TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1836: Người khổng lồ không thể bị uy hiếp

- Bác bảy, thím bảy, cháu mời hai bác một chén, chúc hai bác năm mới vui vẻ, phúc như Đông Hải.

Liễu Tuấn đứng dậy, cầm chén chúc hai vợ chồng Liễu Tấn Bình.

Đây là gian phòng tổng thống khách sạn Thu Thủy số một thành phố Giang Khẩu, hai vợ chồng Liễu Tấn Bình, Liễu Tuấn, Tiểu Thanh, Thịnh Thinh, năm người bày tiệc gia đình.

Thời gian đã tới tháng giêng năm 2006, qua tết, Liễu Tuân tới Giang Khẩu đoàn tụ với Tiểu Thanh, cán bộ như y tới Hồng Kông với thân phận cá nhân rất rắc rối, Tiểu Thanh rất thông cảm cho Liễu Tuấn, liền đưa cha mẹ và con tới Giang Khẩu đoàn tụ với y.

Bác bảy và thím bảy cũng cầm chén rượu đứng dậy.

- Hai bác mau ngồi đi.
Liễu Tuấn vội nói.

Liễu Tấn Bình cười:
- Bác bảy còn khỏe lắm, đứng một chút không sao.

Bác bảy là người già thuộc loại truyền thống nhất, biết anh con rể này hiện giờ là tỉnh trưởng, không thể thất lễ được.

Kỳ thực hiện giờ Bác bảy cũng đã dần dần biết được thân phận địa vị của Tiểu Thanh ở Hồng Kông rồi, năm nay hai vợ chồng họ ăn tết ở Hồng Kông, không biết có bao nhiêu nhân vật lớn tới chúc tết Tiểu Thanh. Mặc dù đại bộ phận Liễu Tấn Bình đầu không biết, nhưng riêng nghe giới thiệu chẳng phải chủ tịch tập đoàn A, tổng giám đốc Cty B, tì cũng là quan lớn đặc khu, ai cũng là nhân vật lớn thân phận hiển hách.

Cho dù người khác không nhận ra, nhưng thủ trưởng đặc khu thì ông thường thấy trên TV, trừ khi Tiểu Thanh tới Hồng Kông phát triển, bác Bảy cũng khá quan tâm tới tình hình nơi này, chỉ cần là trên TV có tin liên quan tới Hồng Kông là ông đều xem. Thủ trưởng đặc khu thường xuất hiện trên TV, Bác Bảy rất "quen" ông ta.

Một nhân vật lớn như thế cũng tới bái phỏng họ.

Có thể thấy con gái mình đúng là nhân vật nổi tiếng rất có địa vị ở Hồng Kông.

Cả nhà rảnh rỗi ngồi tán gẫu, Thím Bảy cũng hỏi Tiểu Thanh, vì sao những nhân vật lớn kia đều nể mặt như thế, Tiểu Thanh liền đáp đùa: Đều do tiền hết.

Câu này cũng chẳng phải là nói dối.

Là người giàu nhất Hồng Kông, người lèo lái quy đầu tư lớn nhất toàn cầu, Tiểu Thanh đúng là xứng với lễ tiết đó. Còn về những nhân vật kia có đoán ra quan hệ Liễu Thanh và nhà Liễu Tấn Tài hay không thì không biết được.

Ít nhất Liễu thủ tướng và Tiểu Thanh cùng từ một thôn đi ra đã là đáng kể lắm rồi.

- Ba, con cũng chúc ba một chén, chúc ba năm mới vui vẻ, công việc thuận lợi.

Liễu Thịnh cũng cầm cốc nước quả đứng lên nói. Thịnh Thịnh vừa mới tròn trám tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, mặc đồ tây màu đen, thắt nơ, đường đường tiểu thân sĩ, rất ra dáng.

Liễu Tuấn cười tít mắt, nâng chén chạm cốc với con trai:
- Cám ơn Thịnh Thịnh, ba cũng chúc con năm mới vui vẻ, khỏe mạnh, học tập tiến tới.

Đi hết lễ tiết cần thiết, không khí bữa tiệc gia đình tùy ý hơn nhiều.

- Tiểu Thanh, Thịnh Thịnh đúng là ông cụ non, tí tuổi đầu mà như một quý ông vậy.

Liễu Tuấn xoa đầu con trai nói.

- Đương nhiên con trai anh mà, đương nhiên giống anh rồi.

Tiểu Thanh đắc ý nói:

- Làm gì có, hồi bé anh đâu có cụ non như thế..

- Hồi bé anh còn chẳng cụ non! Anh cứu em lúc mấy tuổi? Em còn nhớ là bảy tuổi! Nhỏ hơn cả Thịnh Thịnh bây giờ còn không cụ non? Sắp thành tinh rồi nữa là... Không tin anh cứ hỏi đi, ba mẹ em làm chứng.

Bác Bảy Thím Bảy bật cười, nhớt tới chuyện chú bé con năm xưa đuổi thầy cúng bỏ chạy, Tiểu Thanh nói lúc đó Tiểu Tuấn thành tinh, đúng là không sai.

- Thoáng cái đã ba mươi năm qua đi, con trai chúng ta đã lớn thế này rồi...

Liễu Tuấn lắc đầu cảm khái.

Tiểu Thanh hé miệng cười, nhìn hai cha con ngồi cạnh nhau khí độ đường đường, trong lòng rất ngọt ngào.

- Tiểu Tuấn, ông bà nội của Thịnh Thịnh có khỏe không? Em mười hai vẫn bận rộn lắm hả?

Liễu Tấn Bình hỏi.

Liễu Tuấn vội đáp:
- Bác Bảy, ba mẹ cháu đều khỏe lắm, ông nội Thịnh Thịnh công tác vận bận như thế, tính của ông, bác cũng biết mà, bọn cháu khuyên nhiều lần lắm rồi, ông không nghe lọt.

Liễu Tấn Bình gật đầu, cảm khái nói:
- Đúng thế, em mười hai đúng là rất có trách nhiệm, khi làm bí thư huyện Ninh Bắc đã bận lắm rồi.

- Bác Bảy, Thím Bảy, hai bác rảnh rỗi tới thủ đô chơi, ba mẹ cháu nhớ họ hàng ở Liễu Gia Sơm lắm. Hai bác và ba chau cũng lâu không gặp rồi.
Liễu Tuấn rất chân thành nói.

Thím Bảy cười:
- Tiểu Tuấn, Bác Bảy của cháu cũng thường thấy ba cháu, ngày nào trên TV cũng có đấy...

Tiểu Thanh cười giải thích:
- Hiện giờ các cụ già ở Liễu Gia Sơn đều quan tâm tới chính trị, ngày nào cũng phải xem thời sự. Chú mười hai mỗi ngày đều xuất hiện, nên mọi người thích xem.

Liễu Tuấn không khỏi bật cười.

Hẳn các cụ già ở Liễu Gia Sơn đều lấy cha con chú mười hai làm vinh dự.

Cha con Liễu Tấn Tài, Liễu Triệu Ngọc, Liễu Thanh, đều là niềm kiêu ngạo của người dân Liễu Gia Sơn.

Cả nhà năm người trò truyện tán gẫu, tận hưởng hạnh phúc gia đình.

... ...

- Tiểu Tuấn, khi ăn cơm anh nói con chúng ta cũng lớn như thế này rồi, có phải là chê em già không?

Dưới ánh đèn dìu dịu, Tiểu Thanh mặc áo ngủ màu hoa hồng, nhìn Liễu Tuấn hỏi.

Liễu Tuấn mặc áo ngủ màu thẫm, dựa vào ghế sô pha, vừa hút thuốc vừa nhìn Tiểu Thanh từ trên xuống dưới, tủm tỉm cười. Vóc người Tiểu Thanh vẫn giữ gìn rất tốt, người vẫn yểu điệu, khuôn mặt không thấy bao nhiêu dấu tích năm tháng, vẫn khiến cho Liễu tỉnh trưởng ngứa ngáy.

- Anh thì không chê em già, có điều trên thế giới này không biết có bao nhiêu người mong chờ em sớm nghỉ hưu quy ẩn.
Liễu Tuấn cười nói.

Là còn cá mập kinh tế số một số hai thế giới, Tiểu Thanh là may mắn của rất nhiều người, cũng là cơn ác mộng không xua tan được của rất nhiều người. Cô gái nhỏ nhắn phương đông này, ngồi ở một góc nhỏ dậm chân một cái cũng khiến thị trường tài chính thế giới rung chuyển.

Tập đoàn Thịnh Nghiệp đã thành một người khổng lồ siêu cấp.

Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười:
- Bọn họ mong em nghỉ hưu, em không nghỉ. Đợi sau khi con trai chúng ta lớn lên rồi, tiếp nhận được, em mới nghĩ tới vấn đề này.

Liễu Tuấn dập tắt thuốc lá , đứng dậy khẽ ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thanh vào lòng:
- Tiểu Thanh, Thịnh Thịnh có phải hơi già đời một chút không? Có chút tuổi đầu mà em cấp cho nó áp lực lớn quá...

- Hi hi, nói tới già đời có ai bì được với anh. Phần gia sản này, một tay anh lập nên, khi anh chuẩn bị thì mới được bao tuổi? Thịnh Thịnh so với trẻ cùng tuổi chững chạc hơn, nhưng trong mắt em, nó còn kém anh quá xa, không bằng anh hồi nhỏ.

Tiểu Thanh ôm lấy hông Liễu Tuấn, ngẩng đầu lên nói.

Liễu Tuấn dở khóc dở cười, nói như thế là mình hại con trai mình rồi. Thịnh Thịnh có kế thừa gen tốt của y, có giỏi thế nào cũng là đứa bé 8 tuổi thực sự, làm sao so với người lịch duyệt mấy mươi năm cuộc đời được.

Nhưng bí mất này sao nói ra được? Dù có nói ra cũng có ai tin?

- Anh vẫn cho rằng, trẻ con nên là trẻ con, phải có tính ngây thơ, em đốt cháy giai đoạn qua mức, không có lợi gì cho con sau này.
Liễu Tuấn thở dài.

Tiểu Thanh buông tay ra, hai tay gác trước ngực y, tựa cười tựa không:
- Té ra anh chạy từ xa tới là để cãi nhau với em hả?

Chuyện gì Tiểu Thanh cũng chiều theo chồng, chỉ có chuyện dạy con, Tiểu Thanh cố chấp vô cùng.

Liễu Tuấn chỉ đành lắc đầu.

- Kỳ thực em không phải người mẹ ác độc, ép con học cái này cái kia, nhưng hiện thực tàn khốc thế đó. Gia tài lớn như thế, em không thể giao vào tay một đưa hoàn khố phải không? Anh làm thế không phải là yêu con, mà là hại con. Thịnh Thịnh là người kế thừa duy nhất của Thịnh Nghiệp, định sẵn nó phải nỗ lực hơn người khác.

Tiểu Thanh biết Liễu Tuấn thương con, liền giải thích thêm vài câu.

Thật ra trong long Tiểu Thanh lúc nào cũng lấy Liễu Dương ra so sánh, tính cách của cô cực kỳ hiếu thắng, không muốn con mình thua kém con Nghiêm Phi một chút nào.

Cho nên cô mói ra sức làm Thịnh Nghiệp lớn mạnh dù Thịnh Nghiệp đã đứng đầu thế giới, nhưng cô vẫn thấy chưa đủ, Tiểu Thanh hi vọng vứt bỏ đối thủ cạnh tranh lại phía sau càng xa càng tốt, để khi cô nghỉ hưu, giao vào tay con trai một người khổng lồ không thể bị uy hiếp.

- Tiểu Thanh, mỗi người có một duyên phận khác nhau, em đừng quá miễn cưỡng.

- Em không miễn cưỡng, nhưng em cũng biết, Thịnh Nghiệp phát triển tới hôm nay đã thành một loại quán tính, cho dù em có bỏ mặc, nó vẫn cứ theo phương hướng chính xác tiến lên, không ngừng phát triển.

Liễu Tuấn cười, bỏ đề tài này qua một bên, đưa tay ra vuốt ve gò má trơn mịn của Tiểu Thanh, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Tiểu Thanh đưa hai tay quấn lấy cổ y, giống như tiểu cô nương khi đang yêu say đắm, nhún chân, bốn cánh môi nóng bỏng siết lấy nhau.

Bên ngoài gió lạnh rít gào, trong phòng tổng thống lại ấm áp như xuân.

Đọc truyện chữ Full