Mộng Doanh mặc chiếc áo sơ mi của Liễu Tuấn, tà áo dài che đi bộ mông gợi cảm, chỉ để lộ ra hai đôi chân trắng nõn nà, nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, người dựa trên tay dựa của sô pha, giống như ở trong cái “ổ chuột” của thành phố Nam Phương ngày trước vậy, hai mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ nằm lười nhác ở trên sô pha, ngắm nhìn từng thớ thịt trên người anh, đầy ma lực.
Liễu thiếu gia thật đáng thương, quần áo bị người ta “chiếm đoạt”, nằm trần ở trên đó, chỗ eo thắt một chiếc khăn tắm.
Căn phòng này bố trí gần giống với căn phòng của Hà Mộng Doanh ở thành phố Đại ninh, có điều phòng khách lớn hơn một chút.
Hà đại tiểu thư mặc dù tính toán giống với Tiểu Thanh, đã có tổ ấm ở thành phố Đại Ninh. Chỉ có điều là Hà Mộng Doanh cẩn thận hơn Tiểu Thanh, căn phòng cô ta chọn không ở trong thành phố, mà là ở huyện Đại Ninh trực thuộc thành phố Đại Ninh.
Nhà ở đây rất rẻ, không thể có người quen của Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn.
Với vị thế nhà của họ, nhất định biết rằng một bài văn thế này sẽ mang lại ảnh hưởng gì, lúc này, chỉ sợ rằng những ngày tháng của ái lang chẳng sung sướng chút nào. Sau khi Hà Mộng Doanh ở một mình vài năm, lại một lần nữa chìm vào “biển yêu”, trong lòng cô ta không biết đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà yêu người “đàn ông nhỏ” này như điên như dại. Sợ Liễu Tuấn không chịu nổi sức ép phía trên, nên vội chạy đến an ủi.
Hà Mộng Doanh đã nghe ngóng được một số thong tin nội bộ, muốn nói cho Liễu Tuấn nghe.
Không ngờ người này chẳng thèm để tâm đến “tiền đồ chính trị” chút nào hết, gặp mặt rồi, chẳng nói câu nào đã đè Hà đại tiểu thư lên giường, xử lí hơn một tiếng đồng hồ. Làm cho Hà Mộng Doanh lườm nguýt mấy lần, kêu gào hồi lâu, rồi mới được coi là tạm thời được buông tha.
Cứ thế này, một người ngồi một người nằm, một người nhắm mắt dưỡng thần, một người mơ mơ hồ hồ, cũng chẳng biết là thời gian đã trôi qua bao lâu. Thấy Liễu Tuấn không nói gì, sự tức giận dần dồn lên lòng Hà đại tiểu thư.
Người này cũng thật vô tình, rõ rang biết rằng mình vượt đường xa đến, có việc gấp cần nói với anh ta, mà gặp mặt rồi lại chẳng nói câu nào cả, chỉ biết “chuyện ấy” mà thôi. Điều này thì thôi, Hà đại tiểu thư cũng hiểu được nhu cầu sinh lí của đàn ông trẻ tuổi. Nếu đối với mình thì chẳng phải cũng vậy sao? Lúc Liễu Tuấn vừa ôm vào người, vốn dĩ đã phải từ chối, nói chuyện “chính” đã, nhưng lại bị người này ôm chặt vào lòng, ngửi thấy mùi hương đàn ông quen thuộc trên người anh ta, Hà đại tiểu thư vốn rất “minh mẫn” đột nhiên bèn gạt chuyện “quốc gia đại sự” sang một bên, hòa vào từng nụ hôn của Liễu Tuấn, cả cơ thể cũng mềm nhũn ra, đến khi mềm như một nắm bùn vậy.
Giờ đây “đại chiến” cũng đã kết thúc được một lúc rồi, người này vẫn cứ im lặng như tờ vậy, Hà Mộng Doanh dường như đang hoài nghi có phải là anh ta đã ngủ mất rồi hay không nữa. Theo như những biểu hiện của Liễu Tuấn trước kia khi lên giường thì khả năng xảy ra chuyện đó là rất lớn.
Hà đại tiểu thư nhíu mày, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, muốn tìm một lí do nào đó để xử lí Liễu thiếu gia một phen, không ngờ lúc này, mắt Liễu thiếu gia đột nhiên mở ra.
“Muốn nói gì thì nói đi, nhạc phụ anh đánh giá gì về bài văn đó?”
Âm thanh của Liễu Tuấn rất ủ ê, dường như chẳng có chút tinh thần nào cả.
“Nhạc phụ của anh?”
Hà Mộng Doanh giờ mới nhận ra, anh ta đang nói đến tham mưu trưởng Hà kìa.
Đây là loại người gì cơ chứ?
Tên này mở miệng “bác Hà”, khép miệng “tướng quân Hà”, giờ bỗng nhiên lại nhận vơ làm cha con, nếu như câu này bị Hà Trường Chinh nghe thấy, thì có lẽ ấn tượng với tiểu tử này phút chốc sẽ tan như mây khói, không biết chừng còn giơ tay ra đánh nhau với tiểu tử đó nữa.
“Anh thích chết à....nếu như để cho cha em biết, để xem anh xử lí thế nào....”
Hà Mộng Danh như đỉa phải vôi, nhảy dựng lên, nhảy lên lòng Liễu Tuấn, chỉ vào chiếc mũi cao của anh ta, “hừm hừm” hai tiếng.
Liễu Tuấn giơ tay ôm lấy eo cô, cười xấu bụng: “Xem em làm thế nào, chứ không phải anh làm thế nào.”
Hà Mộng Doanh lại một lần nữa bị đánh bại.
Dường như tên này, toàn là cố tình nhắc vào “nỗi đau” của cô ấy mà thôi, chắc chắn là cô ấy không dám để cho cha mình biết chuyện này. Nếu không thì, Liễu Tuấn có lẽ không sao, nhưng Hà đại tiểu thư tất nhiên là phiền to rồi.
“Hừm, hừm, cha em nói rằng, tiểu tử này đúng tổ tông gây họa, câu gì cũng dám nói ra.”
Hà Mộng Doanh nằm bò lên ngực Liễu Tuấn, chiếc lưỡi nhỏ xinh thỉnh thoảng lại thò ra, chấm một chút vào từng thớ thịt của Liễu Tuấn rồi lại thụt vào rất nhanh.
“Đừng đùa nữa, không anh xử lí em bây giờ!”
Liễu Tuấn “ác độc” nói.
Hà Mộng Doanh hừ một tiếng, nhưng không dám làm như vậy nữa thật.
Cô ấy biết rằng từ “xử lí” này không phải nói chơi.
“Hì hì, sau khi ông xem xong đã đích thân gọi điện đến đó.”
Liễu Tuấn đột nhiên nghiêm chỉnh hẳn lên, ngồi dậy, hai tay thò dưới nách Hà Mộng Doanh, nói một tiếng “lên nào”, rồi ôm cả người Hà Mộng Doanh lên, đặt lên đùi mình.
“Ông đích thân gọi điện đến sao?”
Mặc dù ông Hà không phải là trọng thần đẳng cấp 1, nhưng đoàn thể của ông ấy là rất quan trọng, ngay cả người cao nhất cũng phải xem trọng điều đó. Huống hồ cùng với việc các vị bô lão dần dần tạ thế, ông Hà đã trở thành nguyên lão ở đây, vì thế sức ảnh hưởng trong quân đội ngày càng lớn.
Hà Trường Chinh cuối năm nay đã thuận lợi lên chức,điều này chứng minh rất rõ.
Không ngờ ông ấy cũng quan tâm đến vấn đề này.
Hai tay Hà Mộng Doanh vòng vào cổ Liễu Tuấn, cười hì hì nói: “Đúng thế, ông hỏi cha em, cái cái....cái cậu Liễu Tuấn này có phải là cậu học sinh lần trước anh nói với tôi không?”
Hà Mộng Doanh học theo cách nói của ông, cười khanh khách.
Đầu Liễu thiếu gia choáng váng một lúc.
“Hà tướng quân đã nhắc về anh với ông rồi à?”
Hà Mộng Doanh lườm anh ta, rồi nói: “Vừa nãy anh gọi là cái gì đấy?”
“Nhạc phụ” thoắt chốc biến thành “Hà tướng quân”, cũng chẳng trách Hà đại tiểu thư không vui.
“Đừng có mà đổi chủ đề chứ, em nói mau đi.”
Liễu Tuấn đập tay vào bộ ngực đầy đặn của Hà đại tiểu thư, ra tay không nhẹ, kêu lên bộp bộp.
Người này thật là đáng ghét quá.
Hà đại tiểu thư cắn anh ta một cái.
“Đồ dã man, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Hà đại tiểu thư “hừ hừ” hai tiếng rồi quay ngoắt đầu đi, nhưng lại bị hai tay của Liễu Tuấn giữ khuôn mặt lại, nhìn thẳng vào mặt cô, rồi cười hì hì.
Hà Mộng Doanh ngay lập tức người nhũn ra, nằm bò vào lòng Liễu Tuấn.
“Ừm...Cách nghĩ cải cách quân đội lần trước anh nói với cha em ấy, cha em đã nói lại với ông, ông rất hứng thú với nó, nên đã hỏi cha một thời gian dài, nên cha đã ‘bê’ cả anh ra để nói.
“Đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả.”
Liễu Tuấn cười nói.
“Anh đừng nói nữa, lần chiến tranh vùng đảo này, sự chấn động của nó với những cấp cao bộ đội rất lớn đó, mọi người đều cảm thấy sự nguy hiểm cận kề. Có lẽ là về sau sẽ có những động thái lớn hơn.”
Liễu Tuấn gật đầu.
Điều này khá giống với kí ức của anh ta. Sau khi chiến tranh vùng vịnh, trong nước bắt đầu dấy lên không ít cải cách quân sự, ảnh hưởng rất lớn.
Tất nhiên, cải cách trước mắt, cũng có một phần công lao của anh ta.
“Sau khi ông nghe về việc của anh, rất ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại, rồi quay sang tức với cha nữa.”
Liễu Tuấn mở trừng mắt.
“Tại sao lại nổi giận với cha?”
“Hì hì, ông trách cha không đưa anh vào quân đội.”
Hà Mộng Doanh lướt ánh mắt qua anh ấy, rồi cắn môi.
“Lần này thì đẹp rồi chứ?”
Miệng nói vậy, nghĩ rằng ông nhà mình là nhân vật tầm cỡ nào mà lại có thể xem trọng tên tiểu tử này như vậy, nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo.
Nghe vậy, thiếu gia Liễu thật sự đã có dịp phổng mũi, nên hôn thật mạnh một cái.
“Còn lần này thì sao, ông lại nói thế nào?”
Liễu Tuấn rất muốn biết đánh giá của ông Hà về bài văn này của mình. Cần phải biết rằng ông Hà là một nguyên lão của quân đội, nếu so sánh với cha của Bạch Dương thì sẽ không hoàn toàn thống nhất về quan điểm chính trị. Sự nhận xét của ông Hà với anh ta, dường như đã đại diện cho quan điểm của một tầng lớp khác.
“Ông nói rằng....Hừm, ông khen anh, em chẳng nói nữa...”
Hà Mộng Doanh dường như tức giận, nhưng mặt lại cười.
“Hì hì, ông ấy khen anh là điều bình thường thôi mà. Con mắt nhìn của ông không thể kém được, đúng không nào?”
Liễu Tuấn nghe xong câu này, như mở cờ trong bụng, rồi lại đùa Hà Mộng Doanh một câu.
Hà Mộng Doanh cười hì hì, nói: “Ông chỉ đánh giá bài văn của anh bằng tám chữ thôi.”
“Tám chữ nào?”
“Sâu sắc lắng đọng, chân lí một thời.”
Hà Mộng Doanh nói từng từ từng chữ một, gương mặt vui đến độ đỏ hồng lên, nhìn LIễu Tuấn bằng ánh mắt đầy tình yêu. Từ lớn đến nhỏ, cô chưa từng thấy ông khen ngợi một người trẻ tuổi nào.
Dù là cha của cô Hà Trường Chinh, là quan trong quân đội, cả đời học phong cách của ông, nhưng cũng chưa từng được ông khen ngợi như vậy.
Dù là thiếu gia Liễu vốn đã quen tự phụ, nhưng nghe lời khen này của ông, cũng “mặt đỏ bừng”, rất ngại ngùng.
“Sao thế? Ngố người rồi à?”
Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn đờ đẫn, cười khanh khách chỉ tay vào trán anh ta.
“Một chút thôi.”
Liễu Tuấn thật thà gật đầu.
Hà Mộng Doanh liền cười khanh khách.
“Ông muốn em nhắn với anh rằng, đừng sợ. Là một người đảng viên, thì cần phải dám đứng về phía chân lí, dám nói sự thật. Nếu như thật sự không thể ở trong đơn vị được nữa, ông nói, thì ông sẽ ủng hộ cho anh vào nhập ngũ. Để anh vào trong quân đội, rồi bảo vệ cho anh.
Đột nhiên Liễu Tuấn đờ người ra, mũi cay cay.
Câu này của ông, thật là kịp thời.
Không lâu trước trong hội nghị bí thư chuyên môn của đoàn tỉnh ủy, đã muốn dập tắt bài văn này của anh ta. Trong cuộc họp, phó bí thư thường ủy Vi Bang và Lâm Minh Nghĩa đã người trước kẻ sau, cùng hỏi tội anh.
Liễu Tuấn biết rằng, kì thực đây là đòn đánh vào Nghiêm Liễu ở đằng sau.
Phe của Hồ Vi Dân trong các lần tranh đấu đề bị thất bại, nên rất xấu hổ. Đặc biệt là lần này, phe Nghiêm Liễu lại bắt tay với Trương Quang Minh, lấy đi vị trí của Hồ Vi Dân, rồi lại điều Vũ Thu Hàn vào đó, làm cho Hồ Vi Dân tức hộc máu. Tiếp đó lại hạ bệ hai người thân cận của ông ta là Hoàng Tri Phi và Vĩ Hiến, một đám người trong thường vụ thành phố Đại Ninh cuối cùng cũng đã thấy sợ, dần dần nghiêng về phía Liễu Tấn Tài. Để cho Liễu Tấn Tài nhẹ nhàng nắm được quyền của cán bộ.
Sự “đổ ngã” của Lưu Nham đã đưa ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm đầu tiên.
Hồ Vi Dân và Đào Nghĩa Âu biết rõ rằng, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cuối cùng sẽ giống như cờ Đô-mi-nô vậy, ngã hàng loạt.
Liễu Tấn Tài gần đây lại dính chặt vào công nghiệp, đã rất nhiều lần thị sát khu công nghiệp mới của thành phố Đại Ninh.
Khu công nghiệp mới của thành phố Đại Ninh giống như khu công nghiệp mới của thành phố Hồng Dương vậy, đều là cấp phó phòng, là một trong những khu công nghiệp mới của tỉnh, cấp hành chính là cấp cao nhất. Bí thư của ủy công nghiệp, do phó thị trưởng thường ủy chủ quản công nghiệp kiêm nhiệm. Còn khu công nghiệp mới mới cấp phó phòng này, dù là có nguồn đầu tư gì cũng không thể bằng khu mới cấp phó huyện của huyện Hướng Dương thành phố Bảo Châu. Liễu Tấn Tài cần phải làm một điều gì đó hơn thế nữa.
Tình hình đã vậy, Hồ Vi Dân không thể đợi cấp cao đưa “quyết đoán” về bài văn của Liễu Tuấn, nên phải xếp cho Vi Bang và Lâm Minh Nghĩa ra tay với Liễu Tuấn.
Bí thư Hàn Giang không có biểu hiện gì với việc này, chỉ có bó bí thư của bộ trường học Trì Hiểu Ba nói cho Liễu Tuấn vài câu. Vi Bang lại nắm vào cái gọi là “xe riêng” của Liễu Tuấn không rời, lại hỏi mọt câu nữa. Lâm Minh Nghĩa đứng ở ngoài, cuối cùng đã đưa ra quyết định ngừng chiến tạm thời với đồng chí Liễu Tuấn, đợi vấn đề điều tra rõ rồi nói sau.
Đây là nguyên nhân tại sao chưa đến chủ nhật, Liễu thiếu gia đã chạy đến huyện Đại Ninh để gặp người tình.
“Hai người này, thật khốn kiếp quá.”
Nghe sự “gặp nạn” của Liễu Tuấn, Hà đại tiểu tư liền chau mày lại.
“Hay là, em đi Đô một chuyến, nói chuyện trực tiếp với ông.........Những đám này, chỉ đợi chết thôi.”
Liễu Tuấn cười.
“Từ từ đã, để họ đi kiểm tra, xem có thể điều tra được gì không.”
“Thật sự không sao chứ?”
Hà Mộng Doanh không yên tâm.
“Sợ gì chứ, thật sự không được nữa rồi thì anh sẽ đến làm binh dưới tay của nhạc phụ đại nhân.”
Liễu Tuấn bèn cười nói.
“Anh toàn nói linh tinh thôi.”
Hà Mộng Doanh ngượng nghịu đánh anh ta một cái.
“Ấy, em nói cho anh nhé, vốn dĩ em đến lần này, là muốn nói chuyện với đoàn tỉnh ủy về việc “hi vọng tiểu học”. Mấy tên này khốn nạn thế thì việc này cứ để đó đã.”
Liễu Tuấn ngay lập tức sầm mặt lại, nói: “Điều này không được. Xây dựng “tiểu học hi vọng” là một việc lớn, làm sao có thể vì chuyện của một mình anh mà làm lỡ việc này được? Ngày mai anh sẽ đưa em đi xem quỹ thanh niên, nói với họ một tiếng.”
“Được rồi được rồi được rồi, anh từ bi quảng đại, em nghe anh là được rồi chứ gì?”
Hà Mộng Doanh cũng là một người rất hào phóng, ngay lập tức nhận ra rằng việc mình làm không đúng.
“Thế này còn được.”
Liễu Tuấn bèn cười nói.
“Em nói với anh một chuyện nữa nhé, lần này, chủ tịch Lương đã trực tiếp phê chuẩn hai nghìn vạn thành tiền khởi động của quỹ từ thiện đấy....Tiểu nha đầu này còn hào phóng hơn cả em nữa.”
Hà Mộng Doanh vừa cười vừa nói.
Liễu Tuấn biết tính yêu tiền của cô ấy, cười nói: “Đừng có tiếc tiền thế. Gia sản giờ đây của em, cả đời dùng cũng không hết đâu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 395: Lời của ông Hà
Chương 395: Lời của ông Hà