- Ta xem ngưoi làm sao ngăn cản đuợc.
Nổi giận gầm lên một tiếng, hắn tức giận lao thẳng tới Lý Thừa Phong.
- Phong Linh chân -- Tùy Phong Tiềm Nhập Dạ!
Sắc mặt Lý Thừa Phong ngưng trọng, ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào quyền phong đang đánh tới, đôi mắt lập loè, trong đó có một tia hào quang chớp động thật sâu, nhanh chóng phân biệt sơ hở và huớng di động của quyền phong Hoàng Phủ Chân đánh tới, sau đó hắn lại hành động.
Vù vù vù....
Thân hình Lý Thừa Phong chấn động thật nhanh, hắn như dung nhập vầo trong cơn gió, không có trực tiếp đi ngăn cản, sau đó hắn lại tung bay giống như trang giấy trong gió, vậy mà đong đưa theo quyền phong của Hoàng Phủ Chân.
Cùng lúc đó, thân thể Lý Thừa Phong đang di động, hắn nắm bắt tất cả diễn biến, muốn từ trong đó tìm ra sơ hở có thể lợi dụng.
Bỗng dưng một đạo quang mang từ trong mắt của hắn bắn ra ngoài.
- Phá cho ta!
Lý Thừa Phong gầm lên một tiếng, dường như nhìn ra đuợc sơ hở gì đó, thân thể xoay tròn, nguyên lực hộ thể bị quyền phong quét qua nhộn nhạo, hắn đá ra một cước.
Một tiếng ầm vang, quyền phong bao phủ tứ phương bị phá ra một lỗ thủng, cả lỗ thủng cực kỳ nhỏ, thoáng qua tức thì, nhưng mà Lý Thừa Phong lại nắm chặt cơ hội, thân thể chấn động giống như lá cây không có sức nặng, hắn bay bổng tránh né một quyền của Hoàng Phủ Chân.
Ầm ầm ...
Quyền uy đáng sợ đánh thẳng vào màn sáng màu xanh da trời, phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, tràng cảnh kinh thiên động địa, nhưng lại không làm nên chuyện gì, bởi vì Lý Thừa Phong đã sớm rời khỏi phạm vi quyền phong bao phủ.
- Trời ạ, không ngờ hắn vẫn tránh thoát được.
- Hảo tiểu tử, vậy mà che dấu thật sâu.
- Không thể tưởng tượng nổi, Lý Thừa Phong chẳng lẽ thật sự như cơn gió, có thể tránh né tất cả?
- Ý cảnh cũng phân phẩm cấp, tiểu thành, đại thành, viên mãn, Lý Thừa Phong lĩnh ngộ phong chi ý cảnh đã đạt tới đại thành.
Hai tên trọng tài tổ năm thấy thế đã nghĩ thầm trong bụng.
- Đáng chết.
Sắc mặt Hoàng Phủ Chân đỏ lên, thần sắc càng thêm tức giận, lập tức giơ hai đấm lên, tấn công như điên.
Rầm rầm rầm!
Quyền phong đáng sợ bao phủ toàn bộ lôi đài, như tầng tầng phong bạo nghiền áp tất cả, khóa chặt Lý Thừa Phong, quyền phong đáng sợ nổ vang.
Sưu sưu sưu!
Nương vào thân pháp và cước pháp cuờng đại, Lý Thừa Phong không ngừng né tránh, hắn như cơn gió né tránh qua lại, cho người ta cảm giác hắn là lá cây bay trong gió, có cảm giác cô linh, bay xuống, bay bổng giống như chẳng có chút sức nặng nào cả.
Hắn lại ngăn cản hơn mười chiêu trong tay Hoàng Phủ Chân.
Nhưng mà tất cả mọi nguời đều nhìn ra, Lý Thừa Phong giờ phút này lâm vào hạ phong tuyệt đối, cơ hồ bị đè xuống mà đánh, hòan toàn không có sức hoàn thủ.
- Lý Thừa Phong sắp bại.
Lâm Tiêu lắc đầu, thân pháp Lý Thừa Phong có tinh diệu hơn nữa cũng không có biện pháp, không cách nào chuyển hóa thành sức chiến đấu chân thật, có thể kiên trì đến một bước này đã rất khó, bị thua chỉ là vấn đề thời gian, đặc biệt là một khi Hoàng Phủ Chân tỉnh táo lại, sơ hở trong quyền pháp không còn tồn tại, Lý Thừa Phong càng khó có thể thoát thân.
Quả nhiên, mười chiêu qua đi, Hoàng Phủ Chân vốn tức giận cũng từ từ tỉnh táo lại, thân là một trong những cự đầu tuổi trẻ, trước đó Hoàng Phủ Chân bị tâm tình cao ngạo của mình ảnh hưởng, mất đi lý trí ngắn ngủi, bây giờ tỉnh táo lại đã nắm lấy chủ động.
Ầm ầm!
Hắn cười lạnh, Hoàng Phủ Chân tỉnh táo lại trong mắt mang theo sát cơ thật nhỏ, đột nhiên đánh ra một quyền, quyền phong mang theo khí xoáy thật mạnh, phút chốc đánh tới trước mặt Lý Thừa Phong, quyền phong ngưng tụ nhưng khí xoáy hỗn loạn, hiển nhiên cũng không có triệt để ngăn cản tất cả, còn lưu lại một đường sinh cơ.
- Vì sao Hoàng Phủ Chân sử dụng chiêu này? Không lấy thực lực vẫn ẩn giấu ra sao?
- Chiêu này hắn vừa rồi đã sử dụng qua, căn bản không làm gì được Lý Thừa Phong, hiển nhiên hiện tại cũng giống như thế?
- Chẳng lẽ hắn vô kế khả thi? Không thể nào đâu, Hoàng Phủ Chân thân là cự đầu tuổi trẻ, tuyệt đối còn có thủ đoạn ẩn giấu không có thi triển, cái khác không nói, Bát Hoang Lục Hợp Quyền hắn mới sử dụng hai chiêu, mấy thức đằng sau còn chưa có thi triển đấy, nghe nói Bát Hoang Lục Hợp Quyền hai thức kia chỉ là mở đầu, bốn thức sau mới là sát chiêu, uy lực không giống với hai thức vừa rồi.
Trên khán đài, những võ giả nhãn lực cao nói ra.
- Không tốt, Lý Thừa Phong nguy hiểm.
Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, hắn nhíu mày.
Hoàng Phủ Chân trước đó đã thi triển chiêu này, lại bị Lý Thừa Phong tránh đi, hiện tại thi triển ra cũng không có hiệu quả, dùng thực lực Hoàng Phủ Chân không phạm sai lầm cấp thấp này, hiển nhiên là có âm mưu khác.
Quả nhiên, khi ánh mắt Lâm Tiêu nhìn vào hai tay Hoàng Phủ Chân đã nhìn ra mánh khóe, giờ phút này cả hai tay Hoàng Phủ Chân cực kỳ tùy ý, dường như không có cử động gì, kì thực đang thầm ngưng tụ ám lực, chỉ đợi Lý Thừa Phong né tránh thì sẽ ra tay hạ sát thủ, đánh trọng thương đối phương, làm cho hắn bị đào thải khỏi Phong Vân bảng.
Dùng thực lực Hoàng Phủ Chân, Lâm Tiêu không chút nghi ngờ đối phương có thể làm được điểm này.
Trên lôi đài, Lý Thừa Phong dường như cảm nhận đuợc nguy hiểm, đối mặt một quyền này của Hoàng Phủ Chân lại không tránh không né, quyền uy một quyền này bay qua, trùng trùng điệp điệp đánh hắn vào màn sáng màu xanh da trời.
- Ta nhận thua!
Lý Thừa Phong giơ tay lên, bình thản mở miệng, ánh mắt bình tĩnh.
Xôn xao....
Toàn trường lập tức xôn xao.
- Hắn vì sao nhận thua?
- Sao không kiên trì tiếp?
- Xác thực, tuy Lý Thừa Phong hiện tại đang ở hạ phong, nhưng tiếp tục kiên trì cũng không phải không có khả năng.
Tất cả mọi người không hiểu gì cả, đầu đầy sương mù, không rõ Lý Thừa Phong vì sao đang êm đẹp lại nhận thua.
Đối mặt mọi người nghi hoặc, Lý Thừa Phong lại rất tỉnh táo, trong ánh mắt tức giận của Hoàng Phủ Chân thản nhiên đi xuống lôi đài.
Trận đấu này hắn suy nghĩ gì đều đã đạt đuợc, từ đầu đến cuối hắn đều không có nghĩ sẽ đánh bại Hoàng Phủ Chân, bởi vì hắn định vị bản thân rất rõ ràng, cũng biết đây là chuyện không có khả năng, vừa rồi nếu như lưu lại tiếp tục chiến đấu, chính mình sẽ gặp nguy hiểm, chỉ sợ ngay cả lên Phong Vân bảng cũng không được.
- Hảo tiểu tử, nhãn lực không tệ.
- Tiếp tục chiến nữa, không may chính là hắn.
- Buông bỏ vinh quang khi đang ở đỉnh cao, cầm được thì buông đươc, tiểu tử này tương lai thành tựu chắc chắn bất khả hạn lượng.
Hai trọng tài tổ năm là cường giả Quy Nguyên Cảnh cho nên nhìn ra mánh khóe, hai nguời tán thưởng nhìn qua Lý Thừa Phong.
Lâm Tiêu cũng cười, chỉ sợ trong tất cả tuyển thủ ở đây, chỉ có vài ngừơi nhìn ra.
Trong mọi người chỉ có Hoàng Phủ Chân thần sắc phẫn nộ, trong nội tâm phiền muộn muốn nổ tung.
- Đáng chết, biết sớm như vậy cho dù ta bạo lộ thực lực cũng phải đánh ngươi trọng thương, cút ra khỏi Phong Vân bảng, quả thật tức chết ta mà.
Hoàng Phủ Chân vô cùng phẫn nộ, rồi lại không thể làm gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 693: Buông bỏ vinh quang khi đỉnh cao
Chương 693: Buông bỏ vinh quang khi đỉnh cao