Đêm nay, Tuyết Uyển xảy ra chuyện.
Nhưng gặp chuyện không may không phải là Hạ Lan Tuyết.
“Nha đầu.” Đêm khuya, cũng không biết cụ thể giờ nào, Tiết ma ma đốt đèn ở phòng ngủ lên, liền nhìn thấy Hạ Lan Tuyết ngồi xếp bằng ở trên giường, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
“Ma ma, ngươi giở trò quỷ gì? Khuya khoắt hun hương gì?” Hạ Lan Tuyết bất mãn lẩm bẩm, ước chừng là ngủ không ngon, đầu óc choáng váng khó chịu.
Tiết ma ma nhẹ liếc nàng một cái, “Ngươi cũng giỏi thật, vậy mà không ngất xỉu?”
Vừa nói bà vừa mở hết mọi cửa sổ ra, gió đêm ùa vào, Hạ Lan Tuyết lạnh khẽ run rẩy, người lập tức thanh tỉnh.
“Mê hương?” Nàng sợ hãi không thôi.
Tiết ma ma gật gật đầu, “Ngươi còn rất biết hàng.” Phân phó, “Mặc y phục vào.”
Nói xong, bà xoay người đi ra ngoài, rất nhanh, xách hai nam nhân đi vào.
Bà vừa buông tay, hai nam nhân giống như không có xương cốt, ngã nằm xuống đất, miệng kêu ô ô liên tục.
Hạ Lan Tuyết trừng mắt nhìn hai người trên sàn, trong lòng đã có suy đoán.
Tiết ma ma một cước đạp vào hai người, “Gào thét cái gì? Chỉ là cắt gân tay chân của các ngươi mà thôi, còn dám gào thét thêm một tiếng, lão nương trực tiếp chặt đứt tay của các ngươi.”
Vừa nói, trong tay Tiết ma ma vừa xuất hiện một thanh dao găm. .
Hàn quang của dao găm ở trước mặt hai người, làm họ sợ lập tức ngậm miệng lại, cố chịu đau đớn thân thể không ngừng run rẩy.
“Nói, ai phái các ngươi tới ?” Tiết ma ma lạnh giọng chất vấn, “Dám nói dối lão nương liền cắt đầu lưỡi các ngươi cho ngựa ăn”
Ừm? Lời này nghe quen tai!
Hạ Lan Tuyết hơi sững sờ.
Ước chừng là cảm nhận được sự tàn nhẫn của lão thân này, hai nam nhân cơ hồ là tranh đoạt trả lời, “Là Đường Hùng.”
“Đường Hùng?” Tiết ma ma không biết, “Người nào?”
Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một chút, giải thích, “Là bà con xa của nhị phu nhân Đường thị.”
Tiết ma ma gật gật đầu, con mắt sắc lạnh vài phần, lại hỏi, “Phái các ngươi đến làm chi?”
“Bảo chúng tiểu nhân vào đây bắt đại tiểu thư.” Hai người kia nơm nớp lo sợ nói.
“Sau đó thì sao?” Xem thần sắc của bọn họ, cũng biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Hai người kia sắc mặt như tro tàn, ấp a ấp úng nói, “Còn có, bắt trở về tùy ý chúng tiểu nhân xử trí, có thể... Tốt nhất là làm bẩn đại tểu thư, lại...”
“Vô liêm sỉ.” Dao găm trong tay Tiết ma ma đưa ngang một cái, từ cổ họng hai người này phát ra tiếng thầm thì, hừ cũng không kịp hừ một tiếng, liền không có tiếng vang.
Trong phòng mùi máu tươi rất nồng, Hạ Lan Tuyết không khỏi cau chặt lông mày, “Ma ma, như thế nào lại giết chết?”
“Giữ lại hủy ngươi trong sạch à?” Tiết ma ma tức giận trả lời, nếu không phải nàng lớn tuổi không buồn ngủ, mê hương này khi phát tác, thực sự là Hạ Lan Tuyết sẽ bị bắt đi.
Một nữ tử bị đánh thuốc mê, lại còn gặp hai kẻ có ý đồ tàn ác thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra, thì nàng chết cũng không kịp tạm biệt gia rồi.
Hạ Lan Tuyết bị chặn lời, đành chép miệng hai cái lại nói, “Sao không đem ra ngoài rồi hãy giết chết, bà nghĩ xem, trong phòng ngủ của ta đột nhiên có hai người chết, sau này sao ta dám ngủ nữa?”.
“Yên tâm, có lão thân ở đây, quỷ hồn cũng không dám tìm ngươi.” Tiết ma ma ngồi xổm xuống, xoa xoa vết máu trên dao găm vào hai cái xác.
Hạ Lan Tuyết nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tiết ma ma giữa đêm khuya, được rồi, có lẽ quỷ nhìn thấy mặt lão bà tử này cũng phải bỏ chạy.
“Nhưng cũng không cần nhanh chóng giết chết như vậy, ta còn có chuyện muốn hỏi“.
Hủy trong sạch nàng? Vì sao không trực tiếp muốn mạng của nàng?
Nha đầu đơn thuần còn không hiểu, đối với nữ tử bình thường, bị người ta hủy trong sạch so với chết đi còn thống khổ hơn .
Tiết ma ma liếc nàng một cái, tựa hồ đoán trúng tâm tư của nàng, cổ quái cười, hừ nói, “Nha đầu, ngươi ước chừng là muốn hỏi, bọn họ vì sao muốn hủy trong sạch của ngươi nhỉ?”
“...” Không thể không nói, Tiết ma ma thật sự có mắt đọc được tâm tư của người khác.
“Rất đơn giản, phá hủy trong sạch của ngươi, ngươi ở trong mắt thế nhân là một sự tồn tại dơ bẩn, dù không phải lỗi lầm của ngươi, ngươi sẽ phải thống khổ chịu sự chỉ trích của người đời, chủ yếu nhất là, ngươi không có tôn nghiêm không có danh dự, Hạ Lan gia ai còn đem ngươi để vào mắt? Nhưng bọn họ không muốn giết chết ngươi, chắc chắn là có lý do bên trong, thí dụ như, phương thuốc, nếu bọn họ vẫn chưa có được, ngươi vẫn còn hữu dụng, nhưng bây giờ ngươi lại không nghe lời họ, nên chắc họ muốn lợi dụng chuyện này, để nắm giữ ngươi trong tay, vừa có thể làm cho ngươi tiếp tục vì bọn họ bán mạng, vì bọn họ kiếm lấy vinh hoa phú quý, có thể nghe lời không dám nhe răng, rất nhiều chuyện tốt đấy”.
Tiết ma ma từ từ thu hồi dao găm, đối diện với Hạ Lan Tuyết, nói một hơi dài.
Nghe không được Hạ Lan Tuyết lấy ngón tay ngoáy ngoáy tai, lời này thật chói tai lại quá đả kích người rồi.
“Lão ngài nói cũng đúng, nhưng nên làm gì bây giờ? Ta mệt nhọc, hai người này cũng đã chết rồi? Mùi này thật khó ngửi, ta thích ngửi mùi thơm mới dễ ngủ, nhất là mùi trên người gia nhà ngươi. Ta rất ghét mùi máu tươi, ngửi chỉ muốn nôn, thật khó chịu...” Cũng không biết có phải do mê hương tác dụng chậm giờ mới công hiệu hay không, mà mắt Hạ Lan Tuyết đỏ hoe, nói chuyện cũng lộn xộn.
Tiết ma ma nhẹ nhàng lắc đầu, “Yếu ớt như vậy, không hiểu sao gia lại thích ?” Đá đá lên tử thi, lại hỏi, “Muốn ta ném vào bãi tha ma sao?”
“Ở mãi ngoài thành, xa như vậy, bà có thể trở về sớm sao ?” Hạ Lan Tuyết liếc bà một cái, “Hơn nữa, bà còn phải trở về khử sạch mùi khó chịu này cho ta chứ.”
Vừa nói, Hạ Lan Tuyết từ từ xuống giường, đi đến tủ áo bên cạnh, lấy ra một cái trường bào màu đen.
Đây là sau đêm bị yêu nhân Thiếu Khâm hãm hại , Cơ Hoa Âm cởi áo để khoác cho nàng.
Về sau, thiếu chút nữa bị Thu Hương ném, dầu gì nàng cũng lén giữ lại, còn tự mình giặt sạch, cất kỹ trong tủ quần áo .
Tiết ma ma nhìn áo choàng nàng ôm trong ngực, hết sức quen mắt, “Đây không phải là áo choàng của gia sao?”
“Chính là của hắn, ta nhớ hắn.” Hạ Lan Tuyết ngây ngây ngô ngô bò lên giường, ôm ao choàng của Cơ Hoa Âm rồi chui vào ổ chăn.
An tĩnh một hồi, ngay tại lúc Tiết ma ma xách thi thể chuẩn bị ra cửa, Hạ Lan Tuyết lại nho nhỏ nói thầm một câu, “Đừng khó khăn, ai mời đến giúp bổn tiểu thư trả về cho họ đi!”
“...” Tiết má má da mặt vừa kéo.
- -
Cho nên, ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, trong phòng nhị phu nhân liền truyền đến tiếng kêu bén nhọn thảm thiết.
Sau đó...
Đợi đến lúc Hạ Lan Tuyết vặn eo bẻ cổ thức dậy, việc này đã nháo lớn.
Bên trong phủ nơi nơi đều bàn tán, nhất là bọn nha hoàn bên trong phòng nhị phu nhân đều nhìn thấy.
Nói là buổi sáng nghe thấy trong phòng nhị phu nhân truyền đến tiếng kêu sợ hãi, các nàng vội vàng đi xem, ai ngờ, chỉ thấy nhị phu nhân người trần truồng lỏa thể ngồi ở trên giường, bên cạnh còn nằm hai hai nam nhân cũng trần như nhộng.
Lúc nghe được tin tức, Hạ Lan Tuyết khẽ ngưng mi, có chút khó có thể tin đánh giá Tiết ma ma.
Tử y phục của nam nhân cũng có thể lột bỏ? Thiệt thòi lão bà tử này xuống tay, sẽ không sợ nhìn thấy sau này bị ám ảnh sao?
Tiết ma ma mặt không chút thay đổi trả lời, “Ở tuổi này của lão thân, thì thân thể của nam nhân và nữ nhân không khác gì nhau mà cũng không khác gì chó với mèo cả.”
Đáp án này, Hạ Lan Tuyết hiểu, nhưng là đám Thu Hương không hiểu, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau .
Nhưng, hiển nhiên, chuyện của nhị phu nhân lại hấp dẫn các nàng.
Kết quả là, có người nói rằng, bởi vì Nhị lão gia đang bị giam ở đại lao, nhị phu nhân không chịu nổi tịch mịch, liền vụng trộm cùng nam tử gặp riêng, ai ngờ đã xảy ra biến cố, hai nam nhân này đều chết ở trên giường nàng, hơn nữa tử trạng đáng sợ!
Lời đồn truyền rất nhanh, muốn ngừng cũng không ngừng được, lão phu nhân luôn lấy lí do bị bệnh để không ra khỏi cửa, lúc này cũng phải xuất đầu lộ diện.
Nhị phu nhân đã mặc xiêm y, nhưng đầu tóc chưa chải, cả người tiều tụy không chịu nổi, ngây ngây ngô ngô ngồi ở trên ghế, chỉ biết khóc, ước chừng là thực sợ ngốc rồi.
“Còn không khiêng người chết đi.” Lão phu nhân cũng không biết làm sao lại có hai nam nhân chết trên giường nhị phu nhân, nhưng chuyện này mà để làm lớn ra, lại liên lụy nhiều người.
“Chậm đã!” Hạ Lan Tuyết ăn uống no đủ, tinh thần khỏe mạnh đi vào, chính là không để cho lão phu nhân thu thập tàn cuộc.
“Tiểu thư, bên trong bẩn, ngài liền ngồi bên này.” Tiết ma ma phân phó, Đàn Hương lập tức mang cái ghế dựa để vào cạnh cửa.
Hạ Lan Tuyết 'Ừm' một tiếng, ưu nhã ngồi xuống, “Đem Đường thị ra đây.”
Thu Văn Bích Văn lập tức vào trong phòng, lôi nhị phu nhân Đường thị đang chật vật ra.
Đường thị quỳ trên mặt đất, vừa nhìn gương mặt lạnh như băng của Hạ Lan Tuyết, sợ gấp rút dập đầu, “Tuyết nhi a, cứu cứu Nhị thẩm nương đi, cũng không biết tên trời đánh nào , lại mang hai cái thi thể bỏ vào giường nhị thẩm nương, hù chết nhị thẩm nương rồi.”
Mở miệng một tiếng Nhị thẩm nương, vừa nghe vẻ mặt Hạ Lan Tuyết càng lạnh, “Ta nghe bọn nha hoàn nói, buổi sáng chứng kiến Nhị thẩm nương là thân thể trần truồng cùng với bọn họ ?”
“Nha đầu.” Nghe vậy, Tiết ma ma lấy ánh mắt liếc nhìn nàng, lời này cũng không phải một cô nương gia chưa chồng có thể hỏi được .
“Được được được, ngài hỏi.” Hạ Lan Tuyết một cái liền đoán được ý của bà, lập tức đưa tay, để quyền chất vấn cho Tiết ma ma.
Lão bà tử này rõ ràng rất quái lại, không bao giờ để ý chuyện vặt, nhưng là đối với chuyện liên quan đến nàng thì rất là nghiêm khắc, giống như coi nàng là khối mỹ ngọc dù một tỳ vết nhỏ cũng không cho phép.
Đương nhiên, nguyên nhân ở đây rõ ràng đều là vì gia của bà rồi.
Hạ Lan Tuyết hiểu, cho nên, rất phối hợp.
Tiết ma ma lạnh lùng nhìn Đường thị đang run lẩy bẩy, “Ngươi nói không biết là tên trời đánh nào ? Nếu vậy, chúng ta đi tìm quan phủ, tin tưởng quan phủ nhất định có thể tra ra nam nhân trên giường nhị phu nhân, cũng có thể tra ra nguyên nhân thân thể nhị phu nhân trần truồng.”
“Không, đừng.” Nhị phu nhân bị chuyện buổi sáng làm cho đầu óc hồ đồ, gian sảo của trước kia đã không còn sót lại.
Hạ Lan lão phu nhân được nha hoàn đỡ đi ra, lập tức ngăn cản, “Chuyện như vậy không thể kinh động quan phủ? Rõ ràng là có người hãm hại Hạ Lan phủ ta...”
“Có người hãm hại? Đúng vậy...” Tiết ma ma lạnh lùng ngắt lời bà ta, “Có khả năng như vậy, nhưng trong phủ nhiều nam nữ như vậy sao lại không nằm chết dí trên giường của người khác, lại nằm chết dí trên giường nhị phu nhân?”
Lão phu nhân bị hỏi khó, nhất thời nói không ra lời.
Đường thị lập tức níu lấy ống quần lão phu nhân, “Lão phu nhân, ta không có.”
“Ngươi quỳ xuống.” Lão phu nhân đá nàng ta văng ra , đoan trang ngồi trên ghế dựa, chuyện như vậy nếu như không giải quyết được, bà cũng không muốn dính quá nhiều.
Tiết ma ma lại nói, “Hơn nữa, các ngươi nhìn, nhị phu nhân vẫn vô sự , ừm, ngoại trừ trên người không nhận thấy có dấu vết gì bên ngoài, cũng không có vết thương nào khác? Khuya khoắt, hai cái đại nam nhân ở trên giường mình, chỉ cần không phải người chết, cũng sẽ có tri giác a? Hơn nữa, nhìn một chút hai người này, chết cũng mấy canh giờ, nhưng hừng đông nhị phu nhân mới phát hiện?”
Đường thị bị hỏi mơ hồ, không ngừng lắc đầu, “Ta không biết, ta làm sao biết. Ta không biết bọn họ.”
“Thu Văn, bảo quản gia báo quan, phòng này không cho ai tiến vào.” Tiết ma ma đột nhiên nói.
“Chậm đã.” Vừa báo quan, mọi chuyện sẽ vỡ lở đồn đại ra đến đường cái đi, tất nhiên lão phu nhân không muốn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 117: Tìm phu (1)
Chương 117: Tìm phu (1)