TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 396: Đại tiểu thư bị uất ức

Liễu Tuấn vẫn nghênh ngang xuất hiện tại đoàn tỉnh ủy, vài đồng sự trước kia nhìn thấy hắn thì tươi cười giờ thì lại cách xa.

Tranh giành trên tỉnh ủy thắng bại thế nào không ai biết rõ được. Xem ra Hồ Vi Dân cũng bị thua mấy lần nhưng cũng chưa hoàn toàn gục ngã, bởi vậy giờ nói thắng thua vẫn còn sớm lắm.

Xem ra những ngày sau này của tiểu tử Liễu gia trên tỉnh ủy không dễ dàng gì.

Không phải là đã tạm thời bị nghỉ việc rồi sao? Một người vừa mới làm việc chưa được mấy ngày, chớp mắt một cái đã bị cho nghỉ việc. Mặc dù nói không có chỗ dựa nhưng cũng gần như là có chỗ dựa rồi.

Nhắc tới cái tên tiểu tử này cũng không biết trời cao đất rộng là gì, miệng còn hôi sữa, mà đã dũng khí viết một bài văn thông thiên như vậy. Mọi người cho rằng Nội Tham là một tờ báo nhỏ của trường, cái gì cũng có thể đăng lên báo sao?Bây giờ thì biết thế nào là lợi hại rồi chứ?

Liễu Tấn cũng thật là, cứ nhất định phải đẩy con trai vào cái vũng lầy đoàn tỉnh ủy này chứ? Đẩy vào đơn vị nào của thành phố Bảo Châu chẳng được, cũng không có ai dám như Vi An Bang, Lâm Minh Nghĩa hạ thủ công khai. Nói đến lợi hại phải nói đến Liễu Tấn chỉ cần nhìn sự sắp đặt của hắn giành cho con là biết. Đương nhiên không ai biết là chính Liễu Tuấn muốn đến đoàn tỉnh ủy.

Người nhà Liễu gia mưu đồ lớn.

Liễu Tuấn thấy vẻ mặt của mấy người này, trong lòng thầm cười.Với tình trạng hiện tại, hắn cũng sẽ không thèm tranh cãi với mấy tên nhân viên tầm nhìn thiển cận đó.

Liễu Tuấn đang lái chiếc Santana cũ thì Hà Mộng Doanh lái xe đi tới.
Khi Hà Đại tiểu thư phong tình từ xe bước ra khiến cho tất cả mọi người mắt sáng ngời.

Hà Mộng Doanh mặc một bộ quần áo thoải mái. Từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu hơn nữa dung nhan kiều mỵ, dáng người chuẩn đẹp, xinh đẹp tuyệt trần so với người đẹp nhất Bạch đại tiểu thư của đoàn tỉnh ủy khó phân cao thấp. Nếu như Bạch Dương tao nhã, trí thức thì Hà Mộng Doanh lại tao nhã, quý tộc, vừa nhìn là biết là có thế lực.

Đã bị đình chức thì Liễu Tuấn không cần đến phòng làm việc. Hắn trực tiếp dẫn Hà Mộng Doanh đến quỹ phát triển thanh thiếu niên.

Quỹ phát triển thanh niên quốc gia thành lập năm* * tại thủ đô, lấy việc thúc đẩy phát triển giáo dục, khoa học kỹ thuật, văn hóa, thể dục, vệ sinh, phúc lợi xã hội, sự nghiệplàm tôn chỉ. Những hạng mục đã thực hiện mà được nhiều người biết đến và có sức ảnh hưởng lớn là “Công trình hi vọng”.

Quỹ phát triển thanh tỉnh N thành lập vào nửa cuối năm ngoái. Người giữ chức chủ tịch quỹ phát triển thanh niên là Vương Nghị Nhiên, ba mươi tuổi, thứ trưởng công bộ thanh niên đoàn tỉnh ủy, vẫn là thân tín của Vi An Bang, quỹ thanh niên vừa mới thành lập thì hắn đã được điều tới đây.

Công trình Hy vọng là công trình do quỹ thanh niên quốc gia phát động vào năm **, nhằm hỗ trợ các em học sinh nghèo đến trường, cải thiện mội trường học tập ở nông thôn.

Năm ngoái ngày chín tháng năm, lãnh đạo cao nhất đã đặt tên cho công trình Hi vọng.Trong trí nhớ của Liễu Tuấn thì công trình hi vọng kiếp trước là một từ mà ai cũng biết nhưng hiện tại chỉ mới bắt đầu.

Vương Nghị Nhiên nếu như không phải vì cái mũ ô sa thì hắn sao có thể đồng ý chuyển khỏi bộ Thanh Công. Ai biết được quỹ thanh niên này tồn tại được bao lâu?

Cho nên lúc này nha môn của quỹ thanh niên tỉnh N giống như một tổ chức xã hội.Phòng làm việc của hội thanh niên cũng bày đặt giống như các phòng làm việc khác của đoàn tỉnh ủy. Khi bước vào mọi người đều đang uống trà, xem báo rất nhàn rỗi.Liễu Tuấn đột nhiên tới quỹ thanh niên sẽ khiến cho mấy người này kinh ngạc.

Rất nhiều người vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ không phát hiện ra. Những người đối diện với hắn thì cười gượng, coi như là chào hỏi, sau đó thì nhanh chóng quay đầu đi.

Liễu Tuấn là cán bộ trường học, ngoài lần đầu tiên Bạch Dương dẫn hắn đến gặp Vương Nghị Nhiên thì đây là lần thứ hai đến hội thanh niên. Nhưng đại bộ phận nhân viên đều biết vị công tử bí thư thị ủy thành phố Đại Trữ.

Thấy mọi người thần thái cổ quái, Liễu Tuấn vẫn rất bình thản còn Hà Mộng Doanh sớm đã có chút căm giận bất bình.

Hà Mộng Doanh một người phụ nữ có thân phận địa vị, khó khăn lắm mới quyết định thích một người đàn ông. Một khi đã thích thì coi như là bảo bối, không cho phép người khác nói bất cứ điều gì không phải.

"Liễu khoa trưởng, xem ra chúng ta không được đón chào rồi." Hà Mộng Doanh cười dài nói, thanh âm dễ nghe nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng làm việc nghe rõ.

Liễu Tuấn khẽ cười nói:" Là tôi không được hoan nghênh, làm phiền Hà hội trưởng rồi."

Hai vị này một người gọi “ Liễu khoa trưởng” một người “ Hà hội trưởng” giả vờ cứ như thật.

Hà Mộng Doanh nhẹ nhăn mày cười, lờ mờ nói:" Tôi cũng là nể mặt anh mới đến, nếu như người ta đã không hoan nghênh thì thôi đi."

Liễu Tuấn cười nói:" Hà hội trưởng bình tĩnh chút, đợi gặp Vương trưởng phòng rồi tính tiếp. Ông ấy là một người rất tri thức.”

Quỹ thanh niên thành lập muộn nhất, văn phòng làm việc của đoàn tỉnh ủy lại không rộng, Vương Nghị Nhiên là trưởng phòng mặc dù cũng có phòng riêng nhưng mà cũng chỉ là ngăn cách ra trong một phòng lớn mà thôi chứ không giống như mấy người Bạch Dương có phòng riêng.Chuyện này Vương Nghị Nhiên cũng tức không nói lên lời.

Đến cửa phòng làm việc của Vương Nghị Nhiên, một cán bộ thanh niên ngồi ở cửa đứng dậy, lịch sự chặn hai người lại.

"Xin hỏi hai vị có chuyện gì?"

Người này hẳn là thư ký của Vương Nghị Nhiên. Mặc dù cán bộ cấp chính xử theo quy định không được có thư ký riêng nhưng thực tế, mỗi người đều có một thư ký riêng.

Tỷ như vị này, thân phận chính thức là cán sự của hội thanh niên, thực chất ra là thư ký riêng của Vương Nghị Nhiên.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:" Khâu cán sự, xin chào.

Tôi là Liễu Tuấn khoa đại học phòng trường học. Vị này là Hà hội trưởng hội từ thiện Hoa Hưng thành phố Nam Phương, chuyên đóng góp tiền cho công trình hi vọng của tỉnh ta, và cô ấy muốn nói chuyện với Vương trưởng phòng về những nội dung liên quan cụ thể.”Khâu cán sự mặt hơi đỏ lên.

Hắn kỳ thật quen Liễu Tuấn, nhưng lại làm bộ không nhận ra. Không ngờ Liễu Tuấn vừa mở mồm đã gọi họ hắn thì ai mà không biết chứ?: Huynh đệ, giả bộ gì nữa, chúng tôi đều biết anh tên là gì, anh không biết tôi sao?

“ A, hóa ra là vậy…Xin hai vị đợi cho một chút tồi vào hỏi Vương trưởng phòng xem có kế hoạch gì khác không.”

Khâu cán sự có chút bối rối gọi điện thoại.

"A lô, trưởng phòng Vương... "

Khâu cán sự thông báo tình hình rõ ràng cho ông Vương qua điện thoại. Sau vài tiếng " Vâng, vâng" hắn nói với hai người kia:" Xin lỗi hai vị, ông Vương hiện giờ đang bận không có thời gian tiếp hai vị."

Liễu Tuấn hướng Hà Mộng Doanh nhún vai.Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Mộng Doanh bỗng trở nên giận dữ, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói với Liễu Tuấn:" Đã như vậy, thì Liễu khoa trưởng phiền anh dẫn tôi đi gặp bí thư Hàn vậy. Nói chuyện với anh ấy cũng được.”

Liễu Tuấn cười nói:" Cũng được."
... ...
Trên đường đến phòng làm việc của bí thư Hàn Giang thì hai người gặp Bạch Dương.

"Tiểu Tuấn?"Bạch Dương kêu lên một tiếng.

Trong đầu thầm nghĩ. Cái tên này mấy hôm nay không phải là không cần đi làm sao?sao lại chạy tới đây rồi, đã vậy còn…

Đằng sau còn có thêm một mỹ nữ đi cùng.Có lẽ là do cảm giác của phụ nữ, vừa nhìn thấy Hà Mộng Doanh cô bỗng giật mình.

"A, Chào Bạch trưởng phòng."Lúc này, Liễu trưởng cũng chỉ có thể giới thiêu hai vị đại tiểu thư với nhau.

Bạch Dương khẽ nhíu mày.

Trước công chúng gọi “ Bạch trưởng phòng” là đúng rồi. Nếu như gọi linh tinh “ Chị Bạch Dương” hay là “ Dương Dương” thì nhất định sẽ bọ Bạch trưởng phòng xử lý.Nhưng cái tên nhóc này gọi cũng quá là nghiêm túc, Bạch Dương nghe là biết hắn đang cố ý.

"Bạch trưởng phòng, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Hà hội trưởng của quỹ từ thiện Hoa Hưng thành phố Phương Nam, còn vị này là Bạch trưởng phòng phòng trường học đoàn tỉnh ủy, lãnh đạo trực tiếp của tôi!"
Liễu Nha Nội nghiêm trang giới thiệu.

"Chào Hà hội trưởng!"

"Chào Bạch trưởng phòng!"

Hai người phụ xinh đẹp nhìn nhau cười nói rồi quan sát đối phương.Hai người phụ nữ đẹp gặp nhau đều có cái tật xấu này. Đoan trang như Bạch Dương, tao nhã như Mộng Doanh, cũng không phải ngoại lệ.
"Bạch trưởng phòng xinh đẹp và trẻ trung quá!"Hà Mộng Doanh mỉm cười tán dương nói.

"Hà hội trưởng quá khách khí rồi. Cô mới thật là xinh đẹp và trẻ trung.”
Bạch Dương cũng mỉm cười đáp lễ.

"À, Bạch trưởng phòng, Hà hội trưởng muốn quyên góp cho công trình hi vọng, trưởng phòng hội thanh niên rất bận, không có thời gian cùng chúng tôi nói chuyện. Tôi đưa Hà hội trưởng đến gặp bí thư Hàn Giang.”
Liễu Tuấn vội vàng nói. Hắn cũng không muốn ở lại đây lâu hơn.

"Thế hả? Vương trưởng phòng bận như thế từ lúc nào nhỉ? "Bạch Dương thông minh nhường nào, vừa nghe đã biết trong có nguyên nhân uẩn khúc, bèn khẽ nhăn mày.

"Hì hì, người ta bận chúng ta cũng không nên quản…Hà hội trưởng mời đi đằng này."Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.

Hà Mộng Doanh liền gật đầu với Bạch Dương rồi đi theo Liễu Tuấn.
Bạch Dương chăm chú nhìn theo hai người, hai hàng lông mày thanh tú càng nhăn nhó.

"Tiểu Tuấn!"Đến chỗ hành lang không có người, Hà Mộng Doanh đột nhiên dừng lại.Liễu Tuấn nghe vậy quay đầu, nhưng lại chỉ thấy Hà đại tiểu thư đang cười mà như không phải cười nhìn hắn.

"Nguyên nhân anh cứ nhất định phải đến đoàn tỉnh hội em cuối cùng cũng biết rồi."Liễu Tuấn vẻ mặt rất khó hiểu.

"Anh còn giả bộ!"Hà Mộng Doanh đột nhiên tức giận, khẽ dẫm chân.
Liễu Nha Nội không khỏi hoảng sợ.

Chuyện này là sao? Trực giác phụ nữ trực giác lẽ nào lại lợi hai như vậy thật?

"Đừng đoán mò, đi thôi!" Liễu Tuấn không thể làm gì khác hơn là đánh trống lảng, tiếp tục đi về phía trước.
"Nơi nào thì không đến lại đi đến cái đoàn tỉnh ủy rách nát này? Đoàn tỉnh ủy nhiều nghành như vậy, tại sao không đi mà cứ nhất định vào phòng giáo học ?"Hà Mộng Doanh lầm bầm phía sau.

Liễu Tuấn xoay người lại, hung hăng nhìn thẳng Hà Mộng Doanh, hạ giọng nói:" Em mà còn nói linh tinh nữa, anh bảo đảm ngày mai em không dậy khỏi giường được đâu!"

Uy hiếp xong, Liễu Nha Nội chắp tay sau lưng, ra vẻ không để ý, đi thẳng về phía trước.Hà Mộng Doanh kinh ngạc đứng nhìn theo bóng cái tên đàn ông vô sỉ kia, khuôn mặt xinh xắn hờn dỗi, cắn môi tự mỉm cười, rồi nhanh chóng đi theo.
... ...
Tới phòng làm việc của bí thư Hàn Giang.

Thư ký của Hàn Giang thậm chí còn chưa gọi điện xin chỉ thị thì đã nói:" Bí thư Hàn rất bận, tạm thời không có thời gian tiếp khách."

Điều này chứng tỏ thư ký đã được dặn trước. Người khách này không cần phải khách khí, chắc chắn là để chỉ Liễu phó phòng giáo học .

Hà Mộng Doanh rốt cục không nhịn được, rõ ràng là mình đến tận cửa tặng tiền, vậy mà không có ai thèm nhận.

"Thư ký Nhan, xin hãy liên lạc với bí thư Hàn, nói là có Hà Duyên An rất muốn gặp anh ấy!"Hà Mộng Doanh lạnh lùng nói với thư ký của Hàn Giang.

"Hà Duyên An?"Thư ký Nhan nhất thời chưa hồi phục lại tinh thần.

"Hà bí thư đoàn trung ương thư ký!"Liễu Tuấn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.

Thư ký Nhan đang ở đoàn tỉnh ủy, theo lý không thể không biết mấy vị này.
Chỉ là nhất thời hắn không thể nghĩ ra Hà Duyên An và Hà hội trưởng trước mặt có quan hệ gì.

Thư ký Nhan sắc mặt nhất thời tựu thay đổi, kinh ngạc liếc nhìn Hà Mộng Doanh, lập tức vẻ mặt tươi cười, nói:" Hóa ra là cháu gái của bí thư Hà, thật sự là... Ha ha... Tôi sẽ thông báo cho bí thư Hàn... "

Nói tên Hàn Duyên An, Hàn Giang dám không gặp? Quan hệ chủ yếu của hắn không phải ở tỉnh mà là ở đoàn trung ương, Hà Duyên An lại là người lãnh đạo trực tiếp của hắn.

"Tiểu Doanh, là cháu hả! Nhiều năm không gặp, cô bé ngày nào đã thành thiếu nữ rồi."Hàn Giang cười khanh khách nắm tay cô nói.

Xem ra quan hệ của hắn và Hà gia cũng không phải là nông cạn, hắn đã từng gặp Hà Mộng Doanh.

"Bí thư Hàn, chào ông "Hà Mộng Doanh nghiêm mặt, ra dáng làm công sự, nhẹ nhàng đạp lễ. Nhan thư ký thì có chút hoảng sợ, thầm nghĩ quả nhiên là lãnh đạo, không chịu được chút tiếp đãi lạnh nhạt.

"Ha ha, Tiểu Doanh sao lại khách khí vậy chứ?"Hàn Giang có chút ngẩn ra, lập tức vừa tươi cười vừa nói.

Hà Mộng Doanh thở dài nói:" Không phải tôi không muốn gặp mà là đoàn tỉnh ủy tỉnh N không muốn gặp tôi. Tôi từ xa đến đây để quyên góp, vậy mà mọi người lại tiếp đón tôi như vậy. Nếu như không phải là tôi cho biết quý tính đại danh nhà mình thì chắc Hàn bí thư cũng không có thời gian tiếp tôi?"

Hàn Giang biết cô hôm nay chịu uất ức, liền liếc Liễu Tuấn, nghĩ thầm. Ai bảo cô quen tên tiểu tử này, nên mới bị uất ức lây.

Nhưng đại tiểu thư nhà người ta đang cáu giận, bây giờ có bận mấy cũng phải cho người ta xả giận.

"Thư ký Nhan mau gọi đồng chí Vương Nghị Nhiên đến đây Chuyện gì mà lại không tiếp khách quý thế này!"

Đọc truyện chữ Full