TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 687: Một vai gánh vác

Chín giờ Từ Diệu Quốc đi đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa vừa lúc đi ra, hắn cười nói.

- Đi thôi.

Hôm nay chỉ có mỗi chính ủy quân khu vắng mặt, cái này không quan trọng gì. Vương Quốc Hoa lững thững đi mà mặt không chút thay đổi. Người khác trong phòng hội nghị đều có vẻ mặt nghiêm túc, xem ra ai cũng biết việc báo chí đưa tin. Chuyện này nghiêm khắc mà nói làm toàn bộ thành viên bộ máy đều mất mặt.

- Hội nghị hôm nay là tổ chức gấp, nguyên nhân mọi người cũng biết. Chuyện cán bộ công chức Thiết Châu đi xe công ăn uống lên báo tạo thành cục diện rất ác liệt. Giai đoạn hiện nay thị xã Thiết Châu đang trong quá trình phát triển, mọi người đều bận rộn, tôi không hy vọng các vị vì việc này mà chậm trễ việc trong tay. Cho nên ở đây tôi muốn nói chính là nếu tỉnh ủy truy cứu thì tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm chính.

Vương Quốc Hoa nói rất bình thường nhưng giống như một tiếng sét. Hắn nhận chức chưa lâu, chuyện này cũng là thường thấy vì thế báo cáo cũng sẽ không đưa tin, quá đắc tội người. Các vị đang ngồi đây cũng nghi ngờ đây là một kế hoạch chính trị, còn nhằm vào ai thì trong lòng mỗi người đều có phán đoán của mình. Nhưng có một điều có thể khẳng định chính là Vương Quốc Hoa nhận chức chưa lâu, muốn đổ lên đầu hắn là khá miễn cưỡng.

Vương Quốc Hoa nói chuyện làm cho phòng hội nghị náo động, mỗi người đều thầm tính toán, cũng suy đoán Vương Quốc Hoa sẽ tìm ai làm kẻ thế tội. Có lẽ người đầu tiên là trưởng ban tuyên giáo phải gánh chịu trách nhiệm.

Vương Quốc Hoa nói xong cả hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người rơi vào trạng thái khó tin. Mọi người đều là lão đồng chí, thấy nhiều mưa gió, lãnh đạo chịu đứng ra bảo vệ cấp dưới không phải không có nhưng trực tiếp xông tới như vậy thì là lần đầu thấy.

- Bí thư, việc này tôi là người có trách nhiệm chính.

Từ Diệu Quốc phản ứng nhanh nhất, là trưởng ban thư ký y đứng ra gánh trách nhiệm là thường tình.

Trưởng Ban tuyên giáo Ngả Thanh Sơn là người có phản ứng thứ hai. Y vốn nghĩ Vương Quốc Hoa không bỏ đá xuống giếng là quá nhân từ, ai ngờ ai ngờ …

Ngả Thanh Sơn đứng lên, y dùng sức đẩy mạnh làm cho chiếc ghế ma sát với mặt đất tạo thành tiếng cọ chói tai.

- Bí thư, chuyện này tôi phải là người gánh chịu trách nhiệm chủ yếu.

Ngả Thanh Sơn nói với giọng run run, y thật sự quá cảm động. Làm lãnh đạo ai mà không có lợi lao tới trước, có trách nhiệm để nhân viên gánh. Bây giờ đột nhiên lại khác.

Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay ra hiệu Ngả Thanh Sơn và Từ Diệu Quốc ngồi xuống.

- Ngồi xuống đi, chuyện này tôi sẽ có báo cáo với tỉnh ủy. Làm bí thư thị ủy, tôi phải chịu trách nhiệm, mọi người không nên tranh cãi với tôi.

Không khí hội nghị khá quỷ dị, vẻ mặt các thường vụ đều rất kinh ngạc, cụ thể hiện ra ở hai phương diện, một là khá kích động, một là khiếp sợ và khó hiểu.

- Vấn đề dùng tiền công quỹ tuy là việc bình thường nhưng lần này lộ ra cũng là hồi chuông cảnh báo với bộ máy thị ủy chúng ta. Thị ủy cần phải trực tiếp nhìn nhận vấn đề, phải hóa bị động thành chủ động, phải bắt tay vào từ việc giám sát truyền thông và ảnh hưởng xã hội, dùng hành động thực tế để sửa lại ảnh hưởng trái chiều. Tôi muốn nói vài suy nghĩ của mình một chút.

Vương Quốc Hoa có thể nói là người bình tĩnh nhất trong phòng hội nghị, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Vương Quốc Hoa nói nhưng mọi người không quá chú ý bởi vì ai cũng có suy nghĩ trong lòng mình.

Vương Quốc Hoa nói khoảng hai phút thấy không ai lên tiếng gì, hắn cười nói.

- Xem ra mọi người đều không suy nghĩ kỹ, như vậy để việc này lại đi. Chẳng qua các vị trở về tốt nhất là làm ra một tài liệu, mọi người cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Ở vấn đề này người có quyền lên tiếng nhất không chỉ có mình Vương Quốc Hoa, còn có Xa Hướng Tiền. Vấn đề là Xa Hướng Tiền vẫn không lên tiếng, nguyên nhân mọi người cũng biết bởi việc chi tiêu tiền công quỹ anh muốn xóa bỏ chính là đắc tội tất cả mọi người.

- Không có việc gì khác thì tan họp.

Vương Quốc Hoa đứng lên nói, mọi người không ai nói gì cứ như vậy nhìn Vương Quốc Hoa đi ra ngoài.

Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng chưa kịp ngồi xuống Ngả Thanh Sơn và Từ Diệu Quốc đã đi vào.

- Bí thư, tôi …

Ngả Thanh Sơn vất vả che dấu tâm trạng của mình, giọng nói có chút run rẩy. Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói.

- Đồng chí Thanh Sơn không nên như vậy, tôi chỉ làm việc mà một bí thư thị ủy nên làm. Nếu anh tới, đồng chí Diệu Quốc cũng ở đây thì chúng ta bàn chút về chuyện dẫn hướng tuyên truyền.

Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế châm thuốc hút. Hắn nhìn Ngả Thanh Sơn rồi nói tiếp.

- Chuyện tối qua đồng chí Thanh Sơn cần phải chú trọng. Đài truyền hình, tòa báo là miệng lưỡi của thị ủy, nhất định phải xây dựng đội ngũ cán bộ cho tốt. Chuyện tối qua không được phép tái diễn.

- Bí thư chỉ thị rất đúng, về tôi sẽ tổ chức hội nghị chỉnh đốn.

Thái độ của Ngả Thanh Sơn rất đoan chính, không hề mang tính đối phó. Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Tôi đánh giá cao năng lực của anh, thành tích công việc của Ban Tuyên giáo mọi người đều thấy rõ mà.

Thang Tân Hoa gõ cửa tiến vào, y nói nhỏ bên tai Vương Quốc Hoa.

- Trịnh Minh cùng Dư Mậu Hoa tới.

Ngả Thanh Sơn đứng lên nói.

- Bí thư, tôi về trước, chỉ thị của ngài tôi nhất định nắm chắc thực hiện, chẳng qua một vài chuyện cụ thể còn cần trưởng ban thư ký phối hợp một chút.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn thoáng qua Từ Diệu Quốc, trưởng ban thư ký đứng lên nói:

- Bí thư, tôi không có vấn đề gì.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- CỨ như vậy đi, chuyện cụ thể hai người bàn bạc.

Thang Tân Hoa dẫn Trịnh Minh cùng Dư Mậu Hoa vào, vẻ mặt Trịnh Minh không được tốt, có chút âm trầm.

Đợi hai người kia chào xong, Vương Quốc Hoa khó khăn:

- Sao lại cùng tới vậy? Có việc gì sao?

Trịnh Minh nhìn Dư Mậu Hoa, y có chút không cam lòng nói:

- Mậu Hoa, cậu báo cáo đi.

Dư Mậu Hoa tiến lên nói.

- Bí thư, vụ án kia có biến, ba kẻ được thả đã trốn.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nhìn Trịnh Minh.

- Lão Trịnh, anh nói một chút.

- Tôi đề nghị Ủy ban kế hoạch phát triển tham gia điều tra, Cục công an cũng một lần nữa thẩm tra lại.

Trịnh Minh lần này coi như dứt khoát, thực tế y cũng không có lựa chọn nào khác.

- Đồng chí Mậu Hoa, anh có thể về trước, nắm chắc điều tra cho rõ.

Vương Quốc Hoa rất bất ngờ đuổi Dư Mậu Hoa đi trước.

Sau khi Dư Mậu Hoa đi ra, Vương Quốc Hoa mới đứng lên đi tới trước mặt Trịnh Minh, đưa cho đối phương điếu thuốc rồi ngồi xuống đối diện.

Lão Trịnh, có chuyện đúng là phải bắt chặt, nhất là hệ thống chính pháp trực tiếp đối mặt với xã hội, dân chúng, xảy ra vấn đề sẽ có ảnh hưởng rất xấu.

Trịnh Minh gật đầu không nói, Vương Quốc Hoa nói tiếp.

- Lấy vụ án này làm điểm đột phá triển khai công tác chỉnh đốn kỷ luật, đừng có làm kiểu khẩu hiệu kêu to nhưng hiệu quả thực tế không có mấy. Chuyện này anh phụ trách chính, thị ủy làm chỗ dựa cho anh.

- Xin mời thị ủy yên tâm, tôi nhất định nghiêm túc chấp hành chỉ thị.

Trịnh Minh đứng lên nghiêm túc nói. Vương Quốc Hoa cười cười nói.

- Cứ như vậy đi, chuyện cụ thể tôi không nói nhiều, nếu cần anh có thể tìm trưởng ban thư ký trao đổi.

Trịnh Minh dừng một chút gật đầu không nói nữa, lặng lẽ rời đi. Có chuyện không phải Trịnh Minh có thể chống đối. Nhất là sau hội nghị hôm nay, hình tượng của Vương Quốc Hoa đã thay đổi khá nhiều trong mắt các vị thường vụ, chuyển biến này có thể nói đã hoàn toàn củng cố quyền uy của Vương Quốc Hoa.

Xử lý xong việc này Vương Quốc Hoa ngồi im được một lát lại có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

- Vào đi.

Thang Tân Hoa đẩy cửa tiến vào mặt đầy tức giận lớn tiếng nói.

- Bí thư, mau xem thời sự.

Văn phòng Vương Quốc Hoa có Tv ở ngay bàn đối diện. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực tìm điều khiển nhưng không thấy đâu. Thang Tân Hoa thật ra nhanh nhẹn ngồi xuống tìm dưới bàn trà ra được một chiếc điều khiển dự phòng.

Tv bật lên, trực giác nói cho Vương Quốc Hoa biết Thang Tân Hoa kích động hình như không có quan hệ đến Thiết Châu.

Đọc truyện chữ Full