Thành phố mới lên đèn, trên đường dần trở nên náo nhiệt.
Thời tiết cuối xuân, chính là lúc hoạt động ngoài trời tốt nhất, buổi tối không nóng không lạnh, rất nhiều người dân ra ngoài hoạt động.
Đặc điểm của Nguyên Nam là đông người.
Trong dòng người nhốn nháo đó, Liễu Tuấn và Ngô Hưng Bình giống như hai người dân bình thường dạo bước trên đường, thi thoảng trao đổi vài câu.
“Hành động tán bộ” tối nay là do Ngô Hưng Bình đề xuất ra.
Sau bữa tối, Ngô Hưng Bình chủ động bái phỏng Liễu Tuấn, Liễu Tuấn tựa hồ sớm đã dựa liệu được, hai người nói chuyện vài câu, Ngô Hưng Bình liền đề nghị tháp tùng tỉnh trưởng lên phố dạo chơi. Từng là cấp dưới của Liễu Tuấn, hắn biết Liễu Tuấn tới mỗi nơi đều lên phố đi dạo, tìm hiểu phong thổ dân tình, đôi khi có thể phát hiện một số vấn đề.
Liễu Tuấn vui vẻ nhận lời, hai người liền rời khỏi nhà khách Thanh Tùng, tới con phố náo nhiệt nhất, Hồ Hạo Nhiên nhân viên công an thường phục của thành phố Nguyên Nam theo đằng sau, cảnh giác quan sát bốn phía.
Liễu Tuấn làm thị trưởng mới được nửa năm, Ngô Hưng Bình tháng 2 năm nay mới tới nhậm chức, chỉ cần không gặp phải cán bộ trung tầng trong thể chế, không sợ bị người ta nhận ra.
Cán bộ tới tầng cấp nhất định, lúc này còn có tâm tư dạo phố thực sự không nhiều.
Sinh hoạt đêm của họ phong phú lắm mà.
Thời gian lại càng quý.
Nếu như không phải có mùi thối thi thoảng bay tới, cảnh đêm của Nguyên Nam rất đáng xem, hòa trong dòng người, luôn là một trong điều "hưởng thụ" của Liễu Tuấn. So với cuộc sống của phú hào, cuộc sống của quan cao, thực sự có chút khô khan.
- Tỉnh trưởng, tình hình ở Nguyên Nam phức tạp hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.
Đi được một lúc, Ngô Hưng Bình lên tiếng, giọng hạ rất thấp, mày nhíu chặt tựa hồ rất lo lắng.
Ngô Hưng Bình mặc dù là thư ký của Cù Hạo Cẩm, nhưng thời gian công tác ở Ngọc Lan, quan hệ với Liễu Tuấn không căng thẳng lắm, ngược lại vì hắn áp dụng chính sách chính xác, chấp hành tốt mệnh lệnh của Liễu Tuấn, ấn tượng của Liễu Tuấn với hắn không tệ. Đó là nguyên nhân hắn dám mời Liễu Tuấn đi tản bộ.
Liễu Tuấn gật đầu.
Y biết Ngô Hưng Bình lo lắng vì sao, nhà máy giấy không phải do hắn dẫn tiến vào, nhưng là sản nghiệp trụ cột của Nguyên Nam, đó là sự thực không cần tranh cãi.
Ngô Hưng Bình vừa mới nhậm chức, chưa có thành tích gì, chuyện lớn đầu tiên là đóng cửa nhà máy giấy, cho tài chính Nguyên Nam một đòn chí mạng, cực kỳ bất lợi với việc chấp chính của hắn sau này.
Không thể không nói, giác ngộ của rất nhiều cán bộ không được cao, bọn họ cần gì tới thanh sơn thủy tú, mà là tiền là mũ ô sa, chỉ cần có tiền, có tiền tiêu, có thể an bài đơn vị tốt cho bạn bè người thân, ngồi mát ăn bát vàng là được rồi. Còn về ô nhiễm hay không, sức khỏe quần chúng thế nào, bọn họ chẳng quan tâm. Nguồn nước sinh hoạt ô nhiễm cũng chả sao, thứ bọn họ dùng là nước tinh khiết.
Bất kể Ngô Hưng Bình là người phe nào, chỉ cần mang lại lợi ích thực tế cho họ thì họ ủng hộ; nếu như ngược lại, hắc hắc, đừng trách mọi người không hưởng ứng.
- Hưng Bình, tôi hỏi cậu một vấn đề.
Đi tới trên con cầu nhỏ, Liễu Tuấn dừng lại, hai tay chống lên lan can, nhìn nước sông phía dưới hỏi.
- Mời tỉnh trưởng hỏi.
- Cậu cho rằng, vì sao cậu có thể làm bí thư thành ủy Nguyên Nam, mà không phải là người khác ngồi vào vị trí này?
Liễu Tuấn quay đầu sang hỏi, giọng nói bình tĩnh.
Câu hỏi này khó đáp, Ngô Hưng Bình không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi thẳng như vậy.
Liễu Tuấn cũng biết Ngô Hưng Bình không tiện trả lời vấn đề này, chậm rãi nói:
- Bời vì cậu là thư ký của bí thư Cù Hạo Cẩm. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bao gồm cả tôi. Tôi nghĩ cậu theo đồng chí Cù Hạo Cẩm lâu như thế, có thể cảm nhận được sự chính trực của ông ấy. Chính vì có suy nghĩ này, nên tôi mới ủng hộ cậu lên làm bí thư thành ủy Nguyên Nam. Nhưng cậu thử nghĩ kỹ xem, hiện giờ cậu suy nghĩ tới vấn đề gì đầu tiên?
Ngô Hưng Bình giật mình, mày nhíu lại, tựa hồ trầm tư thật sự.
- Nhà máy giấy đầu tiên của Nguyên Nam được đưa vào khi nào cậu biết không? Năm năm trước! Trước khi Nguyên Nam có nghề làm giấy tài chính thành phố có sụp đổ không? Có phát lương được cho cán bộ không? Những công nhân nhà máy giấy kia khi đó có cần ăn cơm không?
Liễu Tuấn tiếp tục hỏi, giọng vẫn bình tĩnh.
- Năm năm trước, không có nhà máy giấy, Nguyên Nam có thể phát triển. Vì sao năm năm sau không có nhà máy giấy, Nguyên Nam lại giống như bốn bề thiên tai chứ? Hưng bình, không phá không thể lập, lời này cậu suy nghĩ kỹ càng đi.
Ngô Hưng Bình thở phào, kiên định nói:
- Tỉnh trưởng, tôi hiểu rồi.
- Ừm.
Liễu Tuấn gật đầu tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Hưng Bình vội theo sát đằng sau.
- Hưng Bình, quản lý một thành phố không phải đơn giản, có rất nhiều vấn đề, nhiều phương diện cần phải chú ý. Tình hình hiện giờ của Nguyên Nam kỳ thực có rất nhiều chỗ giống với thành phố duyên hải. Khác biệt duy nhất là nơi đó nghề địa ốc đã bắt cóc kinh tế thành phố. Như vậy rất nguy hiểm, tôi đã tìm hiểu qua, năm năm trước đội ngũ cán bộ Nguyên Nam không phình to như hiện nay, chỉ năm năm, các loại nhân viên công tác của Nguyên Nam tăng lên gấp đôi, vì sao lại thế? Chính về nhà máy giấy cung cấp một khoản tài chính lớn, Nguyên Nam giàu rồi, nên nuôi một đống kẻ ăn không ngồi rồi. Có thể nói, năm năm qua rừng nguyên sinh của Nguyên Nam bị chặt phá, sông ngòi bị ô nhiễm, cái giá đó đổi lại không phải là thu nhập của quần chúng, mà toàn tiêu hao trên các khoản gọi là công phí. Nhân viên vượt biên chế nghiêm trọng, là khoản chi tiêu lớn nhất. Hưng Bình, nếu như tình hình này tiếp tục duy trì, thì đưa cậu tới làm bí thư thành ủy Nguyên Nam là sai lầm. Là tỉnh ủy là tôi và Lưu bí thư thất trách.
Ngô Hưng Bình chỉ thấy toàn thân đẫm mồ hôi.
- Hưng Bình, trị quốc trước tiên trị tác phong, đội ngũ cán bộ Nguyên Nam kết cấu không hợp lý, quan niệm tư tưởng lạc hậu. Đó là khó khăn lớn nhất mà Nguyên Nam đang phải đối diện, là bí thư thành ủy, cậu phải đặt tinh lực chủ yếu ở phương diện này, nghĩ ra phương án trừ bỏ kết cấu bất hợp lý này, chuyển biến quan niệm. Đó là nhiệm vụ lớn nhất của cậu, chỉ cần giải quyết được vấn đề này, kiến thiết kinh tế cụ thể không cần phải lo. Tập trung trí tuệ số đông, phát huy sức mạnh lớn nhất của mỗi một người, là đại sự mà người đứng đầu phải quan tâm, cũng là thước đo kiểm nghiệm năng lực của cậu.
Liễu Tuấn chắp hai tay sau lưng, vừa thong thả bước đi, vừa tâm sư với Ngô Hưng Bình.
Ngô Hưng Bình miệng vâng dạ, đầu óc thì chao đảo.
Cù Hạo Cẩm rời đi rồi, quan hệ riêng của Ngô Hưng Bình với Uông Quốc Chiêu rất thân thiết, không phải Uông Quốc Chiêu bình dị dễ gần, mà vi hắn cho rằng Uông Quốc Chiêu có bãn lĩnh, không những giỏi kiến thiết kinh tế, thủ đoạn quan trường càng ghê gớm. Hắn hi vọng được Uông Quốc Chiêu chỉ điểm.
Uông Quốc Chiêu không làm hắn thất vọng, thường chỉ điểm cho Ngô Hưng Bình vài câu, dù nói không rõ ràng, nhưng hắn ngộ ra rất nhiều đạo lý. Một số chuyện nhìn thì rối tinh rối mù, nhưng Uông Quốc Chỉ chỉ nhắc vài câu đã trở nên rõ ràng, như vén mấy mù nhìn thấy trời xanh.
Trừ Uông Quốc Chiêu ra, Liễu Tuấn là người Ngô Hưng Bình bội phục, nhưng hai bên phe phái bất đồng, Ngô Hưng Bình cẩn thận giữ khoảng cách, càng chẳng nói tới thỉnh giáo.
Thế nhưng những lời Liễu Tuấn nói với hắn hôm nay, khơi lên cơn sóng lớn trong lòng Ngô Hưng Bình.
Đột nhiên Ngô Hưng Bình nhìn thấy vùng trời đất nói, nếu như Uông Quốc Chiêu chỉ điểm cho hắn thấy "thuật", thì những lời này của Liễu Tuấn là "đạo"! Là căn bản lập thân trong quan trường.
Liễu Tuấn nói cho hắn biết, người đứng đầu phải chú ý tới việc gì.
Hiểu được đạo lý này, tư tưởng của Ngô Hưng Bình bước lên một cảnh giới mới. Đối với người thiếu kinh nghiệm chấp chính một phương như hắn mà nói, đây là điều tối quan trọng.
So sánh hai đằng, cao thấp đã phân.
- Hưng Bình, về kinh tế, không phải là Nguyên Nam không có ưu thế gì đâu.... Ưu thế lớn nhất của Nguyên Nam là lực lượng lao động giá rẻ, tổ chức những người này lại, đưa ra ngoài làm việc trước kia là khả thi, nhưng bây giờ không cần thiết. Duyên hải, đặc biệt là vùng tam giác Châu Giang, hiện giờ đều đối diện khó tuyển công nhân lao động. Cùng với việc TW tăng cường hỗ trợ công tác tam nông, người nông dân không muốn rời nhà làm việc nữa. Cho nên cậu phải động não ở phương diện này, tranh thủ vùng duyên hải xí nghiệp dày đặc, đưa một số tới Nguyên Nam. Như thế chẳng những giải quyết vấn đề thu nhập tài chính mà còn giải quyết vấn đề công ăn việc làm. Điều này chính phủ tỉnh sẽ giúp đỡ Nguyên Nam, về cá nhân tôi có thể làm trung gian, giới thiệu một số sản nghiểm duyên hải di dời có thể làm trọng điểm kinh tế cho các cậu..
- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi nhớ rồi.
Ngô Hưng Bình cung kính đáp, có thể nghe ra hắn cung kính xuất phát từ nội tâm
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1748: Liễu Tuấn và Uông Quốc Chiêu hơn kém thế nào
Chương 1748: Liễu Tuấn và Uông Quốc Chiêu hơn kém thế nào