TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 603-3: Tín ngưỡng (3)

Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi cũng không chú trọng lắm về lĩnh vực ẩm thực."

Hà Trường An cười: "Thị trưởng Cung bận bựu công việc, cũng nên nghỉ ngơi điều độ chút, bổ xung chất dinh dưỡng. Chỉ có bồi bổ sức khỏe tốt mới có thể phục vụ tốt cho nhân dân."

Cung Kỳ Vĩ đáp: "Một hai bữa thì làm sao bổ xung dinh dưỡng gì được, tôi cũng biết mấy món bào ngư vây cá này rất tốt nhưng là con người cũng không thể chỉ dựa vào nó mà sống được, cơm gạo mới là thức ăn căn bản."

Hà Trường An hiểu ý của Cung Kỳ Vĩ, cười nói: "Lời của thị trưởng Cung làm cho tôi tỉnh ngộ hẳn ra!"

Trương Dương vội vàng nói giúp: "Tôi không hiểu là việc tỉnh ngộ có liên quan gì với bào ngư với cơm gạo chứ?"

Cung Kỳ Vĩ cười ầm lên, y nói với Trương Dương: "Trương Dương, nghe nói phía thị đã giao toàn bộ quyền đấu giá sân vận động cho cậu, bây giờ quyền lực của cậu càng lớn rồi!"

Trương Dương nói: "Sự tín nhiệm của lãnh đạo với tôi thực là một áp lực, giờ mọi con mắt đang đổ dồn về phía tôi, tôi mà làm không tốt, không những phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo mà còn có lỗi với toàn thể nhân dân Nam Tích.

Hà Trường An cười: "Tôi sớm đã nhìn ra cậu là người có trách nhiệm, chính là có những người như câu mà việc cải cách mở cửa của chúng ta mới được thuận lợi tiến hành, đất nước ta mới ngày được phồn vinh hưng thịnh."

Trương đại quan nhân xem như cũng đã hiểu ra ý, tối này Hà Trường An một mực để cho họ đội mũ cao (tâng bốc), xem ra Hà Trường An thực là bị vụ việc Tinh Nguyệt làm cho lo sợ quá mức rồi, hắn không nhịn nổi cười lên: "Giám đốc Hà, chiếc mũ này của anh nặng quá, chỉ hợp với thị trưởng Cung thôi, tôi mà đội e là không được, tôi sợ bị đè lắm."

Cung Kỳ Vĩ cười: "Tôi cũng không đội nổi, giám đốc Hà, gần đây cảng nước sâu phát sinh vài chuyện, là một trong những nhà đầu tư của công trình, lẽ lào anh không muốn tìm hiểu chút tình hình sao?" Cung Kỳ Vĩ đã hiểu ra mục đích của Hà Trường An, y chủ động nêu vấn đề.

Hà Trường An đáp: "Tôi cũng có nghe nói, không giấu gì thị trưởng Cung, lần này tôi đến Nam Tích cũng là vì việc đó." Cung Kỳ Vĩ đã chủ động nêu vấn đề như vậy, Hà Trường An cũng khỏi cần giấu diếm gì nữa.

Cung Kỳ Vĩ nói: "Căn cứ vào hiệp ước mà chúng ta đã ký kết trước đây, tổng vốn đầu tư của giám đốc Hà vào cảng nước sâu nên là 600 triệu, hiện mới tiến hành đầu tư chia hai lần với tổng vốn 15 triệu, như vậy còn thiếu 45 triệu nữa."

Hà Trường An gật đầu: "Đúng vậy!"

Cung Kỳ Vĩ nói tiếp: "Tôi tin rằng giám đốc Hà biết rõ mình cũng có chỗ vi phạm hiệp ước."

Hà Trường An đáp: "Thị trưởng Cung, việc đo tôi cũng đã giải thích rồi, lúc đó thực sự là vì tình hình kinh doanh ở nước ngoài gặp khó khăn, cho nên mới trì hoãn đầu tư, nhưng sau khi sự việc kết thúc tôi đã sửa đổi ngay."

Cung Kỳ Vĩ cười: "Giám đốc Hà không nên nghĩ nhiều, tôi nói ra chuyện này không hề có ý muốn truy cứu trách nhiệm, ngược lại, tôi còn rất cảm kích với giám đốc Hà, anh đã cung cấp vốn lần hai vào đúng lúc chúng tôi cần nhất, giúp giải quyết nguy cấp, cũng may giờ thì vấn đề thiếu vốn đã được giải quyết."

Hà Trường An nói: "Thị trưởng Cung, tôi nghe nói Lam Sơn và Nam Tích đã thống nhất ý kiến, song phương hợp tác xây dựng cảng nước sâu rồi."

Cung Kỳ Vĩ gật đầu: "Việc này cơ bản là được xác định xong rồi, sự việc lần trước đã làm cho tầng lớp lãnh đạo Nam Tích chúng tôi ý thức được rằng, không thể đơn thuần chỉ dựa vào vốn đầu tư bên ngoài để giải quyết vấn đề cảng nước sâu được. Thông qua sự phối hợp điều hòa của ban lãnh đạo có liên quan, tương lại Nam Tích và phía Lam Sơn sẽ hợp nhất trong hạng mục xây dựng cảng nước sâu, quyết định sẽ do hai bên cùng góp vốn xây dựng, vậy nên giám đốc Hà không cần phải lo lắng về vốn đầu tư nữa. Lần này chúng tôi hủy hợp đồng với Tinh Nguyệt cũng là do họ đã không thực hiện hợp đồng, sau nhiều lần nhắc nhở họ vẫn trì hoãn cung cấp vốn đầu tư, hiện tại đã vi phạm vào thời hạn được quy định trong hợp đồng. Tôi có thể đảm bảo rằng, sự hợp tác thất bại của hai bên thực là do phía tập đoàn Tinh Nguyệt gây ra, chứ không phải là do Nam Tích."

Hà Trường An nghe Cung Kỳ Vĩ nói như vậy đã hiểu ra, chính phủ thành phố Nam Tích không hề có ý định sẽ đuổi cổ hết nhà đầu tư đi, sự việc với tập đoàn Tinh Nguyệt chỉ là hành động giết gà dọa khỉ. Với Hà Trường An mà nói, nếu y ở vào vị trí của lãnh đạo chính phủ Nam Tích, y cũng sẽ làm như thế, thậm chí còn làm triệt để hơn. Tập đoàn Tinh Nguyệt đã phạm vào điều đại kị trông sự việc này, họ định cầm đằng chuôi trong việc đầu tư, muốn ép chính phủ Nam Tích để họ thắng thầu trong vụ đấu giá khu đất sân vận động, xem ra đám thương nhân Singapo này không hiểu gì về tình hình Trung Quốc cả. Hà Trường An trong đầu hiện lên bốn chữ: Thu hậu toán trướng! Cũng chỉ có người bản xứ mới có thể hiểu được ý nghĩa của bốn từ này...haha.

Cung Kỳ Vĩ cũng không hề nghĩ là thu hậu toán trướng, nhưng qua cách xử lý này đối với Tinh Nguyệt thực không thể làm người ta nghĩ khác được, Cung Kỳ Vĩ nói: "Có phải giám đốc Hà thấy bất an vì chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt không?"

Hà Trường An mỉn cười: "Cũng không hề bất an, thị trưởng Cung quên rồi à, tên của tôi có hai chữ trường an, bất luận là lúc nào, tôi cũng vẫn duy trì được sự điềm tĩnh an định.

Trương Dương ngồi một bên nghe, trong lòng nghĩ thầm, yên tâm mới lạ, nếu Hà Trường An ông điềm tĩnh được thì đã không ráo rác chạy đến Nam Tích, cũng không nhờ tôi mời hộ Cung Kỳ Vĩ đến nói chuyện.

Cung Kỳ Vĩ lại nói: "Dù là chính phủ hay các thương nhân đều phải giữ tâm thái này, nếu bản thân không thể giữ được bình tĩnh sao có thể làm việc được? Giám đốc Hà được như ngày nay chắc cũng không phải là do ngẫu nhiên mà được nhỉ!"

Hà Trường An đáp: "Nghe thị trưởng Cung nói như vậy, Hà mỗ tôi thật cũng thấy xấu hổ."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Trong sự nghiệp phát triển của Nam Tích, những nhà đầu tư như các vị có một vai trò tương đối quan trọng. Tôi tin tưởng rằng trong sự tương lai cải cách mở cửa của thành phố, các vị vẫn đóng vai trò quan trọng, chính sách lẫn thái độ của thành phố Nam Tích chúng tôi đối với các nhà đầu tư sẽ không thay đổi. Việc xử lý tập đoàn Tinh Nguyệt thực ra không phải là trả thù mà là thông qua đó nhấn mạnh việc giữ chữ tín trong quá trình hợp tác song phương, chính phủ phải tin vào các nhà đầu tư, giữ lời với nhân dân, còn phải gây được sự tín nhiệm của đảng của nhà nước. Tôi nghĩ điều này rất dễ hiểu đối với giám đốc Hà, chữ tín là gốc rễ căn bản của thương gia, thực sự muốn thương nghiệp lâu dài thì cần phải chú trọng đến chữ tín. Nói chung tôi cũng chưa từng làm ăn buôn bán bao giờ, có gì không phải xin giám đốc Hà chỉ giáo.”

Hà Trường An trước đây cũng không thực sự coi trọng Cung Kỳ Vĩ, chỉ vì y quan tâm tới sự việc tập đoàn Tinh Nguyệt nên hôm nay mới gặp mặt Cung Kỳ Vĩ nói chuyện, y bắt đầu nhận thấy điểm mạnh của Cung Kỳ Vĩ. Hà Trường An nói: "Những lời này của thị trưởng Cung làm cho tôi thấy tràn ngập hy vọng về tương lai của Nam Tích, cũng làm cho tôi thêm tự tin tiếp tục đầu tư cho Nam Tích."

Cung Kỳ Vĩ cầm chén lên: "Giám đốc Hà yên tâm, Nam Tích chúng tôi luôn mở rộng cửa với những thương nhân yêu nước."

Trương Dương nghe thấy lời nói Cung Kỳ Vĩ dùng bốn chữ thương nhân yêu nước không khỏi cười ầm lên.

Không khí bữa ăn tối nay rất hòa hợp, sự giải thích của Cung Kỳ Vĩ cũng khiến cho Hà Trường An am tâm hẳn, lần này chính phủ Nam Tích không phải là một chổi quét sạch cả đống, xử lý Tinh Nguyệt chỉ để răn đe kẻ khác không nên bắt chước.

Cung Kỳ Vĩ ở lại khoảng nửa tiếng nữa thì ra về, Hà Trường An tuy muốn giữ y lại thêm một lát nhưng Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Không được rồi, con gái tôi sắp phải thi cuối kỳ rồi, còn tôi cả ngày tối mịt mới về đến nhà, nó cũng có ý kiến!"

Hà Trường An nghe y nói như vậy đương nhiên cảm thấy không thể tiếp tục miễn cưỡng được, cung kính nói: "Để tôi tiễn thị trưởng Cung!"

Cung Kỳ Vĩ lắc đầu: "Không cần đâu, tôi đã bảo với tài xế rồi, anh ta đang ở bên ngoài đợi tôi." Y xua tay nói: "Các cậu cũng về đi, không cần tiễn đâu, người khác nhìn thấy lại không hay."

Trương Dương và Hà Trường An cũng chỉ tiễn một đoạn, thấy Cung Kỳ Vĩ đã đi xa, Trương Dương quay sang nói với Hà Trường An: "Tôi cũng phải đi rồi!"

Hà Trường An: "Cậu gấp cái gì? Cậu cũng có con gái sao?"

Trương Dương đáp: "Bây giờ không có không có nghĩa là tương lai không có nhé!"

Hà Trường An nói: "Đi thôi, vào rồi uống tiếp hai chén."

Khó có dịp y hưng phấn như vậy, Trương Dương trở vào phòng ngồi uống cùng hắn, Hà Trường An cần chén lên nói: "Cung Kỳ Vĩ con người này thật không đơn giản!"

Trương Dương cười: "So đột nhiên lại cảm khái như vậy?" Hắn cũng hiểu con người Hà Trường An chút ít, tính khí của y rất lớn, y cũng nhiều mối quan hệ với không ít lãnh đạo cao cấp, Cung Kỳ Vĩ chỉ là mộ phó thị trưởng cấp thị. Theo lý mà mói, Hà Trường An sẽ không đáng giá cao Cung Kỳ Vĩ như vậy, nhưng hôm nay y lại khác hẳn bình thường, lẽ nào y thực đã lo sợ về vấn đề đầu tư vào cảng nước sâu?"

Hà Trường An nói: "Tôi phục những người có tín ngưỡng, bao nhiêu năm làm ăn như thế, cũng đã tiếp xúc qua không ít quan chức lớn nhỏ, nhưng những người thực sự có tín ngưỡi đã gặp lại rất ít, Cung Kỳ Vĩ là một trong những người đó."

Đọc truyện chữ Full