"Con của ta... Người nào đánh con thành như vậy..." Ngô phu nhân lập tức ôm nhi tử của mình, lớn tiếng khóc lên.
Gương mặt Ngô thị cũng xanh mét, không nghĩ tới mới nửa ngày, không ngờ Tần Thư Dao gây cho mình họa lớn như vậy.
"Đồ nghiệt chướng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt Tần Thư Dao không có một chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi nữ nhi đã bẩm rõ, khi con đi qua nơi này, vừa đúng lúc nhìn thấy có người vô lễ với Nhị muội, cho nên vội vàng bảo người đi tìm bao bố đến, không nghĩ tới tặc nhân này lại là biểu ca Ngô gia!"
Nàng nói cực kỳ châm chọc, để cho sắc mặt Ngô phu nhân càng thêm khó coi.
Chẳng qua là tính tình Ngô phu nhân luôn cường ngạnh, hơn nữa bà ta luôn thương yêu nhi tử này không thôi, đứng lên nổi giận nói: "Con có chứng cớ? Ta có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị con đánh thành bộ dáng này sao!"
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải ta đến một bước, sợ mợ thấy không phải là cảnh tượng này rồi."
Nói xong nàng giống như vô ý liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như và Tiết nhã, hai người bọn họ vội vàng né tránh.
"Quỳ xuống cho ta, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, lại vẫn dám không vâng lời. Có ai không, mang gia pháp lên!"
Ngô thị đã sớm muốn bắt nhược điểm của Tần Thư Dao, mà mấy ngày này bọn họ luôn không bắt được nửa điểm sai lầm của Tần Thư Dao. Thật vất vả bắt được, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Huống chi tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, thấy Tần Thư Dao đánh người.
Ai ngờ, Tần Thư Dao lại ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý tới Ngô thị, ngược lại cười lạnh một tiếng: "Lời này của mẫu thân thật là buồn cười, người phạm sai lầm thì không phạt, hết lần này tới lần khác muốn phạt người bắt tặc nhân là con đây."
Ngô Hạ Lan đã bị đánh hai chân cũng không đứng lên nổi, hắn chỉ có thể ngồi dưới đất, che vết thương của mình, chỉ vào Tần Thư Dao, nói: "Nàng gạt người... Ta không có vô lễ với Cầm muội muội..."
"Nói bậy... Rõ ràng chính là ngươi..."
Tần Khả Cầm luôn yếu đuối, rốt cuộc cũng không nhịn được nói ra tiếng.
Trên mặt Tần Khả Cầm đều là nước mắt, khóc nói: "Nếu không phải đại tỷ tới kịp thời, ta sợ... Sợ là thân trong sạch của ta cũng bị hắn làm hỏng..."
Quan trọng nhất của nữ nhi chính là trong sạch, cho nên Tần Khả Cầm sẽ trước mặt của mọi người nói ra, cũng nói rõ thật sự có chuyện này.
Ai ngờ Ngô Hạ Lan luôn vô lại quen rồi, lập tức hô lớn: "Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ... Rõ ràng chính là ngươi quyến rũ ta đến nơi này..."
Mặc dù tính tình Tần Khả Cầm mọi người đều biết, vừa mềm yếu lại nhát gan, chính là Ngô thị cũng biết những lời Ngô Hạ Lan nói đều là mượn cớ gạt người. Nhưng bà ta cũng sẽ không khinh địch mà bỏ qua cho hai người Tần Thư Dao như vậy.
"Câm miệng hết cho ta." Ngô thị lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao: "Hôm nay nhất định phải phạt con thật nặng, miễn cho bị người biết Tần gia chúng ta vẫn còn có nữ nhi đại nghịch bất đạo như vậy."
Nói xong, lập tức sai người trói Tần Thư Dao lại.
Nhưng hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh đều có võ công, những nha hoàn bà tử kia hoàn toàn không đến gần được.
Ngô thị thấy càng thêm tức giận: "Cánh của ngươi cứng rắn rồi, nên lá gan cũng càng ngày càng lớn. Hôm nay ta cũng không tin ta không trị được ngươi. Có ai không, đi mời lão gia tới đây, bản thân ta muốn để cho lão gia nhìn xem hai nữ nhi ngoan của ông ấy một chút."
Quý ma ma đứng ở một bên lập tức gật đầu một cái, mang người chuẩn bị đi ngoại viện.
Đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
"Không cần đi mời, đại lão gia đang đi tới đây!"
Tần lão phu nhân được Hoàng Oanh đỡ, đi tới bên cạnh Ngô thị, lạnh lùng liếc mắt nhìn, sau đó lại nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ngô thị lập tức lộ ra vẻ lúng túng, trầm giọng nói: "Dao Nhi càng ngày càng không biết quy củ..."
"Ta không phải ngươi, ta đang hỏi nó!" Tần lão phu nhân chỉ vào Tần Thư Dao lạnh lùng nói.
Ngô thị cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, nhưng cũng không dám phản bác.
Tần Thư Dao nói rõ chuyện vừa rồi, mà Tần Khả Cầm cũng khóc càng lợi hại.
Ngồi dưới đất Ngô Hạ Lan vội vàng nói sạo, chỉ vào Tần Khả Cầm la lớn: "Là nàng hẹn ta tới..."
Thật ra thì chuyện vừa rồi, Tần lão phu nhân cũng đã sớm nghe được đại khái. Bà lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Hạ Lan, trong lòng Ngô Hạ Lan chấn động, cũng không dám nói loạn nữa.
Tần lão phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như, lạnh lùng nói: "Người trong sân ta vừa mới nói hai người các ngươi mang Cầm nha đầu đi? Sao cuối cùng lại để một mình nó ở chỗ này, hả?"
Tần Tuyết Như không nghĩ tới Tần lão phu nhân sẽ biết rõ mọi chuyện, vội vàng giải thích: "Mới vừa rồi, quả thật cháu và Nhị tỷ ở cùng một chỗ, nhưng sau đó bởi vì tạm thời có chuyện cho nên mới đi trước..."
Nàng ta nói cực kỳ chột dạ, càng nói về sau, giọng càng nhỏ dần.
Lúc này Ngô thị mới hiểu được, tất cả đây là do nữ nhi mình sắp xếp.
Tần lão phu nhân không để ý tới Tần Tuyết Như nữa, mà liếc mắt nhìn Tiết Nhã, lạnh lùng nói: "Vậy còn ngươi? Có phải cũng tạm thời có chuyện hay không?"
Giọng nói của bà mang theo nồng đậm uy nghiêm, làm cho lòng người sợ hãi, nhất là hai người Tiết Nhã và Tần Tuyết Như.
Hai chân Tiết Nhã mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống, nàng ta cố nén khủng hoảng trong lòng mình, cắn răng nói: "Cháu... Bụng cháu không thoải mái... Cho nên mới..."
"Đó chính là nói, là các ngươi mang theo Cầm nha đầu đến nơi này. Cũng không phải là Cầm nha đầu lén lút hẹn với công tử Ngô gia!"
Câu nói này là khẳng định, cũng không có bất kỳ nghi vấn gì. Mặc dù trong lòng Tần Tuyết Như và Tiết Nhã không cam lòng, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Vậy mà, Ngô phu nhân vẫn luôn đứng ở một bên đau lòng cho con trai mình, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Nói đến nói đi, còn không phải các ngươi là người một nhà sao. Dĩ nhiên là giúp đỡ nhau, chỉ có thể thương đứa con trai của ta..."
Nói xong, Ngô phu nhân lại bắt đầu lau nước mắt của mình, khóc: "Chuyện hôm nay, ngàn lần không thể cứ tính như thế, nhất định phải cho chúng ta một công đạo!"
Ngô phu nhân là người cường ngạnh, nghĩ đến không chịu thua cái gì. Huống chi bà ta yêu thương nhất chính là tiểu nhi tử này, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tần lão phu nhân trầm mặt, lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay quả thật tốt hơn là điều tra rõ ràng, nếu nhi tử nhà ngươi thật sự làm ra loại chuyện hạ lưu này, vậy chúng ta cũng không thể bỏ qua như vậy!"
Ngô phu nhân vừa nghe sắc mặt trở nên có chút khó coi, nhi tử của mình là dạng người gì, bà ta rõ ràng nhất. Chính bà ta cũng biết Tần Thư Dao nói một chút cũng không giả được.
Chẳng qua là thấy nhi tử mình như vậy, bà ta luôn tranh cường háo thắng, tự nhiên sẽ không khinh địch bỏ qua như vậy.
Nhưng mà bây giờ lại nghe thấy lời nói của Tần lão phu nhân, trong lòng cũng có chút buồn bực nhi tử mình gây chuyện.
Lúc này, hai người Tần Lương và Ngô Hạ Mẫn cũng đã chạy tới.
Ngô Hạ Mẫn vừa nhìn thấy mẫu thân mình và bộ dạng này của đệ đệ, trong lòng lập tức oán hận không thôi, chẳng qua trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám tiến lên chất vấn.
Tần Lương đã sớm nhận được tin tức, nói là hậu viện có bắt được một Hái Hoa Tặc, thì vội vàng chạy tới. Không nghĩ tới vừa đến lại thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi ngẩn người, rất nhanh sau đó đã hiểu được
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 195: Thù cũ hận mới quấy nhiễu trái tim
Chương 195: Thù cũ hận mới quấy nhiễu trái tim