Editor: Vanny
Lão phu nhân bị những lời này làm cho cơn tức từ ngực xông lên tận cổ, tay cũng hơi run run. Đầu ong ong. Bà rất muốn nói rằng phúc phận của tứ cô nương nhà bà các cô nương Thẩm gia của chi các người cũng không sánh bằng, nhưng tình huống trước mắt, cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng được, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào đại lão phu nhân, gằn từng chữ nói: “Phải phải, các cô nương nhà tẩu thì cao quý lắm, nhưng cũng đừng coi các cô nương nhà muội là bùn đất, có thể mặc tẩu tuỳ ý chà đạp, rồi có ngày tẩu sẽ phải hối hận vì những lời tẩu đã nói hôm nay!”
Giờ phút này trên mặt đại lão phu nhân cũng không thèm giả vờ ôn hoà nữa, cười lạnh liên tục: “Được, tẩu sẽ đợi tới ngày đó, xem xem sau này tứ cô nương nhà muội sẽ được gả đi như thế nào. Cô nương này của nhà muội cũng khoảng mười sáu tuổi rồi. Tẩu thấy muội đừng nên giữ nó lại thành gái lỡ thì, tới lúc đó thì chỉ có các muội hối hận thôi.”
“Muội có hối hận hay không cũng không phải do tẩu nói. Nếu đã như vậy, sau này chúng ta cũng đừng qua lại gì với nhau nữa, miễn cho tẩu cảm thấy chúng muội bôi nhọ Thẩm gia các tẩu. Các tẩu bên này cũng đừng đánh chủ ý lên đầu tứ cô nương nhà muội nữa!” Lão phu nhân cảm thấy hôm nay nhất định phải trở mặt với bên này rồi, không biết chừng sau này sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
Chỉ là, trong lòng lão phu nhân khẽ thở dài. Tứ Tỷ Nhi đã mười sáu tuổi rồi, xem ra trong vòng một hai năm này điện hạ sẽ không có khả năng cưới Tứ Tỷ Nhi, cũng không biết sau này còn xảy ra những sự cố như vậy bao nhiêu lần, chỉ mong tất cả những điều này đều đáng giá, đừng đợi tới khi kết cục đã định, điện hạ… lão phu nhân không dám nghĩ tiếp nữa, sầm mặt vẫy tay áo rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng liền sai nha hoàn đi gọi hết người của Thẩm gia qua đây, nói rằng phải cáo từ rồi. Người Thẩm gia đều có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy sắc mặt lão phu nhân không tốt, nghĩ rằng có lẽ lúc nãy đã nảy ra xung đột gì đó với đại lão phu nhân, đều không hé răng nửa lời theo lão phu nhân đi về.
Lúc đi Thẩm Tuệ Cẩm có chút không nỡ, nói thầm: “Làm sao vậy chứ, sao vừa mới tới thôi mà giờ phải đi rồi.”
Đúng lúc Tiền thị đi ra nghe được những lời này, sắc mặt hơi khó coi, quát: “Tuệ Cẩm, Diệc Nguyên. Các con theo ta đi vào. Ta có lời muốn nói với các con.”
Tới khi Thẩm Tuệ Cẩm và Thẩm Diệc Nguyên vào trong phòng với Tiền thị rồi, Tiền thị thật sự không muốn giấu giếm chuyện lúc nãy, nói hết với các con. Mọi người trong phòng đều ngây ra, Thẩm Tuệ Cẩm không ngờ tỷ tỷ ruột của mình lại muốn đẩy mình vào hố lửa như vậy, chớp mắt liền rơi nước mắt: “Mẫu thân, đại tỷ làm sao vậy, chẳng lẽ tỷ ấy không biết Chu Dật Lâm là người như thế nào sao? Còn muốn con làm thiếp của hắn ta. Làm thiếp đó, có khác gì một nô tài đâu, sao tỷ ấy có thể nhẫn tâm như vậy, con là muội muội ruột của tỷ ấy mà. Con đáng bị tỷ ấy sỉ nhục vậy sao, coi như phụ thân mất đi chức quan thì cũng không đến mức để cô nương dòng chính của đại phòng chúng ta đi làm thiếp cho người ta.”
Sắc mặt Thẩm Diệc Nguyên cũng hơi khó coi, hiển nhiên không ngờ đại tỷ sẽ như vậy, sầm mặt nói: “Nhất định là cái tên họ Chu kia ở bên tai đại tỷ nói những lời này. Nếu không thì đại tỷ cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Đại tỷ sao có thể hồ đồ như vậy chứ…”
Tiền thị cũng bắt đầu khóc, lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Lúc nãy không biết có phải là tên tỷ phu khốn khiếp kia của con nhìn trúng Mẫu Đơn hay không, lại nhờ đại tỷ con nói là Mẫu Đơn cũng được, cầu xin trước mặt ta. Ta không đồng ý, đoán rằng đại tỷ con đi cầu xin phụ thân rồi, phụ thân con đã chạy đi nói với lão phu nhân rồi. Chắc lão phu nhân đã đi vào phòng nói với lão phu nhân của bên kia rồi. Có lẽ là trở mặt rồi, người ta không đồng ý, ai sẽ đồng ý chứ. Ai mà không biết tên tỷ phu khốn khiếp của con là loại người như thế nào. Nói đi đây là tạo nghiệt gì chứ. Đại tỷ con bây giờ sao lại biến thành như vậy?”
Thẩm Tuệ Cẩm giận vô cùng, nhấc chân muốn đi tìm đại tỷ nói cho rõ ràng, có thể hãm hại muội muội ruột của mình như vậy sao? Tiền thị liền giữ lại Tuệ Cẩm: “Tuệ Cẩm à, đừng đi tìm đại tỷ của con nữa. Bây giờ đại tỷ con là kẻ hồ đồ, có nói gì thì nó cũng không nghe đâu, lại nói con ra ngoài ồn ào như vậy chẳng phải là huỷ hoại danh tiếng của bản thân con và Mẫu Đơn sao? Thôi, thôi, dù sao thì không đồng ý là được rồi.”
Thẩm Diệc Nguyên cũng sa sầm mặt nói: “Mẫu thân, mặc dù chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua rồi, nhưng Tuệ Cẩm cũng đã tới tuổi bàn luận chuyện hôn nhân. Phụ thân lại là một kẻ hồ đồ, chỉ quan tâm tới bản thân. Ai biết được lúc nào lại hồ đồ nhất thời hứa gả Tuệ Cẩm cho người ta. Mẫu thân con thấy vẫn là nên mau chóng định mối hôn sự cho Tuệ Cẩm đi. Gia thế đều không quan trọng, chỉ cần là người tốt là được rồi.”
Tiền thị đương nhiên hiểu đạo lý này, gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Mấy ngày nay ta sẽ chú ý chút, xem xem có nhà nào tốt hay không.” Nghĩ tới đây, Tiền thị quả thật đau từ tận đáy lòng, ôm Tuệ Cẩm khóc lên: “Tuệ Cẩm ơi, khuê nữ tội nghiệp của ta, sao con lại có người phụ thân khốn nạn như vậy chứ, phải làm sao bây giờ đây…”
Thẩm gia bên này một đường chạy về Thẩm trạch. Đại phu nhân Lữ thị nhìn sắc mặt lão phu nhân thật sự hơi khó coi, lo lắng nói: “Mẫu thân, người không sao chứ.”
Lão phu nhân mở mắt ra, thần sắc cực kỳ mệt mỏi: “Không sao, chỉ là trong lòng hơi khó chịu, vợ lão đại à, con nói xem Tứ Tỷ Nhi của chúng ta có chỗ nào không tốt chứ? Tới nỗi bị lão phu nhân kia sỉ nhục như vậy, muốn Tứ Tỷ Nhi của chúng ta làm thiếp cho phu quân của đại cô nương nhà bà ta. Đó không phải là coi thường Tứ Tỷ Nhi của chúng ta hay sao. Ôi chao, hôn sự của điện hạ và Tứ Tỷ Nhi sao cũng không thể công bố cho thiên hạ, bằng không thì cũng không đến nổi bị lão phu nhân kia coi thường Tứ Tỷ Nhi của chúng ta như vậy.” Rốt cuộc lão phu nhân cũng quên đi những oán hận trước đây đối với tam phòng, lấy làm vinh dự đối với hôn sự của Mẫu Đơn và điện hạ, chỉ là giấu đi sự vinh hiển này như vậy lại bị bên kia tuỳ tiện ức hiếp, cảm giác này thật không tốt chút nào.
Hiển nhiên Lữ thị không đoán được sẽ xảy ra chuyện này, không khỏi hơi ngẩn ra, lại cảm thấy có chút tức cười: “Mẫu thân, người cứ mặc kệ bọn họ, đợi sau này đại cuộc đã định, chuyện của Tứ Tỷ Nhi và điện hạ sẽ niềm ao cước của người ngoài. Tới lúc đó, bọn họ sẽ biết bản thân vô lý tới mức nào!”
Lão phu nhân thở dài: “Bây giờ đại cuộc của thiên hạ này rốt cuộc sẽ ra sao chúng ta cũng không đoán được, nhưng Tứ Tỷ Nhi đã mười sáu tuổi, nên sớm đính hôn gả cho người ta rồi. Sau này nhất định sẽ còn có bà mai tới cửa, cũng không thể đều cự tuyệt hết, nếu như kéo dài một hai năm nữa thì Tứ Tỷ Nhi của chúng ta cũng mười tám tuổi rồi, vậy nên làm sao đây.”
Điều này quả thật có chút khó khăn, nhưng hiện tại cũng chỉ đành như vậy thôi, Lữ thị cũng thở dài theo. Hai người đều không lên tiếng.
Thẩm Mẫu Đơn không hề biết những chuyện bực mình này, chỉ cho rằng lão phu nhân đã phát sinh tranh chấp gì đó với bá tổ mẫu ở bên kia, lúc này trong cơn thịnh nộ mới bảo mọi người đi về. Nàng cũng không để ý, về tới Thẩm gia thì nên làm cái gì thì làm cái đó. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ tới một chuyện khác. Dù sao trong lòng vẫn lo lắng cho điện hạ, nhưng nàng ở Bình Lăng xa xôi cũng không thể giúp gì cho điện hạ, coi như thật sự đi An Dương thì cũng chỉ là gây thêm phiền phức mà thôi, còn không bằng ngoan ngoãn ở Bình Lăng đợi hắn về.
Việc mà nàng có thể giúp cũng không nhiều, chỉ nhớ đại khái kiếp trước một cách mơ hồ, cũng không rõ rốt cuộc điện hạ đã trải qua những gì trong thời gian này. Hiện giờ việc duy nhất mà nàng có thể làm là kiếm nhiều tiền một chút. Cách chế tạo lưu ly nàng chỉ biết phương thức thôi cũng không biết rõ cụ thể nên làm thế nào, chỉ có thể giao cho Trần Hoằng Văn nghiên cứu, nhưng mà những chuyện khác thì nàng có thể làm được. Nàng đã nghĩ kỹ mấy ngày rồi, dự định ở ngoại thành Bình Lăng mua một mảnh đất, xây một trang viên. Trang viên này sẽ bao gồm các loại hình ăn uống, ở trọ, nghỉ dưỡng, vui chơi. Nàng ở thời đại sau này đã thấy qua rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ có cái này là nàng cảm thấy khả thi. Các công tử thế gia và các khuê tú ở Bình Lăng không ít, bình thường cũng không có nơi nào để vui chơi, nếu như có một trang viên như vậy, chắc hẳn có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều công tử và các cô nương khuê các.
Chỉ là cái trang viên này phải thiết kế cho tốt mới được, rốt cuộc nên xử lý như thế nào, còn có số ngân lượng phải bỏ ra cũng là một vấn đề nan giải, nàng cũng chỉ có thể từ từ tính toán thôi.
Hai ngày tiếp theo, nàng gần như không ra ngoài chỉ một mực suy nghĩ chuyện của trang viên. Chỉ là nàng không hiểu việc thiết kế, vẫn là phải tìm người am hiểu về thiết kế phòng ốc mới được, nàng cũng chỉ có thể cho chút ý kiến ở bên ngoài thôi. Ngoài ra về mặt tổng thể của trang viên nàng cũng đã có quyết định. Nghĩ nghĩ, nàng kêu Tần Niệm Hương vào đây: “Niệm Hương, ngươi có biết trong vương phủ có người nào biết xây dựng phòng ốc hay không?”
Tần Niệm Hương lắc lắc đầu: “Cô nương, cái này nô tỳ cũng không rõ lắm. nhưng mà Tần Luân vẫn còn ở Bình Lăng, nô tỳ có thể đi tìm y hỏi hỏi xem. Y chắc biết đó.”
Mẫu Đơn biết Tần Luân là nam tử thô bạo ngông cuồng mà nàng đã gặp hôm ở Trần gia, hình như là người đã nhận nuôi Tần Niệm Hương, nghĩ lại chắc hẳn là người của điện hạ, không khỏi gật gật đầu: “Được, ngươi đi hỏi giúp ta đi.”
Tần Niệm Hương vừa đi ra, Thẩm Mẫu Đơn liền cảm thấy bụng dưới có chút trướng đau, vừa đúng dậy, một dòng nhiệt quen thuộc từ trong cơ thể trào ra. Nàng biết được kỳ kinh nguyệt của nàng đã tới, không khỏi thở dài, cuối cùng cũng tới rồi. Mấy ngày nay nàng đều hơi phập phồng lo sợ, tuy rằng rất thích trẻ con, nhưng trước mắt không phải là lúc thích hợp để sinh, như vậy thì danh không chính ngôn không thuận.
Sai Đậu Nhi bưng nước ấm vào, Mẫu Đơn về phòng rửa một chút rồi thay một cái quần lót sạch. Vừa thay xong thì nghe tiếng Thẩm Hoán ở bên ngoài: “Cẩn Ngôn, đây là nhà của ta. Bây giờ chắc tỷ tỷ của ta có nhà đó. Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ có ở trong đó không?”
Mẫu Đơn vội đáp: “Đừng kêu nữa, tỷ ở đây.” Nói xong liền đi ra, thấy Thẩm hoán và một thiếu niên cao hơn đệ ấy nửa cái đầu đang đứng cùng nhau ở trong viện. Thiếu niên kia diện mạo tuấn tú, hào hoa phong nhã, tướng mạo dễ nhìn. Trên người chỉ mặc một bộ trường sam bằng vải bông thông thường, bên hông đeo thắt lưng vải bố màu xanh lá. Mặc dù thân hình hơi ốm yếu nhưng dáng người rắn rỏi, đứng ngay thẳng, thấy Mẫu Đơn bước ra liền hơi gật đầu với nàng: “Nguỵ gia Cẩn ngôn tới cửa quấy rầy, làm phiền cô nương rồi.”
Thẩm Hoán kéo thiếu niên tên Nguỵ Cẩn Ngôn này lên phía trước: “Tỷ tỷ, đây là bằng hữu mà đệ mới quen biết mấy ngày trước. Hôm nay đặc biệt mời y tới phủ chơi.”
Mẫu Đơn vội căn dặn Đậu Nhi và Thuý Nhi qua phòng bếp chuẩn bị trà nước và điểm tâm, lại cười nói với thiếu niên lịch sự nho nhã kia: “A Hoán cũng thật là, mời công tử tới phủ cũng không báo sớm cho bọn ta một tiếng. Như vậy bọn ta cũng sẽ chuẩn bị trước một chút, hốt ha hốt hoảng như vậy mong Nguỵ công tử thông cảm.”
Nguỵ Cẩn Ngôn lập tức chắp tay khom lưng: “Cô nương khách sáo rồi."
Đang nói, bỗng Lục Nhi ở bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng: “Cô nương, nhị cô nương Thẩm gia bên kia tới thăm, đang khóc rất thảm thương.”
Mẫu Đơn sửng sốt, cũng không quan tâm tới bạn của A Hoán nữa, sai Lục Nhi vội mời người vào. Lục Nhi vội nói: “Cô nương Tuệ Cẩm đi theo ở phía sau. Nô tỳ chạy vào nói trước một tiếng với cô nương.” Vừa dứt lời, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Tuệ Cẩm từ ngoài truyền vào. Nháy mắt, Tuệ Cẩm đã bước vào trong viện, nước mắt rơi như mưa, đáng điệu đáng thương. Chỉ là dường như Thẩm Tuệ Cẩm không ngờ còn có thiếu niên khác trong viện này, trông thấy Nguỵ Cẩn Ngôn lịch sự nho nhã liền sửng sốt, cũng ngưng khóc. Khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, xấu hổ.
Dường như Nguỵ Cẩn Ngôn cũng có chút xấu hổ, hai tai hơi đỏ.
“Tỷ, tỷ nói chuyện với Tuệ Cẩm tỷ đi, đừng bận tâm tới chúng đệ. Đệ dẫn Cẩn Ngôn vào phòng là được rồi.” Lúc này Thẩm Hoán mới vội kéo nguỵ Cẩn ngôn đi vào phòng mình.
Tới khi thiếu niên trong viện đi rồi, nước mắt Thẩm Tuệ Cẩm liền rơi xuống. Mẫu Đơn bước mấy bước tới bên cạnh muội ấy, lấy khăn tay lau nước mắt cho Tuệ Cẩm: “Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho tỷ nghe đã xảy ra chuyện gì? Tỷ nghĩ cách giúp muội cho.” Trong lòng nàng đại khái cũng biết được xảy ra chuyện gì.
Kéo Thẩm Tuệ Cẩm vào phòng, Tuệ Cẩm khóc lóc kể lại sự việc: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ nói xem sao muội lại có một phụ thân như vậy chứ. Ông ta đã hại cả đời của đại tỷ muội thì thôi đi, bây giờ còn muốn muội gả cho công tử Lưu gia kia. Ai mà không biết công tử Lưu gia kia là cái đức hạnh gì chứ, ăn chơi đàng điếm, nghe nói mấy ngày trước còn đánh chết một thị thiếp ở hậu viện. Mẫu Đơn tỷ, tỷ nói xem muội nên làm sao bây giờ, sao muội lại có người cha không đáng tin như vậy chứ, sao ông ta có thể đối xử với muội như vậy?”
Trong lòng Thẩm Tuệ Cẩm thật sự rất khó chịu, không ngờ rằng bản thân không làm thiếp cho tỷ phu của mình thì cũng phải nhảy vào một hố lửa khác. Trong lòng nàng khó chịu tới mức kể hết cho Mẫu Đơn nghe chuyện mấy hôm trước đại tỷ cầu xin phụ thân để Mẫu Đơn làm thiếp cho Chu Dật Lâm.
Thẩm Mẫu Đơn cau mày, nàng nói sao hôm đó tổ mẫu lại phận nỗ đi về thế chứ, thì ra là có nguyên do. Rốt cuộc Thẩm đại lão phu nhân và Thẩm Hạo Quốc không biết suy nghĩ thế nào. Thẩm gia bên kia thật đáng thương, đại lão thái gia không ở bên kia, cả Thẩm phủ bị bọn họ làm cho chướng khí mù mịt.
Thẩm Mẫu Đơn nhíu mày suy nghĩ rất lâu, kề sát tai Tuệ cẩm thấp giọng nói một câu.
Nghe xong, Tuệ Cẩm không khóc nữa, chỉ đỏ mắt nhìn nàng, có chút do dự: “Mẫu Đơn tỷ, như vậy thật sự có thể thành công sao?”
Mẫu Đơn lắc đầu: “Như vậy nhất định là không đủ, quan trọng nhất là nhanh chóng tìm một lang quân như ý cho muội, nếu không những chuyện này sẽ không bị trừ bỏ tận gốc được.”
Thẩm Tuệ Cẩm đỏ mặt, không biết sao lại đột nhiên nghĩ đến công tử thiếu niên tuấn tú nho nhã trong viện kia.
Hết chương 75.