Văn Hạo Nam lúc hoàn thành tất cả vẫn vô cùng lãnh tĩnh và lý trí, hắn tỉnh táo tính toán mỗi một bước, hi vọng không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Lúc đẩy cửa bước ra, nhìn Tần Manh Manh đang nằm trong vũng máu, trong mắt Văn Hạo Nam lộ ra vẻ áy náy, nhưng rất nhanh vẻ mặt của gã lại biến thành kiên cường. Đóng cửa phòng, nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới sự xuất hiện của hắn, tiếng súng vừa rồi chắc không làm kinh động tới hàng xóm xung quanh.
Văn Hạo Nam đeo kính đen lên, chậm rãi bước xuống lầu.
Quay về xe jeep của mình, Văn Hạo Nam không lập tức ly khai mà mở hộp bao tay, từ bên trong rút ra một điếu thuốc, sau khi châm liền dùng sức hít mấy hơi, hiện tại là giờ ngủ trưa, người dân ở khu nhà này không nhiều, lúc này càng ít người ra vào. Văn Hạo Nam khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi khu nhà, hắn vừa rồi từ ống nước trèo lên, bởi vì phía sau khu nhà mà Tần Chấn Đông sống chính là tường viện, ở đối diện là nhà xướng đã bỏ hoang, sớm đã hoang phế đợi di dời. Văn Hạo Nam sau khi quan sát lại hoàn cảnh mới thở phào, lái xe ra khỏi khu nhà, gọi điện thoại cho mẹ, mỉm cười nói: "Mẹ, buổi tối con về nhà ăn cơm, muốn ăn thịt kho tàu do chính tay mẹ làm."
"Là ai gõ cửa sổ nhà em, là ai gẩy dây đàn, đoạn thời gian đã bị lãng quên đó dần dần dâng lên trong lòng em. Tình cảnh vui vẻ trong cứ ức dần dần hiện lên trong đầu em, cơn mưa nhỏ đang rơi không ngừng gõ lên cửa sổ, chỉ có em trầm mặc lặng yên, thỉnh thoảng lại nhớ về quá khứ..."
Giọng ca thâm tình của Thái Cầm lay tỉnh Tần Manh Manh, cô ta cảm thấy đầu đau đớn vô cùng, vươn tay ra sờ trán mình, thứ lạnh lẽo nặng nề trong tay rơi xuống đất, Tần Manh Manh lúc này mới ý thức được đó là một khẩu súng, sau đó lại nhìn máu tươi trên tay mình, nhìn thấy trên mặt đất chảy đầy máu, thấy Tần Chấn Đông nằm bất động ở trước mặt cô ta, Tần Manh Manh cho rằng đây là một giấc mơ, cô ta ôm lấy miệng, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, máu tay kích thích cô ta muốn nôn ra, cô ta muốn hét lên, nhưng lại hét không ra tiếng, nước mắt sợ hãi không khống chế được mà chảy ra. Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng mình đãi cãi vả với Tần Chấn Đông, trong lúc giãy dũa mình ngã xuống đất, sau đó thì cô ta không còn nhớ gì nữa. Tần Manh Manh chạy vào toalet, mở vòi nước liều mạng rửa đi vết máu trên tay, nhưng cô ta có rửa thế nào cũng không sạch. Tần Manh Manh bất lực khóc thút thít.
Cô ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tần Manh Manh nhìn mình trong gương, trong đầu là một mảng trống rỗng, trong lòng không ngừng vang vọng một giọng nói, mình đã giết anh ta rồi, mình đã giết anh ta rồi...
Tần Manh Manh không dám cầm điện thoại lên, nhìn Tần Chấn Đông nằm bất động ở đó, cô ta cắn chặt môi, cuối cùng vẫn vươn ta ra sờ thử động mạch của gã. Da của Tần Chấn Đông đã biến thành lạnh lẽo, tim cũng ngừng đập, gã chết rồi, gã chết thật rồi.
Tần Manh Manh chỉnh trang lại tóc, cô ta ép mình phải trấn tĩnh lại, cô ta muốn rời khỏi nơi này, cô ta hiện tại cần phải rời khỏi nơi này. Lúc Tần Manh Manh chuẩn bị mở cửa, lại nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô bước tới trước cửa sổ, nhìn vào trong nhà của mình ở tòa nhà đối diện, trong nhà không kéo cửa sổ, có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong.
Tần Hoan đang ôm một con gấu đồ chơi, đôi mắt trông ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của nó đầy vẻ chờ mong. Nó đang đợi mẹ về, Tần Manh Manh không nhịn được mà lại bật khóc, cô ta quyết định, bất kể thế nào thì trước tiên cũng phải về nhà đã. Tần Hoan vẫn chưa ăn cơm, nó nhất định là rất đói, cô ta phải làm cơm cho con trai, để nó được ăn no, còn những chuyện khác thì để sau hẵng nói.
Tần Manh Manh nhặt di động dưới mặt đất lên, cô ta kéo cửa phòng, nhìn thi thể của Tần Chấn Đông một lần cuối cùng, đóng cửa bỏ lại gã và tiếng ca ưu thương của Thái cầu ở bên trong.
Tần Manh Manh bước ra khỏi cửa, nhìn một chiếc xe cảnh sát từ từ đi tới, cô ta vốn muốn về nhà, nhưng xe cảnh sát vừa hay dừng trước cửa, Tần Manh Manh nhìn về phía nhà mình một cách tha thiết, trong lòng cô ta lúc này chỉ có một suy nghĩ, ta quyết không để bị các người bắt, nếu như ta bị bắt rồi, ta vĩnh viễn không thể gặp lại con trai nữa. Tần Manh Manh cúi đầu, bước vào trong bóng cây, cô ta không biết nên làm gì, nhưng cô ta biết rằng, vì con trai, cô ta phải tiếp tục sống.
Xe jeep của Kiều Bằng Cử bị nổ lốp giữa đường, thay lốp vốn là một chuyện hết sức đơn giản, nhưng xe này gã cũng là đi mượn, lấy lốp xe dự trữ ra thì phát hiện bánh xe đã hết sạch hơi, lần này thì phiền rồi, Kiều Bằng Cử chỉ có thể lâm thời gọi điện thoại cứu viện, đợi cứu viện tới giúp gã thay lốp. Chậm trễ hơn một tiếng, lúc lên đường trở lại thì đã là ba giờ chiều rồi.
Trương Dương lại nhận được điện thoại của Tần Hoan, giọng nói của Tần Hoan lộ ra vẻ yếu ớt, đứa bé này từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa được ăn gì, nó vô cùng đáng thương, nói: "Cha, mẹ vẫn chưa về..."
Trương Dương nhíu mày, Tần Manh Manh này vô trách nhiệm quá, để đứa bé ở nhà một mình lâu như vậy, hắn an ủi Tần Hoan: "Tiểu Hoan, con đừng lo, cha sẽ tới ngay đây, đợi cha tới dẫn con đi ăn tiệm!"
Tần Hoan ậm ờ dạ một tiếng, rõ ràng là không có tinh thần.
Trương Dương gác điện thoại, Kiều Bằng Cử cười ha ha nói: "Không ngờ cậu lại có con rồi!"
Trương Dương cười bảo: "Con trai nuôi..." Lúc nói hắn gọi điện thoại cho Tần Manh Manh, đối phương đã tắt máy. Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, hắn nói với Kiều Bằng Cử: "Anh có thể lái nhanh một chút không, tôi thực sự có chuyện."
Kiều Bằng Cử gật đầu, nói: "Yên tâm đi, một tiếng nữa kiểu gì cũng tới."
...
Tần Chấn Đông chết hơn một tiếng thì được người ta phát hiện, chủ nhà tới thu tiền thuê nhà, gõ cửa mà không thấy ai trả lời, cho nên dùng chìa khóa phụ mở cửa phòng ra, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh đầy máu tanh. Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, lúc đó sợ đến nỗi hét toáng lên, cư dân của khu nhà rất nhanh liền bị kinh động, trong mười phút ngắn ngủi, người của đồn cảnh sát khu vực tới nơi. Trên người của Tần Chấn Đông có giấy chứng minh và giấy chứng nhận sĩ quan, ở hiện trường còn có súng, tra rõ thân phận của gã không khó, cục trưởng phân cục Trường Trình Vĩ nghe nói người chết là con trai cả của tư lệnh Tần, lập tức ý thức được chuyện này quá quan trọng, liền dẫn tất cả tinh anh của phân cục tới hiện trường xảy ra án mạng.
Phó cục trưởng phân cục Lương Liên Hợp đã tới hiện trường từ trước, căn cứ và kết quả điều tra sơ bộ có thể nhận định Tần Chấn Đông là bị giết, khẩu súng đã giết Tần Chấn Đông chính là súng lục của gã. Bên trên có không ít dấu vân tay, khoa giám định đã thu thập tư liệu của dấu vân tay. Ở hiện trường còn của có một giỏ thức ăn, ở trên mặt đất tìm thấy tóc của con gái. trong phòng ngủ phát hiện không ít ảnh, đều là ảnh của Tần Manh Manh và Tần Hoan. Từ góc lấy cảnh của ảnh cho thấy, những bức ảnh này phần lớn đều là chụp trộm, có một số là dùng máy có ống ngắm trực tiếp chụp đối diện.
Lương Liên Hợp gọi Trình Chí Vĩ sang một bên, nói khẽ: "Trình cục, người chết là Tần Chấn Đông, con trai cả của tư lệnh Tần Hồng Giang."
Trình Chí Vĩ mặt mày bất lực, nói: "Lần này thì phiền to rồi, chuyện gì một khi có người của quân phương nhúng vào thì đều khó..."
Lương Liên Hợp nói: "Căn cứ là tình huống điều tra vừa rồi, Tần Chấn Đông thuê phòng ở đây đã được một đoạn thời gian rồi, chỗ chụp những bức ảnh này là tầng hai ở đối diện, nữ nhân trên ảnh tên là Tần Manh Manh, là em gái ruột của anh ta, thân phận của đứa nhỏ này thì chúng tôi còn chưa làm rõ được..."
Trình Chí Vĩ từ cửa sổ nhìn về phía đối diện, nói khẽ: "Đã phái người tới đối diện điều tra chưa?"
Lương Liên Hợp nói: "Đã sai người khống chế tình huống rồi, tạm thời tôi vẫn không dám khinh cử vọng động, dẫu sao thì chuyện này cũng liên quan tới gia sự của tư lệnh Tần, cho nên định đợi anh tới rồi mới quyết định."
Trình Chí Vĩ cũng vô kế khả thi: "Tôi thì có thể quyết định cái gì chứ?" Gã lập tức lại hạ thấp giọng, nói: "Nói thực với tôi đi, căn cứ theo tình huống hiện tại thì ai bị hiềm nghi nhất..."
Lương Liên Hợp liếm liếm môi, một lúc sau mới cẩn thận nói: "Có hàng xóm nhìn thấy người chết và Tần Manh Manh nói chuyện ở dưới lầu, hình như hai người còn cãi nhau vài câu, sau đó thấy bọn họ vào căn hộ này, chuyện tiếp theo thì không biết."
Trình Chí Vĩ nói: "Lập tức đi tìm Tần Manh Manh, tôi phải hỏi riêng cô ta."
Lương Liên Hợp kiến nghị: "tới nhà cô ta xem thế nào."
Trình Chí Vĩ gật đầu, nói: "Cùng đi nào..."
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 491-2: Thời gian bị lãng quên (2)
Chương 491-2: Thời gian bị lãng quên (2)