Chà chà hum nay được nghỉ nên cho các bạn thêm 1c nữa vậy coi như là bù lại mấy ngay nay mình chậm trễ
"Minh Nguyệt , ngươi mới vừa nói có người lạ cần phải đuổi ra khỏi Vương phủ, vậy người lạ kia là ai?" Thương Địch trầm giọng mở miệng, không hề nhìn Công chúa Minh Nguyệt một cái, nhưng thanh âm này cũng lộ ra áp lực vô
tận, khiến nhóm nữ tử bị ép không dám nói tiếng nào.
"Này... Này..." Ánh mắt Công chúa Minh Nguyệt lóe ra ,bây giờ nàng làm sao dám nói đem An Ninh đuổi ra?
"Thần vương điện hạ, tiểu thư không có thiệp mời, cho nên..." Bích Châu đứng ở một bên chợt mở miệng, vừa dứt lời liền đón lấy một ánh mắt trừng trừng của Công chúa Minh Nguyệt, nhưng Bích Châu một chút cũng không sợ hãi,
chê cười, có Thần vương ở trong này, Công chúa Minh Nguyệt rõ ràng là e
ngại Thần vương, có Thần vương ở đây, nàng còn lo lắng Công chúa Minh
Nguyệt xử nàng thế nào được chứ?
Con ngươi Thương Địch trùng
xuống, cũng không có nói gì, trực tiếp từ trong thắt lưng lấy ra một cái lệnh bài, tự mình cẩn thận cột lên bên hông của An Ninh, mọi người
thấy lệnh bài kia, thần sắc trong mắt khác nhau, mọi người vẫn còn đang
giật mình khi thấy Thần vương không coi ai ra gì nắm tay An Ninh, nhưng
lệnh bài kia... Là lệnh bài tượng trưng cho Thần vương a!
Nó có ý nghĩa gì? Gặp lệnh bài như gặp Thần vương!
Đừng nói là nhóm nữ tử giật mình, ngay cả Sùng Chính đế và hoàng hậu nương nương vừa tới cũng hoảng sợ.
"Địch nhi, này sợ là không ổn." Sùng Chính đế tiến lên, cao giọng mở miệng,
lệnh bài này có ý nghĩa rất lớn, đó là thứ luôn ở trên người Thần vương, Sùng Chính đế tuy rằng rất vui khi thấy Thương Địch và An Ninh thành
chuyện tốt, nhưng Thương Địch đem lệnh bài này đưa cho An Ninh, chuyện
này không khỏi cũng quá nghiêm trọng đi.
An Ninh tự nhiên
biết lệnh bài này có ý nghĩa gì, thấy Thương Địch không chút do dự,
trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng biết, Thương Địch là đang che chở cho
nàng, hắn đang nói cho mọi người biết, An Ninh nàng dù không có thiệp
mời, nhưng vẫn có thể tiến vào Vương phủ, hơn nữa là lúc nào cũng có
thể! Không chỉ có như thế, nếu nàng muốn đuổi bất cứ người nào đi thì
nàng đều có thể đuổi, thấy lệnh bài như thấy Thần vương, mệnh lệnh của
nàng, là đại biểu cho mệnh lệnh của Thương Địch.
An Ninh nhìn lệnh bài kia, nhìn Thương Địch , trong lòng một dòng nước ấm chảy qua , nàng cảm giác được mình đang được che chở .
Đợi cho Thương Địch cột xong lệnh bài , cười vừa lòng, nắm lấy tay An Ninh, xoay người nhìn về phía Sùng Chính đế, "Chất nhi gặp qua cậu, mợ,
chuyện này không có gì là không ổn, là chất nhi không có lo lắng chu
toàn, làm cho Ninh Nhi chịu ủy khuất, như vậy lệnh bài này coi như là
thiệp mời chất nhi đưa cho Ninh Nhi đi."
Ý tứ của Thương Địch rất rõ ràng bất quá, cái hắn gọi là “thiệp mời” cũng không giới hạn ở
trong tiệc sinh nhật lần này a! Hắn là trước mặt những người này, mời An Ninh tùy thời có thể tiến vào Phủ Thần vương của hắn!
Sùng
Chính híp mắt lại, có chút suy nghĩ nhìn An Ninh một hồi lâu, thần sắc
cao thâm kia làm cho người ta đoán không ra, sau một lát, rốt cuộc Sùng
Chính đế cũng phát ra một tiếng cười sang sảng, "Cũng tốt, nếu là tâm ý của Địch nhi, Ninh Nhi cũng không nên từ chối a!"
An Ninh
giật mình,ý tứ của Sùng Chính đế, nàng tự nhiên là hiểu được , tuy rằng giọng điệu của hắn ôn hòa, nhưng uy hiếp trong lời nói không thoát được lỗ tai của An Ninh lỗ tai, khép hờ mắt, khóe miệng An Ninh giơ lên,
nhưng cũng không nói câu nào.
Hoàng hậu theo sát hoàng thượng chạy
tới cùng với Nam Cung Thiên Duệ cũng vừa đem hết một màn ở đây xem ở
trong mắt, ánh mắt dừng lại ở trên người An Ninh, tay theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm, nhíu chặt lông mày lại , Ninh Nhi... Thương Địch
thích Ninh Nhi, mà Ninh Nhi thì sao? Lòng của nàng có phải hay không đã ở trên người Thương Địch?
Nhìn Ninh Nhi bị nắm tay Thương Địch , Ninh Nhi không phải là nữ tử tùy tiện, nàng có thể ngầm đồng ý
Thương Địch đối với nàng làm ra hành động như vậy, nghĩ đến lòng của
nàng...
Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Cung Thiên Duệ đau xót,
nhắm mắt lại, xoay người không nhìn tới một màn khiến nội tâm hắn đau
đớn , mà Nam Cung Ngạn bên cạnh hắn cũng khẽ nhíu mày, tâm tư của con
mình, hắn làm sao có thể không rõ? Trong lòng Thiên Duệ vẫn luôn có một
nữ tử, lúc trước ông cũng không biết người đó là ai, mặc dù trước kia
nghe được một ít lời đồn,nhưng ông cũng không quá tin, nhưng xem ánh mắt đau xót của Thiên Duệ giờ phút này, Nam Cung Ngạn nếu còn nhìn không ra nàng kia là ai, thì ông cũng không thể làm gia chu của Nam Cung gia
nữa.
Phát hiện này làm cho Nam Cung Ngạn theo bản năng nhìn An Ninh nhiều thêm một chút,nhị tiểu thư hầu phủ An Ninh tiểu thư sao?
Lập tức,ánh mắt ông dừng lại ở trên người Thương Địch, gượng mặt của hắn
cùng với người kia có mười phần giống nhau, lại khơi dậy cơn sóng trong
lòng ông, nghĩ đến cái gì, Nam Cung Ngạn liền hạ tầm mắt xuống, con
ngươi lão luyện xẹt qua một chút âm trầm, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.
Nam Cung Ngạn thân là gia chủ Nam Cung gia,đứng
thứ hai trong tứ đại thế gia, gần với Lâm gia, sự đa mưu túc trí của ông là không thể khinh thường , cũng chỉ có đối mặt với chuyện của trưởng
công chúa Chiêu Dương , ông mới có thể không thể khống chế được như vậy, lúc ông tập trung suy ngẫm thì nghiễm nhiên là một lão hồ li.
Vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Thiên Duệ, thấp giọng nói, "Thần vương điện hạ
cùng hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh đương nhiên rất xứng đôi, nhưng trên
đời này có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, hôm nay như vậy, đến ngày mai, có lẽ sẽ khác , ngươi là một tướng quân, ở trên chiến trường ngươi đánh
đâu thắng đó không gì cản nổi, không người có thể địch, hôm nay hồi
kinh, ngươi so với bất cứ ai ở bất cứ phương diện nào cũng không hề thua kém, nếu thích thì hãy dốc toàn lực đi tranh thủ, nếu ngươi ngay cả
tranh thủ cũng không dám, như vậy liền chỉ có một kết cục là thất bại,
không đánh mà thua, đây là tác phong của một tướng quân nên có sao?"
Năm đó, ông nghĩ rằng ông cùng với Chiêu Dương thành thân đã là chuyện rất
chắc chắn,nhưng ai có thể đoán được sẽ xuất hiện một chuyện xấu như vậy , làm thay đổi cuộc đời của ông?
"Nhưng là..." Nam Cung Thiên
Duệ giật mình, nhìn về phía phụ thân của mình, bản thân mình nhưng lại
bị phụ thân xem thấu tâm tư, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Không có nhưng nhị gì hết, bước ra một bước, ngươi liền thành công một nửa."
Nam Cung ngạn đánh gãy lời nói của con trai, thanh âm đè thấp giọng một
chút, tiếp tục nói,
"Chẳng lẽ con ta hy vọng nhìn người con
gái con yêu, vì người khác sinh nhi dục nữ sao? Con xác định nỗi thống
khổ đó con có thể chịu được?"
Ông là người từng trải, mấy năm nay ông làm sao có thể bước tiếp được, chỉ có bản thân ông mới biết được.
Con ngươi của Nam Cung Thiên Duệ híp lại, hắn có thể bước ra từng bước này
sao? Nguyên bản hắn thầm nghĩ bảo vệ, canh giữ ở phía sau Ninh Nhi , chỉ cần lúc nàng cần hắn, hắn nhất định sẽ phấn đấu quên mình che ở trước
mặt của nàng, nếu tranh thủ, hắn có năng lực tranh thủ được sao?
Nếu tranh thủ được , như vậy hắn sẽ không cần vĩnh viễn chỉ nhìn đến bóng
dáng của nàng, sẽ giống như hai người yêu nhau, đứng ở bên cạnh nàng,
giống Thương Địch đang nắm tay An Ninh giờ phút này!
Này quả thật là dụ hoặc không nhỏ !
Nam Cung ngạn ý vị
thâm trường nhìn Nam Cung Thiên Duệ một cái, nhưng không có nói thêm cái gì, ông biết, lời nói của ông giống như quăng một cục đá vào trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ , khơi dậy gợn sóng, về phần có thể thành công
hay không , như vậy phải xem sau này .
Phụ tử hai người nói
chuyện chỉ có phụ tử hai người biết được, mà bên này, Thương Địch vẫn
như trước nắm tay An Ninh , đột nhiên,trong ánh mắt hắn có một tia hàn
ý, lạnh giọng mở miệng, "Minh Nguyệt , ngươi vội vã đi như vậy, là muốn
đi đâu?"
Thương Địch vừa nói xong, tầm mắt của mọi người đều
theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Công chúa Minh Nguyệt, lúc này Công chúa Minh Nguyệt cũng đã không còn đứng ở vị trí lúc nãy nữa, mọi người thật vất vả tìm được, lại phát hiện công chúa Minh Nguyệt thật cẩn thận bước từng bước, tựa hồ là sợ kinh động đến ai, nghe thấy Thương Địch
đột nhiên gọi tên của nàng, trong lòng Minh Nguyệt lộp bộp một chút, âm
thầm thấp rủa: giờ thì tốt lắm, ngay cả lén đi cũng không được!
Xoay người, Công chúa Minh Nguyệt xả ra một nụ cười, vẻ mặt lấy lòng, "Biểu ca... Cái kia... Người thì có ba cái gấp thôi..."
"Vội vã chạy trốn sao?" Thương Địch cũng không để ý đến nàng ta đang lấy
lòng mình, Minh Nguyệt kiêu căng , nhưng chung quy vẫn là biểu muội của hắn, ngày thường nàng làm những việc này hắn cũng không để ý, nhưng hôm nay, nàng ở Phủ Thần vương khi dễ An Ninh , hắn tự nhiên sẽ không để
nàng ta được tốt như vậy.
Sắc mặt Công chúa Minh Nguyệt cứng
đờ, biểu ca nhưng lại không nể mặt nàng như vậy, nhìn về phía phụ hoàng
mẫu hậu cầu cứu, lại chỉ thấy bọn họ nhắm mắt lại, ngay cả nhìn cũng
không liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ trong lòng: hôm nay vận khí của
nàng sao lại kém như vậy, phụ hoàng không giúp mình còn chưa tính, nhưng mẫu hậu cũng...
Hoàng hậu nương nương sở dĩ không nhúng tay, là vì bà biết, Thương Địch sẽ chỉ cho Minh Nguyệt một chút giáo huấn,
sẽ không thương tổn đến con bé, dù sao cũng là người một nhà, huống hồ,
cũng nên có ngưởi giáo huấn Minh Nguyệt một chút !
"Công chúa Minh Nguyệt nói muốn đuổi người không liên quan đi, chúng ta có phải
hay không nên nhìn xem ai là người không liên quan không?" Mâu quang
Thương Địch sắc bén, trên người phát ra uy nghiêm, thậm chí so với Sùng
Chính đế còn muốn đặc hơn rất nhiều .
Sắc mặt Công chúa Minh Nguyệt khẽ biến, mới vừa rồi "Người không liên quan", lại biến thành
chủ tử một cách nhanh chóng , nhìn nhìn An Ninh, chỉ thấy nàng như trước dịu dàng cười, đoán không ra ý định của nàng, Công chúa Minh Nguyệt tự
biết mới vừa rồi đắc tội An Ninh, nên bây giờ phải cho biểu ca một lời
giải thích , trong đầu rất nhanh chuyển động , nghĩ biện pháp thoát
thân.
Đột nhiên, con ngươi của Công chúa Minh Nguyệt sáng
lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi đến bên trong đám người, đối mặt mới
nhóm nữ tử lúc nãy đi phía sau mình, lớn tiếng mở miệng, "Đem thiệp mời
trong tay các ngươi lấy ra!"
Hành động này của Công chúa Minh Nguyệt, nhất thời làm cho nhóm nữ tử đằng sau choáng váng.
Thiệp mời của các nàng? Các nàng đều do phụ thân mang vào, làm sao có thiệp mời?
"Như thế nào?Không lấy ra được sao? Nếu không có, thì bản thân hãy tự bước
ra khỏi phủ Thần vương , hay là để bản công chúa kêu người đưa các ngươi ra ngoài?" Công chúa Minh Nguyệt cất cao giọng, giọng điệu lại sắc bén.
Nhóm nữ tử bị Công chúa Minh Nguyệt dọa, nhất thời mất phương hướng, nhưng
rất nhanh cũng hiểu được ý đồ của Công chúa Minh Nguyệt, nàng ta là muốn dùng các nàng để báo cáo công tác với Thần vương điện hạ!
Nhưng các nàng hiểu được thì như thế nào? Công chúa Minh Nguyệt đường đường
là kim chi ngọc diệp, nếu là cãi lời của nàng, không chừng lại càng phải chịu thêm tội! Công chúa Minh Nguyệt này thủ đoạn trừng trị cung nữ
trong cung các nàng đã nghe nói qua, ai muốn chọc tới sát tinh này? !
Nhóm nữ tử tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không thể không phúc phúc thân, đi qua hướng cửa của Phủ Thần vương ...
"Biểu ca, người không liên quan, Minh Nguyệt đều đã giải quyết ." Công chúa
Minh Nguyệt cao giọng mở miệng, mang theo vài phần đắc ý, như thế này
biểu ca nên vừa lòng đi!
"Nga? Đều giải quyết ?" Thương Địch
mâu quang vi liễm, góc độ của An Ninh vừa vặn nhìn thấy được tinh quang
nơi đáy mắt của hắn , quả nhiên, nghe được giọng nói của Thương Địch
"Minh Nguyệt công chúa, của ngươi đâu?"
Oanh một tiếng, đầu
của Công chúa Minh Nguyệt nháy mắt trống rỗng, của nàng đâu? Đúng vậy,
của nàng đâu? Nhưng có trời mới biết, nàng cũng là không có thiệp mời,
nàng là biểu muội của Thần vương , lại đi theo phụ hoàng cùng mẫu hậu
cùng đến, dù là không có thiệp mời,nhưng ai dám ngăn nàng? Nhưng là...
Mọi người thấy gương mặt nghẹn uất của Công chúa Minh Nguyệt, nhịn không
được buồn cười, Công chúa Minh Nguyệt là không lấy ra được thiệp mời a!
"Như thế nào? Không lấy ra được sao? Nếu không có, thì bản thân hãy tự bước
ra khỏi phủ Thần vương , hay là để bản vương kêu người đưa công chúa
Minh nguyệt ra ngoài " Thương Địch nói lại lời nói mới vừa rồi Công chúa Minh Nguyệt dùng để đuổi nhóm nữ tử đi, từng chữ từng chữ trả lại cho
nàng ta.
Lúc này sắc mặt của Công chúa Minh Nguyệt sớm đã là
một trận xanh một trận trắng, nhìn nhìn hoàng thượng hoàng hậu, "Phụ
hoàng, mẫu hậu..."
Biểu ca ngay cả nàng đều đuổi đi thật sao sao?
Hoàng hậu nương nương cũng không dự đoán được Thương Địch ngay cả Công chúa
Minh Nguyệt cũng muốn đuổi ra , bất quá đối mặt với sự cầu cứu của Minh
Nguyệt, nàng cũng không có mở miệng, ý tứ rõ ràng bất quá , nàng là từ ý tứ của Thương Địch mà ra.
Công chúa Minh Nguyệt thấy không có người
giúp nàng, phẫn hận chà chà chân, dù là không muốn, nàng cũng chỉ có thể rời đi nơi này, lúc này mặt mũi của nàng đã mất hết! Nếu người khác dám đối với nàng như vậy, nàng sớm đã đem hắn chém đầu, nhưng trước mắt là
Thần vương, dù là nàng cũng không thể trêu vào .(Như vậy mọi người cũng
thỏa lòng nhá, anh Địch nhà ta là vô đối nha )
An Ninh thấy bộ dáng Công chúa Minh Nguyệt tức giận mà không dám xả, trong lòng thấy vui sướng, Công chúa Minh Nguyệt này xưa nay kiêu căng, sợ
cũng chỉ có Thương Địch mới có thể làm cho nàng kiêng kị như vậy đi!
"Địch nhi a, bao che khuyết điểm như vậy là không được a!" Sùng Chính đế cố
ý mở miệng, nhìn thoáng qua An Ninh, ha ha cười ra tiếng, ngay cả mặt
mũi của Công chúa Minh Nguyệt cũng không cho, sự để ý của Thương Địch đố với An Ninh , tựa hồ vượt qua dự tính của ông.
Khóe miệng Thương Địch khẽ nhếch, chắp tay làm một lễ với Sùng Chính đế, "Cậu, mợ, nơi này liền giao cho hai vị !"
Dứt lời, không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, liền nắm tay An Ninh , không chút kiêng dè mang theo nàng đi tới một hướng khác , phía sau trừ bỏ vài người thần sắc cứng ngắc, thì đều là vẻ mặt ái muội nhìn bóng
dáng hai người.
An Ninh cảm nhận được những ánh mắt này, cùng với những tiếng bàn tán ái muội phía sau, gương mặt đỏ lên, tim đập
càng nhanh, Thương Địch... Nắm tay nàng rời đi như vậy, người khác nhìn
thấy lại thêm hiểu lầm.
Nhưng giờ phút này, nàng cũng chỉ có
thể mặc cho Thương Địch lôi kéo, thẳng đến khi đi được hồi lâu, khi An
Ninh vẫn chưa hồi phục lại tinh thần .
"Ninh Nhi..." thanh âm của Thương Địch chợt vang lên trên đỉnh đầu, vì nhịp tim đang đập rối
loạn nên An Nhinh không có nhận thấy trong thanh âm kia lộ ra một tia
khác thường, An Ninh ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng lại, thì gương mặt tuấn mỹ vô trù kia liền ở trước mắt chậm rãi phóng đại, hai mắt tràn
ngập linh khí của nàng nháy mắt liền trừng lớn lên.
Một tay
Thương Địch nhẹ nhàng ấn cái ót của An Ninh , một tay đem thân thể mềm
mại của nàng kéo vào lòng mình, sau đó, thật cẩn thận hôn môi của
nàng...(oa oa cuối cùng cũng hôn rồi *tun hoa**tung hoa*, cả một chương
dài cuối cùng kiss đúng dòng cuối
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hầu Môn Độc Phi
Chương 119: Chương 119
Chương 119: Chương 119