Viên Hiếu Công đầu tiên biểu đạt lòng biết ơn với Trương Dương, nếu nói trước đây y chủ động làm dịu mâu thuẫn với Trương Dương là xuất phát từ cân nhắc lợi hại thì lần này y đã thật lòng cảm kích Trương Dương, rất ít người có dũng khí như vậy, với thân phận và địa vị của thân phận, người ta căn bản không cần phải nịnh bợ mình, nhưng Trương Dương bất chấp nguy hiểm tới tính mạng để cứu lại Viên Quang Đại từ trong tay bọn cướp, cũng bảo vệ huyết mạch của Viên gia.
Trương Dương nói: "Viên cục, chuyện này anh đừng khách khí với tôi, tôi đã nói mấy lần rồi, ai cũng sẽ làm như vậy, thực sự không cần phải nói thêm nữa, chuyện này tôi cũng phải xin anh giúp đỡ, chuyện cứu Quang Đại anh trăm ngàn lần đừng tuyên dương ra ngoài, tôi không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết."
" Nhưng..."
Trương Dương nói: "Không nhưng gì cả, nếu thực sự tuyên dương chuyện này ra ngoài, rất nhiều người sẽ nói tôi có dụng tâm, thị lý vạn nhất bảo tôi báo cáo chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm này thì tôi đau đầu lắm."
Nghe hắn nói như vậy, Viên Hiếu Công không nhịn được cũng có chút buồn cười, y phát hiện trên người Trương Dương có rất nhiều chỗ chân tình, Viên Hiếu Công quay sang nhìn cầu Hồng Nhạn, hiện tại xe đang được vớt lên, dựa theo lời Trương Dương nói thì bên trong xe có ba gã bắt cóc, nếu ba người đó không thể chui ra khỏi xe thì hôm nay chính là mất ba mạng người, Viên Hiếu Công nói: "Tôi sẽ tận lực giữ bí mật, nhưng chứng cung của anh thì khẳng định không thể thiếu được."
Trương Dương nói: "Không tuyên dương ra là tốt rồi."
Viên Hiếu Công nói: "Thân thể thế nào?"
Trương Dương hất hất tay, nói: "Không thành vấn đề, nếu thật sự muốn đâm gẫy xương tôi thì chẳng là phải lái xe tăng tới."
Viên Hiếu Công cười nói: "Trước đây người khác đều nói bí thư Trương anh rất biết đánh, hiện tại tôi tin rồi."
Trương Dương nói: "Chẳng những chẳng những rất biết đánh, còn đặc biệt chịu đòn giỏi nữa. Xe đâm cũng chẳng sao." Hắn đứng dậy nói: "Tôi đi trước đây, có chỗ nào cần phối hợp thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ phiền toái lắm, lát nữa đám phóng viên tới rồi thì tôi lại lên trang nhất của báo, các lãnh đạo chẳng phải là sẽ mờ nhạt ư?"
Viên Hiếu Công bất đắc dĩ lắc đầu, y nói khẽ: "Bí thư Trương đi thong thả, ôm khác tôi sẽ đến nhà cảm tạ."
Trương Dương xua tay, chen ra khỏi đám người đi tới xe của hắn, Tần Thanh sau khi xác định hắn không sao thì một mực ở trong xe đỗ cách xa đó chờ hắn, Trương Dương vừa trở lại, cô ta đã khởi động xe, lái tới ven biển không người mới dừng xe lại, chui vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người hắn: "Anh bậy lắm, vì sao luôn không cần tính mạng như vậy, em rất lo cho anh."
Trương Dương ôm Tần Thanh, hôn lên trán cô ta, ôn nhu nói: "Yên tâm đi. Anh về sau sẽ tận lực không làm những chuyện khiến em lo lắng."
Tần Thanh véo tai hắn, nói: "Em không phải phản đối anh, chỉ lo cho anh thôi, với cái tính của anh, vĩnh viễn là chó không thể thôi không ăn cái đó." Nói tới đây chính cô ta cũng không nhịn được mà phải bật cười.
Trương đại quan nhân nói: "Em mắng anh là chó thì em chính là cái đó, anh cả đời này sẽ cắn em."
"Cút đi..."
Trong bóng đêm vang lên tiếng cá vàng ăn nước.
Khi Trương đại quan nhân và Thanh mỹ nhân ôn nhu triền miên thì công tác cứu vớt ở cầu Hồng Nhạn vẫn đang đang khẩn trương tiến hành, xe Buick rơi xuống sông được kéo lên, trong xe phát hiện hai cỗ thi thể, dựa theo miêu tả của Trương Dương thì chắc là vẫn còn một người nữa.
Viên Hiếu Công từ đầu đến cuối vẻ mặt ác liệt, căn cứ vào kết quả điều tra trước mắt thì một gã cướp trong đó có thể đã bỏ chạy.
Sau khi bố trí xong tình huống hiện trường, Viên Hiếu Công lái xe tới nhà Tứ đệ Viên Hiếu Thương ở Phú Cảnh Lệ thành tại trung tâm thành phố.
Viên Hiếu Công sau khi đến nơi mới mới phát hiện Nhị đệ Viên Hiếu Nông, Tam đệ Viên Hiếu Binh đều đã ngồi trong phòng khách, khiến Viên Hiếu Công khó chịu là, Viên Hiếu Nông không ngờ còn dẫn cả tình phụ Lưu Điềm của hắn tới.
Viên Hiếu Công cởi mũ cảnh sát xuống, Viên Hiếu Thương đi tới đón lấy mũ giúp hắn treo lên mắc.
Viên Hiếu Công chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống sô pha, nhận lấy chén trà mà Tam đệ Viên Hiếu Binh đưa tới, uống một ngụm rồi nói khẽ: "Quang Đại sao rồi?"
Viên Hiếu Thương định nói thì không ngờ Lưu Điềm đã giành trước: "Vừa rồi khóc ghê lắm, giờ thì ngủ rồi."
Viên Hiếu Công nhíu mày, nói khẽ: "Tôi không hỏi cô, ở đây cũng không có chuyện của cô." mặt Lưu Điềm đỏ bừng lên, Viên Hiếu Nông đánh mắt ra hiệu với cô ta, ý bảo cô ta mau ra ngoài.
Lưu Điềm hừ một tiếng, giậm giậm chân rồi xoay người cầm áo đi ra cửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại bốn huynh đệ, Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Viên Hiếu Nông: "Cô ta tới làm cái gì? Chuyện của Viên gia chúng ta, cậu dẫn một nữ nhân không liên quan tới làm gì hả? Còn nghĩ rằng chưa đủ loạn ư? Hả? Cậu mang cô ta tới đây rốt cuộc là để xem náo nhiệt hay là khoe khoang năng lực của cậu?" Viên Hiếu Nông cúi đầu giống như một con gà trống bại trận.
Viên Hiếu Công chỉ vào trán hắn, nói: "Lão Nhị, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu ở bên ngoài phong lưu thế nào tôi mặc kệ. Nhưng cậu nhớ cho tôi, nơi này là Viên gia, tôi không cho phép cậu mang nữ nhân này tới rêu rao."
"Đại ca, cô ta cũng xuất phát từ sự quan tâm.."
"Giữ lại sự quan tâm đó, chúng tôi không cần!"
Viên Hiếu Công đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Cậu và Trương Lan vẫn chưa ly hôn, trong nhà cậu còn có hai đưa con gái, cậu mang nữ nhân đó tới đây cho ai xem? Cậu bảo Minh Diễm tiếp nhận cô ta như thế nào? Cậu bảo Quang Minh gọi cô ta là gì? Trong nhà gặp loại chuyện này, cậu không ngờ còn có lòng dẫn tình phụ tới tiêu diêu, cũng đúng là một thằng khốn nạn không ra gì." Thật ra hai huynh đệ Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Thương đã sớm rất phê bình kín đáo cách làm của Viên Hiếu Nông tối nay, nhưng dù sao hắn cũng là nhị ca, hai người đều nể mặt hắn, Viên Hiếu Công thân là đại ca, y cũng mặc kệ, chửi Viên Hiếu Nông té tát một trận.
Viên Hiếu Công đứng lên không phải là muốn đi, mà là tới thư phòng của Viên Hiếu Thương, ba huynh đệ đều đi vào theo, biết rằng có một số chuyện phải giữ bí mật, tính tư mật trong phòng khách dù sao cũng không đủ.
Tới thư phòng của Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Thương khóa trái cửa phòng lại, Viên Hiếu Công ngồi xuống trước bàn, còn ba huynh đệ thì đều đứng đó.
Viên Hiếu Công không tiếp tục mắng lão Nhị nữa, y nói khẽ: "Quang Đại sao rồi?"
Lần này không có ai cướp lời, Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, nó đã ngủ rồi, bị kinh hãi là khó tránh khỏi, có điều em tin việc này sẽ không lưu lại ám ảnh cho nó."
Viên Hiếu Công gật đầu nói: "Con cháu của Viên gia chúng ta đều rất giỏi." Khi nói những lời này ánh mắt y cố ý mà như vô ý liếc qua mặt Viên Hiếu Nông, Viên Hiếu Nông luôn cảm thấy trong ánh mắt của đại ca tràn ngập vẻ trách cứ, hắn cúi đầu thấp.
Viên Hiếu Thương nói: "Lần này may mà có Trương Dương, nếu không phải hắn giúp đỡ, hậu quả khó lòng tưởng tượng."
Viên Hiếu Công cảm thán nói từ đáy lòng: "Viên gia chúng ta nợ người ta một nhân tình không trả nổi."
Y hé miệng, nói: " Huynh đệ chúng ta làm việc phải không thẹn với lương tâm, phải biết tri ân báo đáp, các cậu nhớ kỹ cho tôi, về sau không ai được phép đối địch với Trương Dương, ân oán trước đây phải từ bỏ, chỉ có chúng ta nợ người ta, không ai nợ chúng ta cả." Những lời này của Viên Hiếu Công rõ ràng là nói với lão Nhị.
Viên Hiếu Nông gật đầu nói: "Đại ca, em nhớ kỹ rồi, về sau em thấy hắn là tránh." Hăn biết mình tối nay chọc giận đại ca rồi, nói chuyện tất nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, chuyện này rất không tầm thường, có người dám ngang nhiên bắt cóc Quang Đại, chuyện này căn bản nhằm vào Viên gia của chúng ta."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1031-3: Ngẫu nhiên gặp (3)
Chương 1031-3: Ngẫu nhiên gặp (3)