TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hầu Môn Độc Phi
Chương 120: Thẳng thắn thành khẩn nói cho nàng biết bí mật dưới đáy lòng

Edit & Beta: vittm

Giờ phút này An Ninh thấy mình như người si (ngốc), đôi môi của Thương Địch như nham thạch nham thạch nóng chảy hòa tan nàng, nàng lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, trước mắt bao phủ sương mù, có chút không tỉnh táo, hai môi kề cận một chỗ, nhiệt độ theo đôi môi truyền đến, vẫn lan tràn, nhanh chóng lan đến toàn thân.

Thương Địch kìm lòng không được cảm thụ đôi môi mang cảm giác mê người kia mát lạnh như thạch, một tay kia khẽ xoa vòng eo mảnh khảnh của nàng, chạm vào vòng eo mê người kia, thần trí có chút giật mình, vội buông An Ninh trong tay ra, rời khỏi môi nàng, Thương Địch mau chóng lui nhanh về phía sau, giống như sợ rằng chính mình nếu không buông tay, thì sẽ không chỉ đơn giản là một cái hôn đơn thuần mà thôi.

Trên mặt An Ninh đã đỏ một mảng như lửa, mười lăm tuổi cơ thể đã phát dục tốt rồi,có lồi có lõm đầy đủ, bởi vì hô hấp không đều mà phập phồng, giống như vẫn đang hưởng thụ nụ hôn vừa rồi, tuy rằng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đối với nàng mà nói, lại mang đến rung động không thể tưởng tượng được.

Tay khẽ vuốt hơi ấm hắn còn lưu lại trên môi, bần thần hồi lâu, tim nàng đập bình bịch mãi không thể bình ổn lại.

Cũng giống như nàng, Thương Địch cũng hết sức hoảng hồn trước màn thân mật vừa rồi, xưa nay hắn chưa bao giờ đem tâm tư đặt ở trên người nữ sắc, đối với An Ninh, hắn thích nữ tử trí tuệ như màng, càng muốn che chở nàng, muốn cả đời đều được cùng nàng ở một chỗ, nhưng lại chưa từng sinh ra ý nghĩ gì quá phận, dù chỉ là dắt tay, hắn cũng hiểu được đây là cực hạn, trong lòng hắn cũng đã thập phần thỏa mãn , nhưng là... Mới vừa rồi nhìn nàng thẹn thùng, hắn lại không kìm được lòng mà hôn nàng, mà cái hôn vừa rồi lại chứng minh với hắn rằng, hắn không phải là không muốn cùng nàng thân mật, nếu không muốn nói là rất thích.

Nghĩ đến xúc cảm đụng chạm vừa rồi, xoát một cái mặt chàng cũng đỏ bừng, ý thức được chính mình vừa rồi hình như có chút lỗ mãng, đường đột giai nhân, Ninh Nhi sẽ đánh giá hắn như thế nào?

Ninh Nhi. . . Mới vừa rồi ta... Ta… - Thương Địch vội vàng giải thích, vừa rồi hắn là kìm lòng không đậu mới có thể...

Nhưng chính lúc này, cửa bị đẩy ra, Tô Cầm nhìn thấy hai người đều ở đây, liền mở miệng cười nói:

- Thương Địch, ngươi thế nhưng trở về thư phòng, khó trách ta tìm không thấy... A, Nhị tiểu thư cũng ở đây, làm sao thế? Mặt sao lại hồng như vậy?

Tô Cầm vừa ly khai trong chốc lát, đương nhiên không nhìn thấy được chuyện phát sinh vừa rồi ở trong viện, cũng không biết An Bình đã đến Vương phủ, giờ phút này nhìn thấy An Ninh, tâm tình hắn sung sướng đến cực điểm.

An Ninh khẽ nhíu mày, lúc này mới ý thức được, bất tri bất giác(vô thức) nàng đã đến giữa thư phòng, xem ra là thư phòng Thương Địch.

Tô Cầm hỏi han lại làm cho An Ninh thấy quẫn quẫn, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, An Ninh lại hận không thể có cái lỗ nẻ cho nàng chui xuống..

Có phải bị bệnh hay không? Muốn tìm đại phu nhìn xem không? - Ngày thường cho dù Tô Cầm thông minh, nhưng giờ phút này cũng không thấy rõ được tình huống, quan tâm hỏi thăm, đang muốn tới gần An Ninh thì lại bị Thương Địch ngăn trở.

Thương Địch đem An Ninh ôm ở trước ngực, đưa lưng về phía Tô Cầm, ngăn cách Tô Cầm đến gần, thấy An Ninh ngay cả thùy tai cùng cần cổ trắng nõn cũng hồng thấu, trong lòng say mê đồng thời cũng không khỏi âm thầm ảo não, mới vừa rồi hắn có phải đã làm sai? Ninh Nhi có thể hay không tức giận? Mấy vấn đề này cứ xoay vòng ở trong đầu Thương Địch, không được, hắn muốn giải thích, dù là Ninh Nhi có trách mình, trừng phạt chính mình, hắn cũng mong muốn được nàng tha thứ!

Cánh tay dài ôm trọn lấy nàng, vững vàng ôm lưng áo nàng, bất quá lúc này đây, bàn tay hắn cũng không dám đi xuống dù chỉ mảy may, an phận uất ức đặt cạnh thắt lưng, lại cố ý đặt ở chỗ đai lưng dày rộng, sợ khiến An Ninh càng không thích.

An Ninh cảm nhận được động tác của hắn, trong nháy mắt bị hắn mang theo ra khỏi thư phòng, bay lên trời, lướt qua tường cao, song song bay ra Thần vương phủ… ( anh cứ như người chim…)

Phía sau Tô Cầm thấy hai người hình như đang cố né tránh hắn, trên mặt một mảnh mịt mờ đuổi theo ra khỏi thư phòng:

- Này, Thương Địch, các ngươi chạy cái gì? Ta có phải ăn thịt người đâu, chạy cái gì vậy!

Hắn vừa mới nhìn thấy An Ninh thì lại bị Thương Địch mang nàng đi, cũng không cần phải che chở như thế chứ!

Đột nhiên, Tô Cầm ngẩn ra, trong nháy mắt tâm thần như được khai sáng, cặp mắt hoa đào phút chốc trợn to, nhìn phương hướng Thương Địch cùng An Ninh biến mất, miệng mở lớn, vẻ mặt xấu hổ...

Thế nhưng... Nghĩ đến hành động của mình vừa rồi, cũng khó trách Thương Địch lại đem An Ninh che chở, hắn tự xưng là thông minh, ngay cả chút nhãn lực ấy cũng không có, mới vừa rồi dáng vẻ An Ninh rõ ràng là xấu hổ đến kỳ cục, có cái gì có thể làm cho một An Ninh luôn trấn định tự tại lại ngượng ngùng như vậy?

Cô nam quả nữ chung sống một chỗ, nữ tử lại là người nam tử thích, chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra !

Tô Cầm a Tô Cầm, ngươi thật sự là không có mắt, vừa rồi chắc không phải là phá hủy chuyện tốt của huynh đệ chứ?- Tô Cầm ảo não nỉ non, thu lại chiết phiến(quạt) đánh thật mạnh lên cửa, nhưng đến giây tiếp theo, trong lòng cũng là hơn một tia mất mát, nhìn nơi bóng người đã muốn tiêu thất, âm thầm thở dài.

Mà lúc này, An Ninh đang tựa vào trong lòng Thương Địch, nguyên lai thân thể cứng ngắc, sớm đã thả lỏng trở lại, nàng vừa từ trong cái hôn vừa rồi hoàn hồn lại, dọc theo đường đi, Thương Địch khẩn trương nàng cũng xem ở trong mắt, cho đến khi hai người rơi xuống đất, An Ninh mới từ trong lòng hắn đi ra.

Ôn hương nhuyễn ngọc(thân thể mềm mại thơm ngát) trong lòng rời đi, Thương Địch có chút buồn bã, nghĩ đến chính mình còn thiếu An Ninh một lời giải thích, liền mở miệng:

- Ninh Nhi, mới vừa rồi là ta không tốt, là ta mạo phạm nàng, ta chỉ là... Kìm lòng không được...

Một câu “kìm lòng không được”, làm cho mặt An Ninh cười đỏ hồng, nhưng lúc này so với vừa rồi nàng trấn định hơn vài phần, nàng không biết là hành động vừa rồi là mạo phạm, chắc là phản ứng của mình làm cho hắn lo lắng, bất quá, nghĩ đến chính mình mới vừa rồi hết sức quẫn bách, An Ninh cũng không muốn dễ dàng buông tha cho người khởi xướng, khẽ cụp mắt:

Thần vương điện hạ đối với ai cũng kìm lòng không được như vậy sao?

Trong lời nói ẩn ẩn bao hàm hờn giận, làm cho mi tâm Thương Địch hơi nhíu, tâm lại khẩn trương lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng để ý đến cảm thụ của người khác, chính mình quả thật là chọc nàng tức giận a!

Phải như thế nào nàng mới có thể tha thứ ta?- Thương Địch còn thật sự nhìn vào mắt An Ninh, trong mắt kiên định, cho dù nàng nói cái gì đi chăng nữa, hắn cũng dốc hết sức hoàn thành .

An Ninh mâu quang(đôi mắt) hơi đổi, để ý thấy bây giờ bọn họ đã ở trong “tơ bông tiểu trúc”, nghĩ đến điều gì đó, chống lại tầm mắt Thương Địch:

-Nói cho ta biết một bí mật của ngươi được không?

Nàng cũng không nghĩ muốn tìm hiểu bí mật của hắn, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, nàng lại cải biến tâm ý, nàng muốn biết về hắn càng nhiều chuyện càng tốt, nghĩ đến hôm qua đang nghe “vũ hiên dược lư” phát hiện được thái độ thất thường của Thương Địch, lúc này An Ninh không muốn lại tiếp tục bỏ qua.

Thân thể Thương Địch khẽ giật mình, một cỗ lệ khí từ trên người hắn phát ra, hai mắt quẩn quanh rất nhiều bi thương cùng phẫn hận.

An Ninh tiến lên cầm lấy tay hắn, giống như muốn truyền cho hắn lực lượng, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Thương Địch nhắm mắt lại, thân thể vẫn như trước ẩn ẩn run run, An Ninh nhìn trên mặt hắn biểu tình phức tạp, rốt cục, không biết qua bao lâu, thanh âm trên đỉnh đầu nàng mới vang lên.

- Ngươi có biết thân phận của ta, trong cơ thể của ta chảy dòng máu của hoàng thất Bắc Yến, ở bên trong hoàng cung Bắc Yến, thứ duy nhất thuần khiết, chỉ có mẫu thân của ta, mẫu thân hiểu rõ nhất chính là ta, từ sau khi ta sinh ra, mẫu thân cũng không cho ta rời khỏi phạm vi của nàng, dù là buổi tối, nàng cũng giữ ta bên cạnh, nàng nói, ta là nàng sinh mệnh của nàng, là bảo bối quý giá nhất mà ông trời ban cho nàng. Vì ta, nàng cự tuyệt thị tẩm, không chỉ một lần chọc người nọ giận dữ, ta biết mẫu thân không tiếc làm tức giận người nọ chỉ vì để bảo vệ ta, là vì nàng sợ hãi nàng một khi ta rời khỏi bên người nàng, những người đó sẽ có cơ hội hạ độc thủ, nhưng là, nàng bảo vệ ta, chính mình lại..."

Nói đến đây, Thương Địch dừng lại một chút, tựa hồ bị áp lực cái gì đó.

- Năm ấy ta tám tuổi, mẫu thân gối đầu trong lòng ta, nàng nhìn ta, cười vớ tai, cười giống như một đứa nhỏ, ta biết, khi đó nàng đang cố gắng phải nhớ lấy ta, trong bốn mươi chín ngày, đều là như thế, lúc bắt đầu còn nhớ rõ người nàng từng qua lại, nhớ rõ nàng vẫn là Chiêu Dương trưởng công chúa, nhưng càng về sau, người nàng quên càng nhiều, ta biết, nàng tham niệm nhìn ta như vậy, là không muốn mình quên mất ta, cho đến khi chết, nàng vẫn nhìn ta như cũ...

Ta tận mắt nhìn thấy nàng thống khổ, nhìn nàng chậm rãi quên rất nhiều sự tình, nhìn nàng trong mắt có tia không tha, nhưng là ta lại không có cách nào có thể cứu nàng, ta hận chính mình, vì sao không thể bảo hộ mẫu thân? Vì sao chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời xa khỏi ta? Ta càng hận hoàng thất Bắc Yến, hận tam đại vọng môn Bắc Yến, mẫu thân ta cũng chỉ là một nữ tử tầm thường mà thôi, vì sao bọn họ không dung được mẫu thân, lại càng muốn đuổi tận giết tuyệt! Còn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy đối đãi nàng! Ngày hôm qua ta mới biết được, cái loại độc này, đúng là không có giải dược !

Thương Địch nói ra thập phần bình tĩnh, giống như trong miệng hắn chỉ là đang kể chuyện xưa, cùng hắn không có quan hệ, nhưng chính là bình tĩnh như vậy, cũng làm trong lòng An Bình rung động, liên tưởng đến rất nhiều sự tình, giờ phút này nàng cũng hiểu được.

Vì sao Thương Địch bởi vì độc “thất tinh hải đường” mà cảm xúc dao động, nguyên lai là bởi vì Chiêu Dương trưởng công chúa chết dưới độc “thất tinh hải đường”!

Nghĩ đến trong “độc điển“ ghi lại về “thất tinh hải đường”, loại độc này, vô sắc vô vị, người trúng không dễ phát hiện, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, người trúng độc sẽ ở trong thống khổ, chậm rãi quên đi trí nhớ mình sở hữu, trước phá hủy tâm trí con người, sau lại phá hủy thân thể họ, cho đến khi người nọ chết, thân thể bị tàn phá cũng là lúc,người cũng biến thành si nhi.(người ngốc)

An Ninh nắm thật chặt tay Thương Địch, tận mắt chính mình mẫu thân bị hại chết, thống khổ cùng hận thù như vậy, nàng cũng không xa lạ, nhưng nàng thật không ngờ, Chiêu Dương trưởng công chúa lại chết như thế!

-Một đêm kia, mưa sa gió giật, ta ôm thi thể mẫu thân, ngay trong tẩm cung của mẫu thân, người kia-Bắc Yến hoàng đế sau khi mẫu thân ta tắt thở khoảng một nén nhang thì hắn liền đến đây, hắn thậm chí không có liếc mắt một cái thi thể mẫu thân, liền sai người đem ta cùng mẫu thân tách ra, hạ lệnh đem ta ngay lập tức khu trục cả đêm.

Ta không cần hoàng tử gì cả, lại càng không sợ bị hắn khu trục, nhưng ta muốn mẫu thân, cho dù là thi thể mẫu thân, ta cũng muốn mang đi, nhưng là, hắn lại không để ý tới ý nguyện của ta, tự tay kéo ta, đem ta tha ra bên ngoài tẩm cung mẫu thân, ta trơ mắt nhìn ta cùng mẫu thân khoảng cách càng ngày càng xa, ta hận, hận hắn vì sao tàn nhẫn như vậy, bọn họ hại mẫu thân, ngay cả thi thể cũng không cho ta mang đi.

Thanh âm cùng thân thể hắn đều ẩn ẩn bắt đầu run run, vừa mở mắt, hận thù trong mắt càng đặc hơn kịch liệt thiêu đốt hắn, An Ninh rung động thật nhiều, đó là đau lòng, đau lòng nam hài tám tuổi kia, khi mẫu thân của nàng chết, chính mình đã mười hai tuổi, mà Thương Địch khi đó, lại chỉ có tám tuổi, một đứa nhỏ 8 tuổi phải thừa nhận tang mẫu cùng nỗi đau cừu hận sát mẫu, là kiện chuyện tình tàn nhẫn cỡ nào!

Vừa tám tuổi, vừa mới tang mẫu, liền bị phụ thân thân sinh tự tay khu trục, khi đó hắn, như thế nào đi ra khỏi Bắc Yến quốc?

Nhớ tới hoàng đế Bắc Yến, ngày ấy ở trước linh vị Chiêu Dương trưởng công chúa, nàng nhìn ra được hắn đối với Chiêu Dương trưởng công chúa có tình nghĩa, vừa vặn cũng là phụ thân, hắn như thế nào có thể hạ được nhẫn tâm như thế đối với con mình?!

Từ khi đó trở đi, ta liền thề, sẽ vì mẫu thân báo thù, hoàng thất Bắc Yến, tam đại vọng môn Bắc Yến, một ngày nào đó, Thương Địch ta sẽ có ngày xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đó là lúc bọn họ phải trả giá đại giới! - Thương Địch hận thù trong mắt giờ phút này đã chuyển thành kiên định, vì một ngày nào đó, nhiều năm như vậy, hắn không ngừng làm chuẩn bị, hắn muốn đủ cường đại, cường đại đến có thể phá hủy hoàng thất cùng với tam đại vọng môn Bắc Yến.

An Ninh biết, Phượng gia, Chiêm gia, mặc gia-tam đại vọng môn cùng hoàng thất Bắc Yến chế hành lẫn nhau, cừu gia của Thương Địch lại bao gồm cả bốn gia tộc cường đại nhất, có thể nghĩ, muốn báo này cừu, không phải là chuyện dễ.Nghĩ đến kiếp trước, sau khi Thương Địch trở về Bắc Yến quốc, nàng lục tục nghe được bên kia truyền về tin tức, An Ninh nắm tay hắn thật chặt:

-Một ngày này, sẽ không quá xa!

Nghe được thanh âm An Ninh,biểu tình trên mặt Thương Địch nhu hòa một chút, khẽ nắm tay An Ninh:

Đúng, một ngày này sẽ không quá xa!

Vừa mới không lâu, hắn cùng Tô Cầm đã bí mật đi một chuyến vào trong Bắc Yến, chính vì muốn làm lớn mạnh lực lượng của chính mình, vì một ngày này đến sớm một chút, hắn sớm đã làm chuẩn bị, hắn cũng hy vọng sớm báo được cừu, khi đó, hắn mới có thể cho An Ninh một hạnh phúc đầy đủ.

Mặc kệ nàng đối với mình tâm ý như thế nào, hắn cũng đều phải chặt chẽ bắt lấy nàng, hơn mười năm trước, hắn vô lực không thể bắt lấy mẫu thân, phải nhìn mẫu thân chết ở trong lòng chính mình, bây giờ đối với An Ninh, vô luận thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không buông tay nàng, cho dù nàng không thương mình, hắn cũng muốn cố gắng làm cho nàng yêu!

Theo ta đi đến một nơi! - Thương Địch mở miệng, giọng điệu kiên cố.

An Ninh gật đầu, không có chút do dự, đợi cho đến khihai người đến nơi, trong lòng nàng mới hơn một tia hiểu rõ, đây chính là Thiên Linh tự, Thương Địch mang nàng tới nơi này, hẳn là...

Không bao lâu sau, hai người liền đến nơi chuyên môn sắp đặt linh vị, trong đó có linh vị của Chiêu Dương trưởng công chúa, lại đến đây lần nữa, tâm tình của An Ninh so với lần trước có chút bất đồng, nàng cũng thực giật mình, không ngờ Thương Địch lại mang nàng tới nơi này.

Ở trong mắt dân chúng Đông Tần, Chiêu Dương trưởng công chúa cao quý thánh khiết, giống như tiên nữ tồn tại, ai lại có thể có thể dự đoán được, người được toàn bộ Đông Tần quốc kính ngưỡng Chiêu Dương trưởng công chúa sau khi xa gả Bắc Yến, vận mệnh thế nhưng lại thê thảm như vậy.

Nghĩ đến ngày ấy chính mình ở trong này vụng trộm nghe được nội dung cuộc nói chuyện, Nam Cung ngạn cùng Bắc Yến hoàng đế, trong hai nam nhân này, người Chiêu Dương trưởng công chúa chân chính yêu rốt cuộc là ai?

Nương, Địch nhi đến thăm ngươi, còn dẫn theo một người, người nhất định sẽ thích nàng. Thương Địch quỳ gối trước linh vị Chiêu Dương trưởng công chúa, ở trong này, hắn không còn lạnh lùng như xưa, cùng với vừa rồi cả người tràn ngập hận ý thì ôn hòa hơn rất nhiều, hôm qua hắn đã quyết định mang An Ninh tới gặp mẫu thân .

An Ninh đi theo quỳ gối bên cạnh Thương Địch, đối với linh vị cung kính lạy, nhìn linh vị kia, Thương Địch hắn tất nhiên không biết chính mình đã từng tới nơi này, nghĩ đến người lần trước đến gặp phải, Thương Địch hận Bắc Yến hoàng đế như vậy, nếu hắn biết được mình từng ở trong này gặp qua hắn( hoàng đế BY), còn đáp ứng giúp hắn một việc, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?

An Ninh là người thông minh, việc không nên nói, nàng sẽ không nói, điều này cũng là vì tốt cho Thương Địch.

Năm đó, nương từng nói với ta, nếu là gặp được nữ tử mình thích, nhất định phải dẫ đến cho nương nhìn, nương, hôm nay Địch nhi liền thực hiện hứa hẹn đây. - Thương Địch cũng không kiêng dè, đối với việc mình thích An Ninh, trải qua chuyện vừa rồi đối với chiều sâu nhận thức trong nội tâm hắ ncũng đã hiểu rõ, hắn sẽ không cố ý che dấu cái gì, hắn thích An Ninh, thậm chí thích kia đã muốn biến thành yêu.

An Ninh nghe hắn nói như thế, tim đập lậu vỗ( đập loạn), nghĩ đến cái hôn vừa rồi cùng xúc động trong lòng, trên mặt An Ninh cũng hiện ra một tia kiên định:

- Trưởng công chúa, ngươi yên tâm, Ninh Nhi sẽ thay ngươi chiếu cố Thương Địch.

Việc này đối nàng mà nói, đã là thập phần trọng hứa hẹn.

Thương Địch trong lòng vừa động, trong mắt lại có hơn tia nhảy nhót, Ninh Nhi nàng... Chiếu cố hắn? Tuy rằng chỉ đơn giản vài lời, nhưng lại giống như có một bàn tay, hữu lực kích thích tiếng lòng của hắn.

Trong lòng Thương Địch đối với linh vị âm thầm hứa hẹn, nương, một ngày nào đó, Địch nhi sẽ lại mang Ninh Nhi đến tế bái ngài, tới lúc đó, nàng sẽ lấy thân phận con dâu đối mặt với nương!

Đời này, không phải An Ninh hắn không cưới!

Một ngày này, là sinh nhật Thương Địch, Sùng Chính đế ở Thần vương phủ tổ chức thiết yến ăn mừng, nhưng thủy chung không thấy chủ nhân xuất hiện, Sùng Chính đế cho người ta tìm toàn bộ phủ đệ, cũng không có chút thu hoạch, liền tự mình chiêu đãi chúng tân khách.

Trong đám tân khách, Uy Viễn đại tướng quân còn chưa đợi đến lúc yến hội bắt đầu, người cũng đã rời đi, Tô Cầm công tử thay chủ nhân chiêu đãi tân khách, uống say như chết, sau khi yến hội kết thúc, Đồng Tước liền đem Tô Cầm trực tiếp an bài ở Thần vương phủ ngủ lại.

Cả một ngày, An Ninh đều cùng Thương Địch ở cùng một chỗ, đến đêm khuya, Thương Địch mới đưa nàng trở về An Bình hầu phủ, khi Thương Địch trở lại Thần vương phủ, nghe nói Tô Cầm say mềm, liền đi qua nhìn hắn, lúc đẩy cửa ra, lại nghe thấy trong miệng Tô Cầm vô thức nỉ non:

Ninh Nhi...

Thương Địch nhíu mày, nhìn Tô Cầm say nằm trên giường, hắn bắt đầu từ khi nào thì thích An Ninh?

Nghĩ đến ngày ấy ở hoàng cung hắn đề cập đến một chuyện, tại thời điểm đó, Tô Cầm đã thích thượng An Ninh đi? Tô Cầm ngày thường lý bất cần đời, nhưng hắn lại đem chuyện này phóng dưới đáy lòng, hắn đương nhiên biết trong đó bởi vì sao, Tô Cầm là không muốn làm cho tâm lý hắn có thêm gánh nặng a!

Xác định Tô Cầm đã ngủ, Thương Địch mới đóng cửa lại, rời khỏi phòng, bất quá một đêm này, hắn lại cả đêm không ngủ, bên trong thư phòng, rất nhanh viết xuống mấy phong thư hàm, giao cho Đồng Tước, làm cho hắn suốt đêm tống xuất đi, vì Ninh Nhi, vì báo thù, hắn phải nhanh hơn cường đại hơn mới được!

An Bình hầu phủ, bên trong Thính Vũ hiên.

Sinh nhật Thương Địch đã qua hơn 1 tháng, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Thương Địch đều đến Thính Vũ hiên, An Ninh tự biết từ sau khi cùng hắn qua lại sau, trong lòng đối với hắn lại hơn chút thương yêu.

Bên trong Dược lư, An Ninh nhìn tam khỏa mầm mống trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, có thể lấy được mầm mống thất tinh hải đường này, nàng vốn là thập phần cao hứng , nhưng là, nay nho nhỏ tam khỏa mầm mống, lại nặng tựa ngàn cân, trong lòng nàng, Chiêu Dương trưởng công chúa vì thất tinh hải đường mà chết, nàng còn muốn nuôi trồng tam khỏa mầm móng này sao?

Thương Địch không nói, nhưng nàng nhìn ra được Thương Địch đối loại độc này oán hận bao nhiêu, dù sao đây cũng là vật đã tra tấn mẫu thân hắn, hại mẫu thân hắn chết thảm, là đầu sỏ gây nên a!

Thật sâu hô hấp một hơi, chính lúc này, Bích Châu vội vàng đi vào dược lư:

- Tiểu thư, vừa lấy được tín thư bên biểu thiếu gia đưa tới, bộ dánh giống như thập phần khẩn cấp.

Nói xong, thật cẩn thận từ trong lòng xuất ra thư tín, đưa cho An Ninh, từ sau khi Bích Châu biết được việc này, An Ninh liền cho Bích Châu làm người truyền tin, An Ninh giở thư ra, nhìn nội dung trên thư, mâu quang vi liễm:

- Ta muốn ra xem một chút.

Dứt lời, lập tức trở về phòng, cầm một cái bao, liền từ cửa sau Hầu phủ đi ra, đến một chỗ khách sạn đổi một thân trang phục, đợi cho đến lúc nàng đi ra, đã lại là một công tử mặt như quan ngọc. Ngọc thụ lâm phong, ôn nhuận lịch sự tao nhã, kia không phải nhị công tử là ai? !

Bên trong Lâm lang hiên, Vân Cẩm sớm đã chờ ở nơi đó, Bát Trân các có Hải Táp chờ, An Ninh không tiện xuất hiện, cho nên, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đem địa điểm gặp mặt sửa đến Lâm lang hiên, dĩ vãng ngân mặt công tử luôn trấn định, giờ phút này không ngừng đi thong thả từng bước, ngân mặt che đậy, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.

Nhiều lần nhìn nhìn cửa, vẫn như cũ không thấy An Ninh đến, nếu là bình thường, hắn chờ bao lâu cũng không có gì, nhưng là hôm nay, hắn thật sự khẩn cấp muốn nhìn thấy An Ninh, chỉ vì tin tức mình vừa mới biết được.

Biểu ca, vội vã tìm ta đến như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì? - An Ninh đi vào phòng, nhìn thấy Vân Cẩm cùng ngày xưa bất đồng đang vội vàng, trên thư nói có chuyện quan trọng, lập tức thương lượng, lại không có nói rõ rốt cuộc là chuyện gì quan trọng.

Ninh Nhi, ngươi đã tới, ngươi có biết hay không... Ta... Chúng ta…- Vân Cẩm tiến mạnh lên bắt lấy cánh tay An Ninh, quá mức vội vàng làm hắn không có chú ý tới lực đạo, làm đauAn Ninh, ý thức được An Ninh nhíu mày, vội buông tay nàng ra:

Ninh Nhi... Ta không phải cố ý , ta có làm đau ngươi không?

An Ninh thấy hắn như thế, lại cảm thấy sự tình không tầm thường:

Biểu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Ninh này vừa hỏi, lập tức đem lực chú ý kéo lại:

- Ngươi biết không? Lần trước ngươi cho ta đi mua ngọn núi phế kia, thời điểm trước ta nhận được tin tức, nơi đó có người phát hiện vàng, ta phái người đi thăm dò xem, sáng nay tin tức truyền lại xác thực có, tòa núi kia, thế nhưng lại ẩn chứa một cái mỏ vàng, một mỏ vàng a!

Vân Cẩm kích động đến cực điểm, phải biết rằng toàn bộ tứ quốc đại lục, chỉ có Bắc Yến quốc sở hữu hai mỏ vàng, Tây Lăng có một mỏ, Đông Tần cho tới bây giờ chưa xuất hiện quá a! Một mỏ vàng đối với Đông Tần, đối bọn họ mà nói là thật nhiều rung động a!

Ai lại có thể nghĩ đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó lại có vàng, đúng là một cái thiên đại bảo bối!

Chúc mừng biểu ca. - trên mặt An Ninh nở rộ một chút tươi cười, Ngu sơn có mỏ vàng, kiếp trước nàng đã biết, cho nên mới sớm bảo Vân Cẩm đi thu mua ngọn núi kia, nàng nhớ rõ ở kiếp trước, ngọn Ngu sơn bị một người khác mua được, sau khi phát hiện mỏ vàng, lại dựa vào chỗ vàng này mà chỉ trong vòng một năm ngắn ngủn đó, trở thành thế lực đệ nhất trong tứ đại thế gia ở quốc nội Đông Tần quốc, về mặt tài phú, trở thành thế gia siêu việt nhất trong tứ đại thế gia.

Mỏ vàng có ý nghĩa rất trọng yếu, nàng đương nhiên hiểu được, Bắc Yến quốc có hai mỏ vàng, phân biệt bởi tam đại vọng môn trong đó có Phượng gia cùng Chiêm gia sở hữu, thế lực hai nhà này so với Mặc gia không chỉ lớn hơn một chút, có một mỏ vàng làm hậu thuẫn, chính là như hổ thêm cánh.

Mà Đông Tần quốc này có một đôi "Cánh", nay dừng ở trên người bọn họ!

Vân Cẩm cười đến toe toét, từ khi biết được tin tức đến giờ, hắn vẫn bị vây bên trong nỗi khiếp sợ, khẩn cấp muốn cùng Ninh Nhi chia sẻ tin tức này, nếu không phải lúc trước Ninh Nhi bảo hắn mua Ngu sơn, thì nay bọn họ đã không có được một cái bảo tàng lớn đến như vậy, đủ để đối phó Lâm gia, phục hưng lại Vân gia, nếu có mỏ vàng này làm hậu thuẫn, không đến một năm, bọn họ có thể đạt thành mục tiêu.

Bất quá, giờ phút này thấy trên mặt Ninh Nhi bình tĩnh, cũng làm cho Vân Cẩm nhíu nhíu mày, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, trong lòng ngẩn ra, bất khả tư nghị( không thể tin nổi) nhìn An Ninh: -Ninh Nhi, ngươi sớm đã biết Ngu sơn này có mỏ vàng đúng hay không?

Lúc trước Ninh Nhi cho mình đi mua Ngu sơn thập phần bí hiểm, chỉ nói Ngu sơn là cái bảo bối, chỉ sợ thời điểm kia Ninh Nhi cũng đã biết đó là bảo bối gì rồi! Mỏ vàng a, kia nhưng là mỏ vàng a!

Vừa rồi hắn quá mức khiếp sợ trước thiên đại tin tức tốt này, nên không có suy nghĩ nhiều lắm, bây giờ nghĩ lại, hắn càng cảm thấy Ninh Nhi không tầm thường, Ninh Nhi mới mười lăm tuổi, ngay cả kinh thành cũng chưa ra khỏi, nàng như thế nào lại biết ở bên ngoài ngàn dặm có mỏ vàng?

Khôn khéo như Vân Cẩm, cũng nhìn không thấu chuyện này.

An Ninh thản nhiên cười:

- Ninh Nhi tự nhiên là biết, nhưng vì sao biết, Ninh Nhi không thể nói cho biểu ca, hiện tại có bảo tàng này, biểu ca phải nhanh lên một chút chủ trì cho mọi người khai thác công việc, mặt khác, nếu hoàng thượng biết được tin tức này, cũng chắc chắn tra ra người sở hữu ngọn núi này, một cái bánh trái béo bở như vậy, Sùng Chính đế tự nhiên sẽ không nhìn người khác một ngụm nuốt vào đơn giản như vậy..

Vậy chúng ta nên làm như thế nào? - Vân Cẩm hỏi, đối với An Ninh, hắn là toàn tâm tin tưởng, gặp được sự tình gì, người đầu tiên hắn hỏi, đó là An Ninh, việc này cơ hồ đã muốn thành thói quen.

Yên lặng xem xét, thứ tốt như vậy, Sùng Chính đế muốn một ly canh, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, mặt khác, Sùng Chính đế nếu là bắt đầu tra ra chuyện mỏ vàng, huynh liền đem tin người sở hữu mỏ vàng là 'Nhị công tử' để lộ ra đi, chuyện của hắn liền để ta ra mặt.- An Ninh liễm hạ mặt mày, trong tay 'Nhị công tử' nắm giữ điều mà Sùng Chính đế kiêng kị, đến lúc đó hắn nghĩ muốn cứng rắn, cũng sẽ lo lắng được mất mà cố kỵ nàng.

Được, biểu ca nghe Ninh Nhi .- Vân Cẩm cao giọng mở miệng, đối với chuyện An Ninh làm như thế nào biết được chuyện Ngu sơn có mỏ vàng, An Ninh không nói, hắn cũng không tiếp tục hỏi, hắn hiểu được Ninh Nhi không nói cho hắn biết, tự nhiên là có nguyên nhân của chính nàng.

Hắn không thể nào đoán được, biểu muội này của mình là nữ tử được trọng sinh!

Mặt khác…- An Ninh mở miệng, của bị đẩy mạnh ra, loảng xoảng một tiếng, đánh gãy lời của nàng, An Ninh nhíu mày, quay đầu lại, lúc nhìn thấy người tới, khóe miệng không khỏi co rút:

- Là ngươi?

Ngoài cửa là một nam tử tuấn mỹ lam mâu (mắt xanh nước biển) đang tựa vào cửa kia, hai tay ôm ngực, cười với An Ninh, nhưng khuôn mặt tuấn tú tươi cười này lại làm cho da đầu người ta run lên, mâu trung lóe lên tia sáng tà mị, không phải Hải Táp thì là ai?

Như thế nào? Không thể là ta sao? Chủ tử nhìn đến Hải Táp tựa hồ thực giật mình? - Hải Táp híp mắt lại, cố ý tăng thêm hai chữ 'Chủ tử', tựa hồ là ở nhắc nhở An Ninh điều gì, nhớ đến ngày ấy bị Nhị công tử này hồ lộng, Hải Táp trong lòng lại tức giận, trong khoảng thời gian này, hắn cố ý ở Bát Trân các chờ hắn, nhưng đợi lâu như vậy, hắn lại giống như không khí tiêu thất bình thường, cũng may hôm nay hắn theo dõi Ngân công tử này, bằng không hắn sợ là còn tìm không thấy hắn đâu!

An Ninh liễm liễm mi, giật mình! Nàng đương nhiên bị giật mình! Trừ bỏ giật mình ở bên ngoài, trong lòng nàng còn trồi lên một tia dự cảm bất hảo, cứ như bị kề cận gắt gao vậy, kéo kéo khóe miệng, An Ninh thản nhiên mở miệng:

- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta không có chuyện gì cho ngươi làm, ngươi có thể tùy ý làm gì thì làm.

Như vậy sao được? Ta là nô lệ của ngươi, tự nhiên muốn tùy thời lúc nào cũng ở bên cạnh, nghe chủ tử sai phái, sứ thần tứ quốc đều chứng kiến, bằng không chúng ta đi tìm Sùng Chính đế phân xử?- Hải Táp nhíu mày, đến gần An Ninh, một lần bị hắn qua mặt, cái gì mà đưa xiêm y cho hồng nhan tri kỷ, cái gì mà hắn đi cùng không tiện, nhưng hắn(An Ninh) vừa đi, rốt cuộc lại không trở về, rất nhanh hắn liền biết Nhị công tử nói dối, mục đích chân chính là thoát khỏi hắn!

Hừ, Nhị công tử muốn thoát khỏi hắn, như vậy hắn lại cố tình muốn quấn quít lấy hắn, không cho hắn được như nguyện, lúc này Nhị công tử đừng mơ lại chạy thoát!

Này... Tìm hoàng thượng phân xử thì không cần, ngươi đã muốn theo sau ta, vậy tùy ngươi đi!- An Ninh liễm mi, đường đường là Thuyền vương, sao lại quấn người như vậy, một lần bị nàng chui chỗ trống, lần này chỉ sợ là sẽ không lừa được Hải Táp dễ dàng như vậy.

Đó là đương nhiên! - Hải Táp tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống, bộ dáng kia thật ra không có một chút tự giác nào của nô tài, cảnh cáo nhìn An Ninh một cái, giống như nói cho nàng, bây giờ đừng mơ tưởng lại có chiêu trò gì lừa được hắn!

An Ninh nhìn thấy hành động của hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, thầm nghĩ trong lòng: nàng đây là có được một cái nô tài hay là đang tự cấp cho mình một cái chủ tử?

Nguyên bản An Ninh còn muốn phân phó Vân Cẩm một chút sự tình, nhưng Hải Táp đã đến đánh gãy kế hoạch của nàng, nay Hải Táp ngông nghênh ngồi ở đó, một chút cũng không có ý tứ, nàng mở miệng như thế nào? Hải Táp là người thông minh, nếu là nghe được một phần, dựa vào cái đầu của hắn, cũng sẽ nhận ra được cái gì đó!

Ca, không bằng chúng ta đi ăn cơm.- khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, bây giờ có Hải Táp ở đây, nàng xưng hô với Vân Cẩm cũng biến thành Nhị công tử.

Vân Cẩm lạnh lùng nhìn Hải Táp liếc mắt một cái, trong mắt không che dấu chút nào tức giận của hắn, Hải Táp này, tuy là nô tài, nhưng làm sao có một chút tự giác của nô tài?

Chúng ta đi.- ánh mắt Vân Cẩm chuyển hướng sang An Ninh, lại khôi phục phân nhu hòa kia, đồng thời hơn một tia tự trách, Hải Táp có thể tìm tới nơi này, nhất định là đi theo hắn, theo Bát Trân các tới Lâm Lang Hiên, thời gian cũng không phải ngắn, vậy mà chính mình lại không phát hiện được, Hải Táp này, đúng là có chút bản sự, lúc này Vân Cẩm làm sao biết được, Hải Táp này cũng không phải là người thường, đường đường Thuyền vương, nếu không có bản lĩnh, làm thế nào có được thành tựu to lớn kia- bá chủ đế quốc trên biển?

Vân Cẩm cùng An Ninh xuất môn, Hải Táp tự nhiên là theo sát bên cạnh, thấy hai người lên xe ngựa, cũng theo đi lên, nguyên bản xe ngựa rộng rãi, bởi vì thêm hai nam nhân cao lớn, nhất thời trở nên chật chội, Vân Cẩm cố ý ngồi bên cạnh Hải Táp, mục đích là muốn ngăn cách hắn cùng Ninh Nhi, Hải Táp này, vừa nhìn đã biết không phải kẻ bình thường, hắn quấn quít lấy Ninh Nhi như vậy, còn "cam tâm tình nguyện" làm nô lệ, trong lòng hắn tính kế cái gì, hắn cũng không làm rõ được, chính bởi vậy, hắn càng muốn đề phòng Hải Táp.

Vân Cẩm địch ý rõ ràng, Hải Táp tự nhiên cảm thụ được, bất quá, hắn không ngại chút nào, ánh mắt dừng trên người Nhị công tử, trong khoảng thời gian này, bóng dáng Nhị công tử không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy quái dị đến cực điểm, hắn nghĩ có lẽ là vì hắn không cam lòng Nhị công tử thắng, không cam lòng bị hắn hồ lộng, cho nên mới trở nên như thế, bởi vậy, hắn vẫn chờ Nhị công tử xuất hiện.

Nhưng giờ nhìn thấy nhị công tử, cái loại cảm giác này vẫn như cũ không có biến mất, ngược lại càng thêm khắc sâu, tầm mắt từ trên người hắn dời đi, trong đầu liền trồi lên bóng dáng của hắn, đây là chuyện gì? mi phong Hải Táp nhíu lại.

Trên xe ngựa quanh quẩn hương thơm, Hải Táp khẽ giật mình, tầm mắt nhìn An Nin hơn vài phần lợi hại:

- Nhị công tử đêm qua hay không lại có giai nhân trong ngực?

Không biết vì sao, lời này nói ra đáng lẽ nên bỡn cợt, lại bị hắn nói ra có vài phần ghen tuông.

Giai nhân trong ngực? An Ninh cũng sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện ngày đó , phản ứng sâu sắc nàng lập tức hiểu ra, khẽ ho nhẹ:

- Việc này cũng bị ngươi nhìn ra.

Hừ! Còn tuổi nhỏ không lo học giỏi, bất quá là mới mười lăm tuổi, lại không biết tiết chế như này, ngươi không để ý rồi có một ngày bị nữ nhân vét sạch .- Hải Táp sắc mặt hờn giận rõ ràng, một chút cũng không che dấu, nghe An Ninh trả lời xong , trong lòng càng thêm bất mãn.

Nhọc lòng ngươi quan tâm, xem ra là công tử Hải Táp muốn tìm bất mãn?- An Ninh liễm mi, nàng không biết tiết chế? Là chính hắn suy nghĩ nhiều đi! Bất quá, hắn suy nghĩ nhiều đối với nàng cũng không phải không tốt, vừa vặn cho nàng một cái cớ che dấu.

Muốn tìm bất mãn? khuôn mặt anh tuấn đen lại, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, không hề nhìn An Ninh, nhưng trong lòng cảm giác quái dị phát ra đặc hơn, nghĩ đến giai nhân trong ngực Nhị công tử , bực tức tích tụ chỉ muốn thoát ra.

Đọc truyện chữ Full