Vừa đi vừa nói chuyện với Tiết ma ma, đi không bao xa, đột nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vàng
“Hạ Lan cô nương, xin dừng bước.”
Vừa nghe thấy tiếng nói, đã thấy mấy người thị vệ bao vây chủ tớ Hạ Lan Tuyết lại.
“Các ngươi muốn làm cái gì? Ta đã dựa theo Hoàng hậu nương nương phân phó, xem bệnh cho Dương thị, chẳng lẽ còn phải phục mệnh với hoàng hậu nương nương sao?” Hạ Lan Tuyết nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Lãnh ma ma có vài phần lạnh lùng hỏi, “Vừa rồi cô nương có tiếp xúc với thất công chúa điện hạ không? “
Được, quả nhiên là xú nha đầu kia giở trò.
Tiết ma ma một vẻ 'Ngươi xem đi, gây chuyện ' liếc nhìn nàng trêu tức.
Hạ Lan Tuyết cũng rất buồn bực, chẳng lẽ nha đầu kia thua còn không phục?”Ừm, có đụng qua”
“Hiện tại công chúa đang hôn mê bất tỉnh, sợ là bị hạ độc, kính xin cô nương quay trở lại để tiện điều tra.” Lãnh ma ma nói thẳng.
Đầu tiên Hạ Lan Tuyết cả kinh, tiện đà xì một cái, đầu năm nay người trúng độc thật là nhiều như vậy? Điều này cũng trúng độc, kia cũng trúng độc, giống như độc dược nhiều ăn không hết vậy.
“Được rồi.” Xem trận thế này, trốn là không được, Hạ Lan Tuyết đành nói xui xẻo rồi đi theo, Tiết ma ma cũng đi theo nàng.
Hai chủ tớ bị dẫn tới tẩm cung của Nam Cung Nguyệt, hoàng hậu cũng đang ở đó .
“Hạ Lan Tuyết, Nguyệt Nhi trúng độc hôn mê, ngươi có điều gì muốn nói không?”
Hạ Lan Tuyết vừa vào nhà, còn chưa kịp hành lễ, hoàng hậu nương nương mặt lạnh chất vấn, cơn tức này, rõ ràng ám chỉ nàng làm sao?
“Dân nữ có chuyện muốn nói.” Hạ Lan Tuyết hắng giọng một cái, vẻ mặt phá lệ vô cùng đau đớn, “Nương nương, công chúa thân thể thiên kim, như thế nào trúng độc hôn mê đâu? Nhất định là người hầu hạ không cẩn thận, nương nương cần phải trách phạt bọn họ thật nghiêm khắc”
Vừa nghe xong, bọn cung nữ hầu hạ trong điện của Nam Cung Nguyệt, thân thể đều run rẩy, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết ánh mắt thêm vài phần hận ý.
Hoàng hậu nương nương lạnh lùng cười, “Ý của ngươi là, người hầu hạ bên cạnh Nguyệt Nhi hại nàng?”
“Cái này dân nữ không dám nói bậy, dân nữ không phải là thần thám bộ khoái, phá không được án, ý dân nữ là, mặc kệ là công chúa vì sao lại trúng độc những người hầu hạ công chúa đều phải bị trách phạt, không bảo vệ được công chúa chu toàn, đó chính là thất trách.” Hạ Lan Tuyết nói.
Lúc này, Tô Minh Ngọc từ trong nội thất thướt tha đi ra, quỳ gối trước mặt hoàng hậu nương nương nói, “Nương nương, vừa rồi thái y nói, độc trên người công chúa điện hạ không đáng lo ngại, đã cho dùng giải dược, chỉ là, trên người lại phát bệnh sởi, sợ là phải an dưỡng ít ngày mới khỏi được, hơn nữa, nếu chăm sóc không cẩn thận có thể lưu lại sẹo”
Hoàng hậu nghe nói, trong đôi mắt lộ ra vẻ không vui, ngày Vệ quốc hoàng tử tới đón dâu cũng sắp tới, Nam Cung Nguyệt phải không xảy ra chuyện gì.
“Ngọc Nhi.” Hoàng hậu nương nương hỏi Tô Minh Ngọc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết , “Ngươi nói xem, ở trong vườn, sau khi công chúa điện hạ tiếp xúc với Hạ Lan Tuyết mới bị trúng độc?”
“Dạ.” Tô Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, một đôi mắt đỏ hồng u oán nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, “Tuyết muội muội, trò chơi hôm nay là chủ ý của ngươi, thân muội muội của ngươi cũng do ngươi mà bị thương, ta thật không hiểu, ngươi giận dỗi cái gì mà lại ra tay với công chúa?”
Hạ Lan Tuyết mấp máy môi, muốn chửi người, nhưng là nhịn, “Ngọc tỷ tỷ cảm thấy là ta hạ độc công chúa sao?”
“Ta cũng muốn không phải là ngươi.” Tô mân ngọc khẽ cắn môi, tỏ ra rất thất vọng, “Nhưng mà, trừ ngươi ra, ai có năng lực hạ độc công chúa?”
“Ngọc tỷ tỷ nói như vậy thật sự đề cao ta quá, nhưng, ta cũng phải nói, ta không hạ độc công chúa” Hạ Lan Tuyết ánh mắt bình tĩnh nhìn hoàng hậu, lại nói một tiếng, “Hoàng hậu nương nương, dân nữ không hạ độc.”
“Không phải là ngươi thì là ai?” Hoàng hậu giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc, giống như khẳng định là Hạ Lan Tuyết.
Tiết ma ma nghe vậy, nhẹ nhàng cười, “Nương nương lời này không nên hỏi tiểu thư của chúng ta, có chứng cớ gì có thể chứng minh là tiểu thư của chúng ta sao?”
“Ngươi là tiện tỳ ở đâu? Dám nói chuyện cùng bản cung như vậy?” Ánh mắt sắc bén của hậu liếc sang bên, bị bất ngờ giật mình, “Tiết... Ma ma.”
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Tiết ma ma đúng khuôn dạng thỉnh an hoàng hậu.
“Thật sự là ngươi?” Hoàng hậu kinh ngạc không thôi, lần đầu tiên trước mặt người khác mất đoan trang, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Tiết ma ma khẽ cười, “Nương nương, đúng là nô tỳ.”
Hoàng hậu sắc mặt thoáng bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi, “Tại sao ngươi lại ở cùng nha đầu kia?”
“Nàng là chủ tử mới của nô tỳ.” Tiết ma ma trả lời vô cùng thản nhiên.
Hoàng hậu sửng sốt.
Tiết ma ma lại nói, “Nương nương, công chúa trúng độc, chuyện này không phải chuyện đùa, theo ý nô tỳ, không chỉ có tiểu thư của chúng ta, người đã tiếp xúc với công chúa đều bị nghi ngờ. Nếu đã muốn tra, vậy thì phải bắt tất cả lại, rồi điều tra cho cẩn thận .”
Nghe vậy, Tô Minh Ngọc trong lòng lộp bộp một tý, vốn là tìm hoàng hậu nương nương đến chính là làm việc thiên vị cố tình trị tội Hạ Lan Tuyết, không nghĩ nửa đường nhảy ra cái lão người quái dị, dường như rất quen biết với hoàng hậu?
Lần phiền toái này, Tô Minh Ngọc sinh lòng ảo não.
Hạ Lan Tuyết cũng rất kỳ quái, Tiết ma ma lại còn biết hoàng hậu, hơn nữa, còn
dám nói chuyện như thế với hoàng hậu.
Hoàng hậu gật gật đầu, sai người gọi thái y tới, hỏi tình hình.
Ai ngờ, lần này thái y lại nói, công chúa điện hạ nói là bị dị ứng phấn hoa, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi.
“Vô liêm sỉ, dị ứng phấn hóa, mà lại nói là trúng độc, gây ra náo loạn lớn như vậy, các ngươi cho rằng bản cung rảnh rỗi sao?” Hoàng hậu nương nương rất là tức giận, hất áo bào, nghênh ngang rời đi.
Hoàng hậu đi rồi, những người khác thở phào nhẹ nhõm, ước chừng ngoại trừ Tô Minh Ngọc cùng Nam Cung Nguyệt đang giả bệnh bên trong ra, ai cũng không hy vọng có chuyện xảy ra, bởi vì mặc kệ như thế nào, người hầu hạ đều có dính dáng đến.
“A, Tiết ma ma, chúng ta cũng trở về đi.” Sâu kín nhìn sang Tô Minh Ngọc, Hạ Lan Tuyết cười xinh đẹp, rồi từ từ rời đi.
Vừa ra cửa cung, Hạ Lan Tuyết cũng nhịn không được nữa kéo Tiết ma ma hỏi, “Ai, nói cho ta biết, là có chuyện gì xảy ra? Như thế nào ngươi vừa mở miệng, hoàng hậu lại giống như bóng cao su xì hơi rồi? Mới đầu bà ta quyết tâm trị tội ta đấy? Bà ta rất sợ ngươi sao? Ngươi từng đánh bà ta à”
Một câu cuối cùng tất nhiên là nói đùa.
“Lão thân chỉ là một nô tỳ, sao dám đánh bà ấy? Nhưng bà ấy chỉ là nể mặt...” Tiết ma ma cười, đột nhiên giọng nói ngừng lại, giống như không vui nhìn thấy vẻ mặt bát quái Hạ Lan Tuyết, sẵng giọng, “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại muốn moi tin từ lão thân sao?”
“Nào có, ta chính là hiếu kỳ, như thế nào ngươi vừa xuất hiện, hoàng hậu liền xám xịt đi.” Hạ Lan Tuyết trong lòng có các loại suy đoán, nhưng đều cảm thấy không đáng tin.
Tiết ma ma chỉ nhẹ nhàng thở dài, “Bao nhiêu năm chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được, nha đầu, đừng đi gây tai họa nữa, lần sau lão thân cũng không giúp ngươi, thoái ẩn nửa đời người, trở ra mất mặt xấu hổ.”
“Có ý gì?” Hạ Lan Tuyết khó hiểu.
Tiết ma ma lại lười giải thích cho nàng.
Vì vậy, Hạ Lan Tuyết chỉ có thể tự mình suy đoán, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc loạn hơn rồi.
Tiết ma ma là Cơ Hoa Âm cho nàng , đúng rồi, Cơ Hoa Âm cũng nói với nàng là ma ma trong nội cung, chỉ là, không nghĩ tới, mặt mũi lớn như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng sợ bà.
Trở lại Hạ Lan phủ, từ sớm đã có người của lão phu nhân chờ ở cửa Tuyết Uyển.
Bởi vì, Hạ Lan Chi bị thương, bị đuổi về Hạ Lan phủ, lúc này, đầy người trong phủ cũng biết là thương do Hạ Lan Tuyết.
Lão phu nhân trông thấy cháu gái bị thương nặng như vậy, sao có thể không quản lúc này mới cho người đi gọi Hạ Lan Tuyết.
“Không rảnh.” Hạ Lan Tuyết trực tiếp nói một câu muốn đuổi người.
Tiết ma ma lại nói, “Lần này không đi, lần tới lại có người gọi, dứt khoát giải quyết một lần, lão thân cũng có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi.”
“Ta không muốn đi.” Hạ Lan Tuyết lẩm bẩm.
Tiết ma ma giảng giải, “Không được, ngươi không quan tâm danh dự của mình, nhưng gia không thể cưới một cô nương mang tiếng ác độc với thân muội muội của mình làm vợ được, cho nên, ngươi tất phải giải thích rõ ràng.”
Kỳ thật, nếu là Hạ Lan Tuyết, không bao giờ nàng để ý người khác nói mình thế nào nhưng lần này nghe Tiết ma ma nói, đáy lòng nàng chấn động.
Cho tới bây giờ, nàng đều nghĩ tình yêu là chuyện riêng giữa nàng và Cơ Hoa Âm, chỉ cần hắn yêu nàng, những cái khác đều không cần quan tâm đến.
Nhưng hôm nay lời Tiết ma ma đã nhắc nhở nàng.
Cơ Hoa Âm là nam nhân đội trời đạp đất, là tướng quân, nữ nhân của hắn sao có thể làm cho hắn mất mặt để cho người ta chỉ trích được?
“Được rồi.” Hạ Lan Tuyết gật gật đầu.
Hai chủ tớ cùng đi đến chỗ lão phu nhân.
Trên gương mặt già của Hạ Lan lão phu nhân đầy lệ, bên cạnh, nhị phu nhân nhìn có chút hả hê thủ sẵn móng tay, Nhị di nương chỉ đứng ở một bên nhỏ giọng khóc sụt sùi.
“Tuyết Nhi, ta hỏi ngươi, vết thương trên người Chi Nhi là do ngươi làm?” Hạ Lan lão phu nhân nghiêm nghị chất vấn.
“Ừm.” Hạ Lan Tuyết không phủ nhận.
Nhị di nương cầm khăn lau nước mắt, mắt đỏ hồng nhìn nàng chằm chằm, nghẹn ngào hỏi, “Vì cái gì? Chi Nhi là muội muội ngươi mà, dù bình thường có chút xích mích, ngươi có thể dạy bảo nàng mà, sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?”
“Vị di nương này lời nói có phần không ổn.” Tiết ma ma đỡ Hạ Lan Tuyết ngồi xuống, sau đó, ánh mắt chậm rãi rơi vào người nhị di nương.
“Ngươi là?” Trầm di nương nghi hoặc nhìn Tiết ma ma.
Hạ Lan lão phu nhân cũng ngưng mi, “Ngươi là ai? Ta nhớ hình như trong phủ không có nô tỳ nào như ngươi.”
“Bà không phải là nô tỳ mà là người trong phòng ta.” Hạ Lan Tuyết khẽ cười nói.
Tiết ma ma hướng về Hạ Lan Tuyết cười, “Nô tỳ chính là nô tỳ, có thể là cái gì khác? Gia đem lão thân cấp ngươi, liền hầu hạ ngươi .”
“A.” Hạ Lan Tuyết đang định nói cái gì, Tiết ma ma lại nói, “Lão phu nhân, hôm nay việc này, lão thân kỳ thật cũng đã ở đây, công chúa điện hạ yêu cầu đại tiểu thư chơi trò chơi với nàng ta, đại tiểu thư đành phải đáp ứng, trò phi tiêu bắn người vốn rất nguy hiểm , đại tiểu thư cũng trở thành mục tiêu của công chúa, mà nhị tiểu thư sao, vì biểu hiện trung thành đối với công chúa, xung phong nhận việc nguyện ý thay công chúa làm mục tiêu, để cho công bằng, song phương còn viết khế ước.”
“Dạ, không tin mọi người nhìn đi, sống chết tại do mệnh mỗi người.” Hạ Lan Tuyết hào phóng từ trong lồng ngực móc ra khế ước, vỗ lên bàn.
Nhị phu nhân hiếu kỳ, thật sự đứng dậy để xem, “Ơ, lão phu nhân, thật sự, trên đây viết...”
“Không cần ngươi phải lắm miệng.” Lão phu nhân hung hăng liếc nàng một cái, cũng tiếp nhận khế ước nhìn, âm thầm nhịn xuống nhất khẩu ác khí, lại lạnh lùng nhìn Hạ Lan Tuyết, “Dù vậy, ngươi cũng không nên đối Chi Nhi hạ tay ác như vậy”
- -
“Đao kiếm không có mắt, có thể làm sao?” Tiết ma ma hừ cười, “Hơn nữa, nếu người bị thương là đại tiểu thư, lão phu nhân cũng lo lắng như thế sao?”
Hạ Lan lão phu nhân sững sờ, lạnh lùng nói, “Đều là cháu gái của ta, bàn tay thủ bối đều là thịt, ai xảy ra chuyện ta đều thương tâm.”
“A? Lão thân lại nhìn không ra.” Tiết ma ma trào phúng cười lạnh, “Nếu là lão phu nhân đối đại tiểu thư có một phần quan tâm, cũng không nên chất vấn đại tiểu thư ngay, dù sao cũng phải biết rõ ràng chân tướng sự việc đi? Nhị tiểu thư có thể giúp người khi phụ đại tiểu thư, đại tiểu thư liền không thể thất thủ đả thương nhị tiểu thư sao? Có lẽ ở trong mắt lão phu nhân, thứ nữ là nhị tiểu thư lại nặng hơn đích nữ là đại tiểu thư đấy”
“Ngươi? Ngươi nô tỳ ở đâu xuất hiện, dám nói chuyện với ta như vậy?” Lão phu nhân bị chọt trúng tâm tư, thẹn quá hoá giận.
Hạ Lan Tuyết đứng dậy, lạnh bạc nhếch môi, “Lão phu nhân lớn tuổi, trí nhớ kém rồi? Ta mới nói, Tiết ma ma là người của Tuyết Uyển, không phải là nô tỳ, bà là lão sư ta mời đến”
“Đây là chuyện của Hạ Lan phủ sao đến lượt bà ta nói này nọ?” Lão phu nhân hầm hừ nói.
Hạ Lan Tuyết nhún vai, “Không, việc này nói đến đây, lão phu nhân còn phải đi tìm công chúa điện hạ, nếu như Nhị muội muội không thay công chúa, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Đúng rồi, lão phu nhân ngài còn không biết? Là Nhị muội muội khuyên công chúa chơi cùng ta.”
Trong phòng mọi người đều kinh ngạc.
Hạ Lan Tuyết trào phúng hừ cười, “Biết tại sao không? Bởi vì ta phải làm mục tiêu cho công chúa trước. Nhị muội muội chắc là ước công chúa ném chết ta, cho nên mới sốt ruột như vậy đồng ý thay công chúa làm mục tiêu để trò chơi bắt đầu. Chỉ là, trời không chiều lòng người, ai nghĩ đến chuyện như vậy phát sinh. May mà, không phải mặt bị thương nếu không thảm hại hơn”
Một phen nói mọi người á khẩu không trả lời được.
Hạ Lan Tuyết than nhẹ một tiếng, tựa hồ mệt mỏi đến cực điểm, “Lão phu nhân, chuyện của nhị muội muội, ta thật xin lỗi, dù sao ta thất thủ, nhưng còn phiền mọi người chuyển cáo nàng một lời, về sau nếu có tâm tư hại người, nhưng bị phản lại thành hại mình, nàng hôm nay nên lĩnh giáo đến .”
“Không, sẽ không , thời gian qua Chi Nhi kính trọng nhất là đại tiểu thư, làm sao sẽ...” Nhị di nương không thể tin được lắc đầu.
Tiết ma ma buồn cười, “ Chuyện ăn cây táo, rào cây sung như vậy, không phải các ngươi đều làm rất tốt sao? Nàng vì sao sẽ không?”
“Ngươi có ý gì?” Nhị phu nhân không vui hỏi.
Tiết ma ma giảng giải, “Dầu gì cái nhà này là đại tiểu thư chống, sáng sớm đại tiểu thư bị người trong nội cung gọi đi, các ngươi cũng không hỏi xem có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, thời gian qua công chúa nhằm vào đại tiểu thư, tại sao các ngươi không hỏi tại sao đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì? Có gặp nguy hiểm hay bị tổn thương không, khi thấy nhị tiểu thư bị thương, liền đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu đại tiểu thư, đại tiểu thư vừa hồi phủ, các ngươi liền tìm nàng đến, không một câu hỏi chuyện gì đã xảy ra, liền quy kết hành vi hãm hại muội muội cho đại tiểu thư, dám hỏi các ngươi là mục đích gì? Ăn người ta ở người ta , còn muốn hại danh tiếng của người ta, nói các ngươi ăn cây táo, rào cây sung còn là nhẹ.”
Một đám người bị chặn xanh cả mặt.
Hạ Lan Tuyết lại không biết lão ma ma này miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, nói chuyện đâu ra đấy, lời lẽ rõ ràng, không hề bị hụt hơi.
Sau cùng, những người này phản ứng không kịp, không phản bác được, Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tiết ma ma, “Thôi, ma ma, Tuyết Nhi tuổi còn nhỏ, bị người khi dễ quen, cũng lười để ý tới rồi, hiện tại ta mệt quá, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Hài tử đáng thương, không có người đau không có người yêu , được rồi, ma ma đưa ngươi trở về, ta không chấp nhặt cùng đám bạch nhãn lang này.” Tiết ma ma hung hăng quét các nàng một cái, sau đó, thương yêu đỡ Hạ Lan Tuyết đi ra ngoài.
“A, cứ như vậy để cho nàng ta đi? Không phải là muốn động gia pháp sao?” Nhị phu nhân trơ mắt nhìn Hạ Lan Tuyết rời đi, vở kịch hay không nhìn được, hết sức không cam lòng.
Hạ Lan lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng, sau đó, không vui nhìn Nhị di nương, “Ngươi nói xem chuyện gì xảy ra? Tại sao lại liên quan đến công chúa thế? Sao ngươi không nói cho ta?”
“Chi Nhi cũng không nói, nàng chỉ nói là bị đại tiểu thư đả thương .” Nhị di nương lại dùng khăn bụm mặt, nhỏ giọng khóc sụt sùi lên.
Hạ Lan lão phu nhân oán hận thở dài hai cái, “Nha đầu kia cánh cứng cáp rồi, càng ngày càng khó trị rồi.”
“Hừ, có gì khó điều trị, là lão phu nhân không dám điều trị thôi?” Nhị phu nhân thêm dầu thêm mỡ trào phúng.
“Ngươi có ý gì?” Lão phu nhân nhạy cảm theo trong lời nói của nàng đánh hơi được cái gì.
Nhị phu nhân lập tức phất tay, cho lui nha hoàn trong phòng, sau đó nhỏ giọng nói, “Lão phu nhân, theo ta ý ta, chúng ta hoặc là không làm, đã làm thì phải nhanh gọn, trực tiếp đem nàng...”
Lão phu nhân cảm thấy run lên, “Nếu không có nàng ta, thuốc của hoàng thượng, còn có ta vinh hoa phú quý của Hạ Lan phủ ta sau này?”
“Ta cũng không nói là sẽ giết chết nàng ta, chỉ là làm cho nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, về sau không dám xù lông là được.” Nhị phu nhân bĩu môi, không cho là đúng nói.
Lão phu nhân nhìn Nhị di nương một cái, Nhị di nương nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Theo ta thấy, đứa nhỏ Tuyết Nhi này trước kia được phu nhân cưng chiều , đả thương Chi Nhi chuyện nhỏ, trong mắt càng ngày càng không coi ai ra gì, cho dù sau này có đến nhà chồng cũng làm mất hết mặt mũi Hạ Lan gia chúng ta”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Lão phu nhân, một câu thôi, có làm hay không?” Nhị phu nhân dứt khoát hỏi.
Hạ Lan lão phu nhân hơi suy nghĩ một chút, liền cắn răng nói, “Việc này ngươi có nắm chắc mười phần?”
“Cứ giao cho ta là được.” Nhị phu nhân âm trầm nở nụ cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 116: Ăn cây táo, rào cây sung
Chương 116: Ăn cây táo, rào cây sung