TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 491-1: Thời gian bị lãng quên (1)

Phòng mà Tần Chấn Đông thuê ở đối diện với tòa nhà của Trang Mạt Mạt, từ trong phòng của gã có thể nhìn thấy tình cảnh trong nhà Tần Manh Manh, Tần Manh Manh mặt không chút biểu tình nhìn căn phòng của gã, sau đó tức giận lườm Tần Chấn Đông: "Vô sỉ, anh không ngờ lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để nhìn lén chúng tôi!"

Tần Chấn Đông đột nhiên quỳ xuống, gã nói khẽ: "Manh Manh, xin lỗi, anh không phải là người, là anh hại em, những năm nay, anh không ngày nào được sống yên cả, anh là một tên súc sinh!"

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Hiện tại anh nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Anh cho rằng một câu xin lỗi là có thể xóa hết tất cả tội nghiệt của anh ư, có thể chuộc lại tất cả sai lầm của anh ư?"

Tần Chấn Đông đau khổ nhắm mắt lại: "Manh Manh, anh sai rồi, là anh đã hủy đi tuổi thanh xuân của em, là anh đã hủy đi hạnh phúc của em, nhưng tiểu Hoan vô tội, nó là con của chúng ta..."

"Anh câm miệng lại!" Tần Manh Manh rít lên, sau đó vung tay tát cho Tần Chấn Đông một cái, cô ta chỉ vào mũi gã nói một câu: "Anh nhớ cho tôi, tiểu Hoan là của tôi, nó không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả!"

Cái tát này của Tần Manh Manh khiến Tần Chấn Đông lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, gã nói khẽ: "Bất kể là em hận anh như thế nào, em cũng không thể phủ nhận sự thực này, anh là cha của nó..." Những gì mà Tần Chấn Đông nói không nghi ngờ gì nữa chính là sự thực, nhưng điều này lại khiến cho Tần Manh Manh nổi giận.

Mắt Tần Manh Manh đỏ lựng lên, cô ta giống như một con sói cái bị chọc giận, ánh mắt phẫn nội nhìn chằm chằm vào mặt Tần Chấn Đông: "Tần Chấn Đông, nếu anh dám đụng vào một sợi tóc của tiểu Hoan, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thây!"

Tần Chấn Đông cười buồn bã: "Manh Manh, em thật sự hận anh như vậy ư? Anh tuy tội ác tày trời, nhưng anh làm sao có thể hại con trai của mình được."

Tần Manh Manh tức giận nói: "Im mồm! Nó và anh không có bất kỳ quan hệ gì cả!" Những lời này của Tần Chấn Đông càng khiến cô ta cảm thấy sự vô sỉ của con người này.

Tần Chấn Đông buồn bã gật đầu, nói khẽ: "Anh biết, những năm nay em đã phải chịu rất nhiều đau khổ, những gian khổ trong thời gian qua em đều phải trải qua một mình, đoạn thời gian này, anh thường đứng bên cửa sổ dõi theo nhất cử nhất động của mẹ con em. Manh Manh, anh hận chính bản thân mình..." Gã đột nhiên rút súng từ trong ngực ra, nắm lấy tay Tần Manh Manh, đút súng vào trong tay cô ta.

Tần Manh Manh dùng sức hất tay gã ra, vung tay lên lại tát cho gã một cái: "Anh là một thằng điên!"

Tần Chấn Đông gào lên: "Manh Manh, nếu như em không tha thứ cho anh, anh hiện tại sẽ chết trước mặt em!" Gã giơ súng lên kề vào huyệt thái dương của mình.

Tần Manh Manh khinh bỉ nhìn gã: "Anh sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi, tôi hiện tại phải quay về, con trai tôi còn đang đợi tôi ở nhà."

Tần Chấn Đông đau khổ hét lên: "Manh Manh..." Gã dùng sức dí sát họng súng vào đầu mình, ngón tay đặt lên cò súng, hai mắt nhắm chặt, nhưng gã thủy chung không nhấn cò được, kỳ thực tự sát cũng cần dũng khí.

Tần Manh Manh bước tới trước cửa, chậm rãi quay đầu lại, nói khẽ: "Anh ngay cả dũng khí để chết cũng không có, anh không những là một tên súc sinh mà còn là một tên hèn nhát!"

Ngực Tần Chấn Đông phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh trên trán tí tách rơi xuống, gã xông lên nắm lấy Tần Manh Manh, gầm lên: "Manh Manh, em đừng đi... đừng đi, từ khi em còn nhỏ anh đã thích em rồi, anh hiện tại nghĩ thông rồi, anh không cần gì cả, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ dẫn em, dẫn con trai chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, tới một nơi mà không ai biết chúng ta, bắt đầu lại cuộc sống của chúng ta, một cuộc sống chỉ có gia đình chúng ta thôi."

Tần Manh Manh liều mạng đẩy gã ra, nhưng bị Tần Chấn Đông ôm chặt lấy, Tần Manh Manh nhìn vẻ mặt điên cuồng của Tần Chấn Đông, cô ta cảm thấy có chút sợ hãi: "Bỏ tôi ra... anh còn như vậy nữa là tôi kêu cứu đấy..."

Hai mắt Tần Chấn Đông đã đầy tia máu, tình tự của gã cực kỳ kích động: "Anh không buông tay, trừ phi em đáp ứng anh, trừ phi em đáp ứng anh..."

Tần Manh Manh tức giận nói: "Anh khiến tôi buồn nôn, anh từ đầu tới chân đều khiến tôi buồn nôn!" Cô ta liều mạng giãy dụa, nhấc chân lên đá mạnh vào hạ thể của Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông đau đớn thả tay ra, Tần Manh Manh động nhiên mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất cứng, trước mắt cô ta tối sầm, lập tức mất đi tri giác.

Tần Chấn Đông đau đớn cúi người xuống, nhìn thấy Tần Manh Manh ngã, gã cố nhịn đau bò tới, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Tần Manh Manh, lại thấy sau gái Tần Manh Manh chảy máu, Tần Chấn Đông run giọng nói: "Manh Manh... Manh Manh... em tỉnh lại đi, anh không phải là cố ý đâu, anh yêu em... em tỉnh lại đi, chúng ta sẽ dẫn con trai chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, anh sẽ chiếu cố tốt cho em và con, chiếu cố tốt cho em cả đời."

Một bóng đen xuất hiện trên ban công, khuôn mặt anh tuấn của Văn Hạo Nam bởi vì phẫn nộ và cừu hận mà biến thành vặn vẹo, bởi vì vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cãi nhau của anh em Tần Chấn Đông, lo lắng cho Tần Manh Manh nên gã men theo ống nước bò lên, đối với một quân nhân được huấn luyện bài bản như gã mà nói, trèo lên tầng ba không có gì khó khăn. Nhưng Văn Hạo Nam lại không ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy, gã không thể nào tưởng tượng được, giữa hai anh em Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh lại phát sinh sự thực này, mà Tần Hoan không ngờ lại là cốt nhục của Tần Chấn Đông, nội tâm Văn Hạo Nam như bị một con độc xà cắn xé, gã không thể nào hình dung được sự bi ai và đau đớn của mình.

Thấy hai tay Tần Chấn Đông vuốt ve mặt Tần Manh Manh, Văn Hạo Nam không ức chế được sự phẫn nội ở trong lòng nữa, gã chậm rãi đẩy cửa phòng.

Tần Chấn Đông đang chìm đắm trong đau khổ không hề phát giác ra động tĩnh ở phía sau.

Giọng nói của Văn Hạo Nam vang lên phía sau gã: "Súc sinh!"

Tần Chấn Đông còn chưa kịp quay đầu lại thì bị Văn Hạo Nam đấm cho ngã xuống đất, Tần Chấn Đông muốn bò dậy, nhưng Văn Hạo Nam lại đấm mạnh một quyền vào sườn trái của gã, Tần Chấn Đông dưới sự đột kích bất ngờ, căn bản không có cơ hội hoàn thủ, lập tức mất đi năng lực phản kháng.

Văn Hạo Nam nhìn Tần Manh Manh đã hôn mê bất tỉnh, lại nhìn Tần Chấn Đông nằm dưới chân mình, gã dùng sức cắn môi, gã một mực không hiểu vì sao Tần Manh Manh lại cự tuyệt mình, hiện tại cuối cùng cũng hiểu, cuối cùng cũng rõ rồi, khóe môi Văn Hạo Nam nhếch lên, phác ra một nụ cười chua chát, gã đột nhiên nhìn thấy khẩu súng ở trên mặt đất, chậm rãi bước tới, nhặt khẩu súng lên.

Tần Chấn Đông lúc này từ từ mở hai mắt ra, gã muốn ngồi dậy, nhưng Văn Hạo Nam nhạy bén đã lập tức phát giác, gã xông lên, dùng báng súng đập mạnh lên cằm Tần Chấn Đông, khiến cho Tần Chấn Đông ngã ngửa ra sau, gã run giọng nói: "Đừng..."

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Tần Chấn Đông, cầm súng lên, kề họng súng lên trán Tần Chấn Đông.

Trong mắt Tần Chấn Đông đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi, gã không có dũng khí để chết, khi gã đối diện với họng súng, tinh thần sắp sụp đổ rồi, cái gì đảm sắc và khí khái toàn bộ đều bị gã ném sang một bên,Tần Chấn Đông van xin: "Đừng... đừng giết tôi..."

Văn Hạo Nam hạ thấp giọng, nói: "Mày hủy Manh Manh, tao hủy mày..."

Tần Chấn Đông sợ đến nỗi sắp rơi nước mắt rồi, gã rung giọng nói: "Tôi sai rồi, tôi... không dám nữa."

Văn Hạo Nam vẫn không hạ súng xuống.

Tần Chấn Đông nói: "Hạo Nam... anh đừng xung động... cho dù anh giết tôi rồi cũng không thay đổi được sự thực đâu... Hạo Nam..."

Văn Hạo Nam hận tới cực điểm, xoay báng súng đầu vào giữa mặt Tần Chấn Đông, khiến cho gã ngất đi. Sau đó Văn Hạo Nam mở nhạc, đút một đĩa CD dương cầm vào bên trong, ấn nút repeat, trong tiếng dương cầm réo rắt bước về phía sa lông, cầm gối dựa của sa lông lên, đặt vào ngực Tần Chấn Đông, lúc này gã đã hoàn toàn lãnh tĩnh, nhìn Tần Manh Manh trên mặt đất rồi lại nhìn Tần Chấn Đông, sau đó quyết đoán nhấn cò súng, gã bắn liên tiếp ba phát, tay chân Tần Chấn Đông co giật một chút rồi cuối cùng cũng bất động.

Văn Hạo Nam đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Manh Manh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Manh Manh, dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt mặt cô ta một chút, sau đó lắc lắc đầu, quay về sa lông lấy một chiếc gối dựa khác lên. Ánh mắt của Văn Hạo Nam nhìn về phía Tần Chấn Đông đã chết một cái, gã đột nhiên đổi ý, bỏ gối dựa xuống, dùng khăn tay lau đi những dấu tay có thể lưu lại trên súng, sau đó đặt súng vào trong tay Tần Manh Manh đã hôn mê bất tỉnh.

Đọc truyện chữ Full