi chao, chuyện hôn sự của Tứ Tỷ Nhi này là do phụ thân nó làm chủ. Muội không làm chủ được, thôi, thôi.”
Đại lão phu nhân nắm chặt tay bà không buông: “Ôi chao, mối hôn sự tốt như vậy sao có thể thôi chứ. Đệ muội à, tẩu nói cho muội nghe. Bên đàng trai thật sự không tệ. Sau khi Mẫu Đơn nhà muội được đón vào cửa, thì…” Không đợi bà ta nói hết câu, lão phu nhân đã ngỡ ngàng nhìn bà ta, cắt ngang lời của bà ta: “Đón vào cửa?”
Đại lão phu nhân gật đầu: “Còn không phải sao, Chu gia kia là thế gia vọng tộc, Dật Lâm cũng tuấn tú lịch sự. Đại lão gia Chu gia là quan chính tứ phẩm, lão thái gia cũng là chiến công hiển hách. Gia thế kia đúng là không thể chê. Nếu như Mẫu Đơn được đón qua thì số làm quan của đại lão gia và tam lão gia nhà muội…”
Nhưng lời chưa nói xong, lão phu nhân đã sa sầm mặt, rút tay của mình về, lạnh giọng nói: “Đại tẩu, Tứ Tỷ Nhi nhà muội đã đắc tội với tẩu sao? Tẩu đề ra cho Tứ Tỷ Nhi nhà muội mối hôn sự gì vậy? Chu Dật Lâm kia là người như thế nào tẩu còn không rõ sao, còn muốn đẩy Tứ Tỷ Nhi của muội vào trong hố lửa, sao tẩu có thể nhẫn tâm như vậy. Năm xưa đại nhi tử nhà tẩu vì chức quan của mình mà gả khuê nữ cho tiểu công tử Chu gia kia, bây giờ còn muốn làm hại Tứ Tỷ Nhi nhà muội!”
Đại lão phu nhân không ngờ sẽ như vậy, không ngờ Thẩm gia lại không biết điều như vậy. Chu gia có chỗ nào không xứng với Mẫu Đơn, sao lão phu nhân lại mắng bà ta như vậy.
Hai người tuy là chị em dâu, tỷ muội tương xứng. Nhưng đại lão phu nhân là chính thất của dòng chính Thẩm gia, lão thái gia cũng là quan tam phẩm. Bà ta là cáo mệnh phu nhân, đương nhiên cảm thấy bản thân cao hơn người khác một bậc. Từ trước đến nay lại càng không để đệ muội này của mình vào mắt. Bây giờ lại bị lão phu nhân mắng mình như vậy, đại lão phu nhân cũng lập tức nổi giận, lạnh giọng nói: “Sao công tử Chu gia lại không xứng với Tứ Tỷ Nhi nhà muội? Tứ Tỷ Nhi nhà muội như thế nào chứ? Chẳng phải là khuê nữ của lão gia dòng thứ thôi sao? Thật sự coi mình là cao quý lắm sao, có Chu công tử chịu đón nó vào cửa là đã nể mặt nó lắm rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc
Chương 74
Chương 74