Lý Thừa Phong chiến đấu với Hoàng Phủ Chân tuy không tật mà chết, nhưng lại không ngại hắn được vô số nguời định vị, xếp hắn vào hàng ngũ trước hai mươi Phong Vân bảng.
Chiến đấu tiếp tục.
Dường như bởi vì bị hai người Lý Dật Phong và Lý Thừa Phong kích thích, đến thời điểm này các trận đấu càng đặc sắc, cơ hồ đại đa số tổ đều xuất hiện tình huống gặp cự đầu tuổi trẻ mà không nhận thua.
Đương nhiên, kỳ thật vẫn có hai nguời nhận thua, rất nhiều tuyển thủ đã biết rõ mình không thể thắng được, những người này không cần cố kỵ bảo tồn thực lực, cho dù trọng thương cũng phải đánh một trận, toàn lực ứng phó, khiêu chiến cực hạn bản thân mình, cuối cùng sẽ tìm đuợc đường đột phá.
Dù sao cũng là thiên tài đỉnh cấp, thậm chí còn giao thủ với cự đầu tuổi trẻ, nếu không có tự tin đánh nhau, vậy không xứng là thiên tài đỉnh cấp rồi, bọn họ muốn đối mặt áp lực tìm đuờng đột phá.
Mà những tuyển thủ thắng mười lần liên tiếp không có suy nghĩ này, dù sao cho dù có thua hai trận kế tiếp, bọn họ cũng có thể tiến vào Phong Vân bảng, cũng có thể cảm thụ được hùng phong của cự đầu tuổi trẻ.
Tổ một, Thiến Mộng Vũ phong thái vô song, tốc độ thân pháp áp đảo quần hùng, tuyển thủ khiêu chiến nàng chưa xuất chiêu đã bại, hoàn toàn không có sức phản kháng; mà Vương Thái có thối pháp kinh ngừoi, đánh bại địch thủ chưa bao giờ cần chiêu thứ hai, dễ dàng đánh tan phòng thủ đối thủ, sau đó đánh đối phương bị thuơng.
Tổ hai, Đoạn Thiên Cừu sát khí kinh người, chỉ dựa vào sát khí và đao ý đã làm đối thủ sợ mất mật, sau khi lên đài thì nhận thua, không dám khiêu chiến.
Tổ ba, nguời quen cũ Lâm Tiêu là Tử Xa Sơn thua một cuộc tranh tài, đối thủ của hắn không phải người khác, chính là La Thiên Đô danh tiếng hưng thịnh nhất Phong Vân bảng.
Tử Xa Sơn thực lực không tính là đỉnh cấp trong Phong Vân bảng lần này, nhưng đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ cho nên hắn có cơ hội trùng kích ba mươi sáu vị trí Thiên Cương, chỉ tiếc truớc mặt La Thiên Đô hắn không có cơ hội ra tay, chỉ một cái nhìn là bại trận, bị thua dưới uy áp thượng vị giả, hắn không dám có suy nghĩ phản kháng liền nhận thua.
Tổ sáu Trương Thuần Hi bình thường, nhìn không ra có cái gì đặc biệt, khiêu chiến hắn là một gã Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, kết quả không vựơt qua một chưởng bị đánh thổ huyết.
Tổ bảy Úy Trì Quật tùy tiện chơi với tuyển thủ khiêu chiến một hồi, mặc cho đối phương dùng chiêu gì, Úy Trì Quật đều lù lù bất động, cứ ngạnh kháng, đối phương chẳng khác gì gãi ngứa cho hắn, biểu lộ thích ý, rồi sau đó sau hơn hai mươi chiêu, một quyền đánh bại đối thủ.
Lực phòng ngự của hắn làm mọi người nhíu mày, dù sao tuyển thủ của hắn mặc dù mới vào Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nhưng dám tùy tiện cho đối phương thí chiêu như thế, hơn nữa không hề cố kỵ dùng thân thể ngạnh kháng, làm mọi người phát run.
Tổ tám, Đông Phương Nguyệt Mính cũng nhẹ nhõm chiến thắng, không cần tốn nhiều sức, chiêu thức của nàng Lâm Tiêu đã thấy qua, nàng khắc khổ tu luyện trong hai năm qua, thực lực so với lúc ở Trại huấn luyện còn mạnh hơn nhiều.
Tổ chín, Tuyệt Vô Danh một thương quét ngang, đối thủ chưa kịp làm gì đã bại.
May mắn là, Đoạn Hồng, Chu Chỉ hai người vận khí cũng không tệ, cho tới bây giờ đều là thắng mười trận, thua một trận, dù có thua tiếp cũng hoàn toàn có thể tiến vào Phong Vân bảng, không cần lo lắng.
Trần Tinh Duệ cũng an ổn tiến vào Phong Vân bảng, chỉ có Lưu Vân bị Vương Phong kích thương, trải qua trị liệu tiếp tục thi đấu, nhưng thua liên tục, hoàn toàn không có hy vọng đấu tiếp, cũng bị loại còn có đệ đệ Trần Tinh Duệ là Trần Tinh Hạo, thua ba trận, hoàn toàn không có hy vọng đi tiếp.
Phong Vân bảng lần này quá mức mạnh mẽ, muốn dùng tu vị Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong tiến vào Phong Vân bảng độ khó cao hơn mấy lần, trừ khi có thực lực kinh người ra, còn phải có vận khí nghịch thiên, dù sao tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong có nghịch thiên cũng chỉ đánh bại tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, mà không thể nào là đối thủ của Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành.
Phóng nhãn nhìn lại, võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong lần này có thể tiến vào Phong Vân bảng có thể đếm được trên hai tay.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt tới vòng đấu cuối cùng của hiệp hai.
- Tổ chín hiệp hai, trận mười hai vòng thứ sáu, Lâm Tiêu đấu Mạnh Tinh Hồn!
Khi trọng tài nói ra, hào khí trên khán đài nóng rực.
- Mạnh Tinh Hồn và Lâm Tiêu biểu lộ thực lực mà nhìn, đều có thể tiến vào Phong Vân bảng trước hai mươi, không biết hai người ai mạnh hơn ai?
- Xem thì biết, hai nguời trước mắt bảo trì hai mươi ba thắng liên tục, bởi vì không có gặp phải cự đầu tuổi trẻ, còn chưa thua trận nào, trận này qua đi sẽ có một bên thắng bại.
- Ta coi trọng Mạnh Tinh Hồn, dù sao trước đó trong khi đấu với Cổ Thần, Mạnh Tinh Hồn hiển nhiên đáng sợ hơn, chỉ một chiêu là đánh bại Cổ Thần, theo ta đoán chừng, Mạnh Tinh Hồn nói không chừng có lực đối chiến cự đầu tuổi trẻ.
- Biểu lộ thực lực trứơc đó, thật là Mạnh Tinh Hồn càng mạnh hơn một ít, nhưng mà nói Lâm Tiêu sẽ không chiến thắng thì cũng không chắc, dù sao tới bây giờ chưa có ai bức Lâm Tiêu dùng toàn lực.
Mọi người nhao nhao nghị luận, đều cho rằng mình đúng.
Mạnh Tinh Hồn thần sắc lạnh lùng, hắn luớt lên lôi đài, móc vuốt sắt màu bạc ra, sánh sáng rực rỡ chiếu sáng lôi đài, sát cơ trùng thiên.
Lâm Tiêu theo sát phía sau, chậm rãi đi lên lôi đài, biểu lộ tỉnh táo, trước sau như một, dường như không có thứ gì có thể làm hắn động dung.
Hai người đứng cách xa nhau trăm mét.
Thấy Lâm Tiêu lên đài, Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nói:
- Trận trước của ngươi ta có xem, nếu như chỉ có chút thực lực ấy thì ta khuyên ngươi nên nhanh chóng nhận thua đi, tuy thực lực không kém, nhưng so với ta hoàn toàn chẳng là gì.
Lâm Tiêu biểu lộ không thay đổi, nói:
- Thật sao, ta muốn nói là, trận đấu này chiến thắng sẽ là ta.
- Ah?
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày, mắt nhìn Lâm Tiêu, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn còn ẩn dấu thực lực? Nếu là như vậy thật đáng tiếc nói cho ngươi biết, ta vừa rồi chỉ bày ra bảy thành thực lực chân chính, nếu như ngươi không muốn bại khó coi thì nhận thua đi, nếu không quyền cước không có mắt, ta sợ ngươi không thể theo Phong Vân bảng tới cuối cùng.
Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo và uy hiếp.
- Cái gì, Mạnh Tinh Hồn trước đó chỉ bày ra bảy thành thực lực chân chính? Quá khoa trương, bảy thành thực lực đã đáng sợ như thế, mười thành thực lực chẳng phải có thể trùng kích top mười Phong Vân bảng sao?
- Khó trách hắn nói mục tiêu của hắn là mười cự đầu tuổi trẻ, như vậy xem ra, hắn thật sự có tư cách này.
- Chiếu theo biểu hiện lúc trứơc của hắn mà nhìn, mười thành thực lực tuy chưa hẳn đánh bại cự đầu tuổi trẻ, nhưng đủ để có được thực lực phân cao thấp với bọn họ.
- Bảy thành thực lực sao? Thú vị.
Tuyệt Vô Danh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua Mạnh Tinh Hồn, khó trách đối phương hung hăng càn quấy như thế, thật có chút tài năng, nhưng hắn cho rằng có thể đối kháng cự đầu tuổi trẻ, như vậy hắn quá ngây thơ rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 694: Lâm Tiêu đấu Mạnh Tinh Hồn (1)
Chương 694: Lâm Tiêu đấu Mạnh Tinh Hồn (1)