TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 2058: Bố cục cao thấp

"Đồng chí Đức Nguyên, đồng chí Dũng Binh, hai đồng chí thử nói xem, tình hình hiện nay thì nên ứng đối thế nào?"

Liễu Tuấn bưng lên một ly trà vàng óng, uống một ngụm rồi mỉm cười hỏi.

Trà đạo là một "công cụ" rất tốt, có thể trong nháy mắt kéo gần cự ly cấp trên cấp dưới, tạo ra bầu không khí nói chuyện thoải mái. Ngay từ đầu, mặc dù trên bàn đặt trà cụ, Tân Đức Nguyên và Lưu Dũng Binh cũng không dám tùy tiện chạm vào. Mãi đến khi Liễu Tuấn tự mình động thủ, chuẩn bị pha trà, hai người này mới định thần lại, Lưu Dũng Binh chủ động tiếp nhận trà cụ từ trong tay Liễu Tuấn.

Lưu Dũng Binh sinh trưởng ở địa phương Giang Trung, tuổi tác hơi lớn hơn Tân Đức Nguyên, bề ngoài đã 53, 54 tuổi.

Tân Đức Nguyên liếc nhìn sang Lưu Dũng Binh rồi mới nói: "Liễu bí thư, từ năm trước quốc gia đã bắt đầu điều chỉnh chính sách ngoại mậu, rất nhiều xí nghiệp nhỏ của Giang Trung, nhất là xí nghiệp bản địa đã trải qua những ngày tháng tương đối khổ sở. Các xí nghiệp vốn riêng do hùn vốn và đầu tư bên ngoài thì còn đỡ. Thế nhưng sáu tháng cuối năm cũng bắt đầu trở nên không lạc quan, tình thế năm nay thì càng nghiêm trọng. Thị trường nước ngoài đã tiến thêm một bước suy thoái, đơn đặt hàng liên tục giảm bớt, rất nhiều khu công nghiệp đều trở nên tiêu điều. . . Giống như tình hình mà bí thư và Ngụy tỉnh trưởng đã thấy ngày hôm nay vậy. . ."

Có thể thấy, Tân Đức Nguyên vẫn còn hơi khẩn trương.

Tối hôm qua Ngụy Ninh Sinh đã nói chuyện khá thấu đáo với hắn, nói cho hắn, lần này Liễu bí thư tới đây chính là muốn giúp họ giải quyết vấn đề, muốn hắn phải mạnh dạn hơn, nên nói cái gì thì nói cái đó, có thể đề ra yêu cầu. Ngụy Ninh Sinh lo lắng tính "sợ hãi rụt rè" của Tân Đức Nguyên sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt. Lần này khảo sát TP.Giang Trung, chính là bản thân Liễu Tuấn đề xuất. Tân Đức Nguyên nếu như còn nói khách sáo, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt.

Tuy nhiên Tân Đức Nguyên vẫn không nắm bắt được.

Nghe đồn, tỉnh trưởng Ninh Sinh hình như không phải "hoà thuận" với Liễu bí thư cho lắm, hai người còn bí mật vật tay qua. Là thân tín chi chính của Ngụy Ninh Sinh, trong lòng Tân Đức Nguyên không thể không có chút vướng mắc. Mặc dù tỉnh trưởng Ninh Sinh đã nói rất rõ mọi chuyện, nhưng vạn nhất Liễu Tuấn không phải ý như vậy thì sao? Có khi không may, ngay cả tỉnh trưởng Ninh Sinh cũng chưa hẳn nắm chuẩn được ý nghĩ chân thực của Liễu bí thư, bị "lừa dối" cũng là có khả năng.

Trước đó không lâu Sở Công an tỉnh còn tiến hành truy quét với thanh thế lớn ở TP.Giang Trung.

Có người nói, sở trưởng Hoàng Chấn An đã tỏ rõ dựa vào Liễu bí thư.

Lẽ nào đây cũng là đại biểu cho một loại thái độ?

Tân Đức Nguyên nghĩ như vậy, khi nói đã hơi ấp a ấp úng, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của Ngụy Ninh Sinh.

Đối với tâm tư của cán bộ cấp dưới, Liễu Tuấn rất rõ ràng, y cũng không nói ra, chỉ mỉm cười lắng nghe. Làm một lãnh đạo hợp cách, học được lắng nghe là bước đầu tiên!

Nghe nhiều nhìn nhiều phân tích nhiều, mới có thể cho ra kết luận chính xác, chỉ thị làm ra mới có thể phù hợp thực tế, mới có thể làm cho thủ hạ vui lòng phục tùng.

Sắc mặt Ngụy Ninh Sinh có chút âm trầm, hiển nhiên rất không thỏa mãn với thói chậm chạp của Tân Đức Nguyên. Lại nói tiếp, tầng cấp của Tân Đức Nguyên dù sao cũng hơi thấp, tầm mắt không quá rộng, còn đang lấy tâm tính của một cán bộ cơ sở để đi phân tích "ý đồ" của Liễu Tuấn. Cán bộ đã đến tầng cấp như Liễu Tuấn, trong lòng suy nghĩ cái gì, thì ngay cả Ngụy Ninh Sinh có lúc cũng không phải nắm chuẩn được, vậy tại sao Tân Đức Nguyên có thể tùy tiện mà phỏng đoán?

Vạn nhất khiến cho Liễu Tuấn mất hứng, đó chính là dọn ra đá để đập vào chân mình.

Thấy sắc mặt không hài lòng của Ngụy Ninh Sinh, Tân Đức Nguyên càng hoảng hốt, không dám "hết nhìn đông tới nhìn tây" nữa, chăm chú nhìn sang Liễu Tuấn và nói: "Liễu bí thư, kỳ thực từ hai năm trước, Chính phủ tỉnh và Ngụy tỉnh trưởng cũng đã có chỉ thị, bảo chúng tôi tiến hành công tác chuyển hình kinh tế. Hai năm này, chúng tôi vẫn đang tiến hành công tác này. Thế nhưng các xí nghiệp loại hình xuất khẩu ngoại mậu của TP.Giang Trung thực sự rất nhiều, công tác chuyển hình có độ khó rất lớn, nhất là tài chính không đủ phân phối, thành phố rất khó để hỗ trợ cho toàn bộ xí nghiệp chuyển hình. Nhất là hiện tại thị trường Âu Mỹ càng thêm sụt giá, đã tăng thêm độ khó cho loại chuyển hình này. . . Cho nên, chúng tôi rất hy vọng trong tỉnh có thể cho chúng tôi nhiều sự ủng hộ hơn."

Liễu Tuấn mỉm cười hỏi: "Đồng chí Đức Nguyên yêu cầu trong tỉnh cho các đồng chí ủng hộ thế nào? Có yêu cầu cụ thể không?"

Lời Liễu Tuấn vừa nói ra, không chỉ Tân Đức Nguyên và Lưu Dũng Binh, ngay cả Ngụy Ninh Sinh cũng không rõ là chuyện gì. Cái gọi là ủng hộ trong tỉnh, càng nhiều đó là một loại nghiêng về chính sách, đương nhiên tài chính cũng sẽ cho một ít. Nhưng đối với một thành phố lớn như vậy, rất nhiều xí nghiệp đang gào khóc đòi ăn, tài chính trong tỉnh có nhiều mấy, cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.

Mà nghe ý của Liễu Tuấn, như là muốn biết một con số chuẩn xác!

Việc này đâu có dễ nói?

Hoặc là, lẽ nào Tân Đức Nguyên đưa ra điều kiện, Liễu Tuấn có thể thỏa mãn?

"Việc này. . . Liễu bí thư, tôi và đồng chí Dũng Binh, còn có các đồng chí khác trong ban đã nhiều lần thương lượng qua. Nếu như đơn thuần dựa vào tài chính để ủng hộ xí nghiệp chuyển hình, hầu như là không có khả năng. Đó sẽ một con số thiên văn, các cán bộ của TP.Giang Trung chúng tôi cho dù mấy năm không ăn không uống cũng làm không được. Ý kiến của chúng tôi là thành lập một quỹ hỗ trợ, chủ yếu dùng cho việc trợ giúp, nâng đỡ những xí nghiệp có tiềm lực nhất, trợ giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, sau này những xí nghiệp này sẽ thành xí nghiệp nòng cốt cho TP.Giang Trung chúng tôi, sau khi khủng hoảng tài chính đi qua, họ có thể phát huy tác dụng rất lớn, kéo theo nền kinh tế toàn thành phố lại phát triển cao tốc. Bởi vậy, quỹ này không thể quá nhỏ, chúng tôi lập kế hoạch thành lập một quỹ trên 10 tỷ, trong thành phố tự xoay sở 5 tỷ, hy vọng trong tỉnh cũng có thể hỗ trợ 3 đến 5 tỷ, vậy sẽ tương đối dễ làm hơn."

Tân Đức Nguyên khẽ cắn môi, rồi đưa ra yêu cầu của mình.

Bất kể 5 tỷ hay là 10 tỷ, tại tỉnh thị khác thì đó là một con số rất lớn, nhưng tại tỉnh D, tại TP.Giang Trung, con số này không lớn, Tân Đức Nguyên cũng không tính là quá tham lam.

Liễu Tuấn nghe xong, không nóng lòng trả lời, chỉ là dáng tươi cười trên mặt đã thu lại, hai hàng lông mày hơi nhíu.

Liễu bí thư vừa nhíu mày, ba người lập tức đều thấp thỏm trong lòng.

"Đồng chí Đức Nguyên, còn có yêu cầu gì khác không?"

Lát sau, Liễu Tuấn hỏi.

Tân Đức Nguyên vội đáp: "Liễu bí thư, tạm thời chúng tôi không có yêu cầu khác. . ."

Liễu Tuấn cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đồng chí Đức Nguyên, khẩu vị của đồng chí cũng không lớn. 5 tỷ, Ừm, tôi có thể chỗ này đại biểu tỉnh trưởng Ninh Sinh đáp ứng các đồng chí, sẽ hỗ trợ 5 tỷ. Thế nhưng, vậy đã đủ chưa? Quỹ 5 tỷ, có thể giúp được bao nhiêu xí nghiệp? Nếu so sánh, sẽ có bao nhiêu xí nghiệp sẽ không nhận được sự hỗ trợ?"

Đây là Liễu bí thư đưa ra lời phê bình.

Tân Đức Nguyên, Lưu Dũng Binh lập tức khẩn trương, không dằn nổi lòng ưỡn thẳng người.

"Đối với ý kiến của đồng chí Đức Nguyên, đồng chí Dũng Binh có muốn bổ sung gì không?"

Liễu Tuấn chuyển hướng hỏi thị trưởng Lưu Dũng Binh.

Lưu Dũng Binh vội lắc đầu: "Liễu bí thư, tôi không có gì cần bổ sung."

Căn cứ vào lệ cũ quan trường, cho dù Lưu Dũng Binh có ý kiến muốn bổ sung, lúc này cũng không tiện nói, Liễu Tuấn cũng đã phê bình Tân Đức Nguyên rồi mà. Lưu Dũng Binh vừa bổ sung, không phải là đánh vào mặt Tân Đức Nguyên còn gì?

Liễu Tuấn gật đầu, chậm rãi nói: "Đồng chí Đức Nguyên, đồng chí Dũng Binh, đây là một vấn đề cách nghĩ. Cách nghĩ của các đồng chí vẫn mang theo giới hạn nhất định, tầm mắt không đủ rộng lớn."

Tân Đức Nguyên và Lưu Dũng Binh liên thanh xưng phải, trong đầu thầm thở pháo.

Nghe được, Liễu bí thư vẫn chỉ có ý dò xét.

"Thành lập quỹ này thì rất cần thiết, quy mô 10 tỷ cũng không tính là lớn. Thế nhưng, tác dụng của quỹ này quá đơn thuần. Không thể thuần túy dựa vào tài chính mà ủng hộ xí nghiệp chuyển hình. Then chốt là sau khi tài chính này giao cho xí nghiệp, họ sẽ dùng để làm gì. Nếu như chỉ đơn giản duy trì tái sản xuất, giống như đồng chí Đức Nguyên vừa nói, vượt qua cửa ải khó khăn này, đó là không đủ. Tôi kiến nghị, quỹ này phải đổi thành quỹ hỗ trợ đổi mới, chủ yếu dùng việc hỗ trợ xí nghiệp đổi mới kỹ thuật, ủng hộ cho hành động nghiên cứu & phát triển của họ, tranh thủ nghiên cứu & phát triển những sản phẩm mới, tăng giá trị phụ gia, đồng thời cũng mở rộng con đường tiêu thụ, đây mới là có thể phát huy tác dụng lớn nhất của quỹ hỗ trợ. Nói một cách khác, 10 tỷ, đồng chí đi hỗ trợ cho một trăm xí nghiệp, mỗi xí nghiệp nhận được một 100 triệu dùng cho tái sản xuất, tác dụng không lớn, chỉ là duy trì cho qua. Nhưng 10 tỷ này, nếu như giao cho một nghìn xí nghiệp làm quỹ nghiên cứu & phát triển. Mỗi xí nghiệp 1000 vạn, toàn bộ dùng cho việc nghiên cứu & phát triển, hiệu quả và lợi ích sản sinh hoàn toàn không phải chỉ là một con số."

Liễu Tuấn thong thả nói, ánh mắt nhìn sang Tân Đức Nguyên và Lưu Dũng Binh.

Trên mặt hai người lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.

"Mặt khác, còn có một vấn đề cực kỳ quan trọng, các đồng chí chưa có nghĩ đến. Đó chính là, tài chính kỳ thực là có, hơn nữa có rất nhiều, nhiều đến nỗi các đồng chí không dám tưởng tượng."

Liễu Tuấn nói tiếp, như là thầy giáo đang giảng đạo cho học sinh.

Lần này, ngay cả vẻ mặt Ngụy Ninh Sinh cũng rất để ý tới.

"Vâng, mời Liễu bí thư chỉ giáo!"

Tân Đức Nguyên thành khẩn nói.

"Ừm. Số tiền này ở đâu? Ngay tại dân gian. Trước khi Nước Mỹ bạo phát khủng hoảng tài chính, rất nhiều tài chính đều lục tục rút khỏi từ thị trường tài chính Mỹ. Nguồn tài chính khổng lồ như thế chảy đi đâu? Thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản đều bị ngã, đầu tư tài sản hư nghĩ đã không an toàn, vậy chỉ có thể chảy về lĩnh vực thực nghiệp. Đây chính là cơ hội. Cho nên, trọng điểm mà các đồng chí suy nghĩ nên chuyển tới phương diện này, làm thế nào để chuyển một bộ phận tài chính này tới Giang Trung, cho dù một bộ phận rất nhỏ, Giang Trung đã thu được lợi ích không phải ít. . ."

Nói đến đây, Liễu Tuấn mỉm cười, mới nói giọng hòa hoãn hơn: "Nhắc nhở các đồng chí, các đồng chí có thể thử nghiệm tại một bộ phận xí nghiệp tiến hành sửa đổi hình thức đầu tư cổ phần. Lựa chọn một bộ phận xí nghiệp có tiềm lực, tiến hành sửa đổi, hướng về xã hội, hướng về công nhân của xí nghiệp, nhượng lại cổ phần, trưng mộ tài chính. Đồng thời, cũng có thể với mức độ lớn nhất kích phát nguồn sinh lực của xí nghiệp. Đồng chí Đức Nguyên, đồng chí Dũng Binh, dân gian ở Giang Trung rất giàu có, trước đây bán đất, cho thuê đất, buôn bán lời không ít tiền. Hiện tại vì sao không nghĩ biện pháp kích hoạt nguồn tài chính này? Không quản là xí nghiệp có tính chất gì, đều có thể suy nghĩ mời các thôn dân địa phương nhập cổ phần. Hiện tại giúp đỡ các xí nghiệp vượt qua cửa ải khó khăn, về sau các xí nghiệp này vĩnh viễn ở lại bản địa, còn có thể sản sinh lợi nhuận mới, là một hình thức song doanh. Các đồng chí hãy làm theo cách nghĩ này, làm ra một phương án hoàn chỉnh đi."

Tân Đức Nguyên, Lưu Dũng Binh như bừng tỉnh hiểu ra.

Trên mặt Ngụy Ninh Sinh cũng hiện ra vẻ mặt kính phục rõ rệt: "Đồng chí Đức Nguyên, đồng chí Dũng Binh, chỉ thị này của Liễu bí thư cực kỳ anh minh, đã chỉ điểm cho hai đồng chí một con đường sáng sủa, hai đồng chí phải nhanh chóng quán triệt chứng thực."

"Vâng, tỉnh trưởng!"

Tân Đức Nguyên và Lưu Dũng Binh cùng đồng thanh trả lời.

Đọc truyện chữ Full