Viên Hiếu Thương gật đầu nói: "Lúc trước xúi giục quan hệ giữa chúng ta và Trương Dương, ý đồ khiến chúng ta và hắn đánh nhau ngươi chết ta sống, tất cả là vì có người ở sau lưng bày kế, đại ca, em đoán rằng chuyện bắt cóc và chuyện trước kia có thể là cùng một người làm ra."
Viên Hiếu Công nói khẽ: "Huynh đệ chúng ta ở Bắc Cảng nhiều năm như vậy, đắc tội với người cũng là điều khó tránh khỏi, tôi vẫn nhắc nhở các cậu, làm việc đừng có quá ngông nghênh, trong điểm này, lão Tam và lão Tứ làm không tồi, lão Nhị, cậu trong ba huynh đệ là người lớn tuổi nhất, nhưng làm việc xung động nhất, nói trắng ra là ngu xuẩn nhất, tôi hỏi cậu, lúc trước chiếc xe việt dã của Kiều Mộng Viện cậu vì sao mạo hiểm nhận?"
Viên Hiếu Nông lúng túng nói: "Em không biết bối cảnh của cô ta."
Viên Hiếu Công nói: "Làm việc không thể thiếu can đảm, nhưng can đảm nhất định phải thành lập trên cơ sở tìm hiểu rõ căn cơ của người khác, người nào trêu được, người nào không trêu được nhận định phải phân rõ, các cậu đã làm sinh ý thì phải hiểu đạo lý hòa khí sinh tài, gây thù chuộc oán khắp nơi đến cuối cùng chỉ có thể biến thành tự mình thảm hại vô cùng."
Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, hiện tại người khác rõ ràng muốn phó với chúng ta!"
Viên Hiếu Công nói: "Tôi đã nói với các cậu đừng gây chuyện, nhưng nếu chuyện thật sự rơi xuống đầu chúng ta thì cũng không được sợ, ai dám động vào huynh đệ chúng ta, thì tôi là người thứ nhất sẽ không bỏ qua cho hắn, người khác cướp tiền của anh thì có thể nhịn, đốt nhà anh cũng có thể nhịn, nhưng nếu đụng vào người nhà chúng ta thì tuyệt đối không thể nhịn."
Viên Hiếu Nông nói: "Chỉ cần để em tra ra là ai làm chuyện này thì em sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!"
Viên Hiếu Công lạnh lùng: "Lời độc địa ai cũng nói được, nhưng trước khi chưa làm được thì tốt nhất đừng có nói ra, cậu không phải là người chấp pháp, người ta vi pháp pháp luật thì tất nhiên sẽ có chế tài của pháp luật, điều tôi hiện tại cần các cậu làm là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận!"
Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, người này luôn luôn ở sau lưng ra tay với chúng ta, cũng không phải chúng ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận là hắn sẽ thu tay lại."
Viên Hiếu Công nói: "Người này vô cùng âm hiểm, ngay từ đầu đã xuống tay từ Hiếu Nông, nhắm chuẩn Hiếu Nông ham tiện nghi nhỏ, lợi dụng chiếc xe việt dã đó để khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta và Trương Dương, bởi vì sự khắc chế của chúng ta, chuyện này hắn không thể xúi giục thành công, mà hiện tại hắn lại ra tay với Hiếu Thương, lão Tam nói không sai, chúng ta cho dù tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thì hắn vẫn sẽ ra tay với chúng ta, mục đích của hắn chính là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết."
Viên Hiếu Nông nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Tìm hắn xử lý thôi."
Viên Hiếu Công nói: "Trước khi chuyện chưa được sáng tỏ, chúng ta thường xuyên có động tác chỉ tổ cho đối phương nắm được càng nhiều nhược điểm, phải áp dụng chiến lược lấy tĩnh chế động, từ giờ trở đi, tôi hy vọng các cậu nhún mình mà làm người, kinh doanh nghiêm chỉnh, nhất định đừng để người ta nắm của thóp, các cậu hiểu chưa?" Ba huynh đệ cùng gật đầu.
Viên Hiếu Công xua tay, nói: "Lão Nhị ở lại!" Viên Hiếu Thương và Viên Hiếu Binh rời khỏi thư phòng.
Viên Hiếu Nông một mình đứng trước mặt đại ca, có chút bất an, hắn nói khẽ: "Đại ca, em về sau sẽ không mang Lưu Điềm tới đây nữa."
Viên Hiếu Công nói: "Cậu chơi gái tôi mặc kệ, nhưng cậu không thể để nữ nhân đó tham gia vào sinh ý."
Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, có phải lão Tứ mách lẻo hay không?"
Viên Hiếu Công nói: "Không cần hắn nói, cậu cho rằng mấy anh em cậu có thể qua được mắt tôi ư?"
Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, cô ta theo em lâu như vậy, cô ta cũng thật lòng đối với em, em chiếu cố thân thích của cô ta một chút cũng..."
Viên Hiếu Công chỉ vào mũi Viên Hiệu Nông gằn từng chữ: "Cậu muốn chiếu cố thì tự mình đi mà chiếu cố, đừng cho cô ta tham gia vào sinh ý của Viên gia, cậu rõ chưa?"
Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, nói: "Đại ca, em rõ rồi."
Viên Hiếu Công nói: "Cậu là lão Nhị, vốn nên là người có thể giúp tôi phân ưu nhất, nhưng nhìn những gì mà cậu làm mấy năm nay, cậu không những không giúp được gì, ngược lại không ngừng mang tới phiền phức cho tôi."
"Đại ca, em…"
Viên Hiếu Công nói: "Lão Nhị, tôi hy vọng cậu có thể tỉnh táo một chút, đoạn thời gian gần đây, tận lực đừng có hành động gì, chuyện của lão Tứ, cậu không cần phải xen vào, cậu cứ lo tốt cho chính cậu là được."
Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, em biết em đầu óc không linh hoạt bằng lão tứ, nhưng em cũng không phải là không đúng tý nào? Mấy năm nay, em cũng vì Viên gia chúng ta rất nhiều, không có công lao thì cũng có khổ lao."
Viên Hiếu Công nói: "Con người ta quý ở tự hiểu lấy mình, mấy năm nay cậu có tiền, trên xã hội cũng coi như là có thân phận địa vị, cậu không nhìn rõ mình, cậu có phát hiện mình trở nên ngông nghênh, mất đi sự thuần phác và thành thực lúc trước không? Người khác không hiểu cậu, nhưng tôi chẳng lẽ cũng không hiểu ư? Trước đây cậu nói ít làm nhiều, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn ngược lại, nói nhiều nhất nhưng lúc thật sự bảo cậu đi làm việc thì gan của cậu là nhỏ nhất, cậu có dũng khí của lão Tam, càng không có đầu óc lão Tứ, nhưng lại luôn lấy mình là nhị ca ra để áp chế họ, với năng lực của cậu có thể khiến bọn họ tâm phục được?"
Viên Hiệu Nông bị đại ca nói là không đúng tý nào, trong lòng lại vô cùng không phục, hắn cố nén không phản bác, bởi vì hắn biết lời nói của đại ca không được phép cãi lại.
Viên Hiếu Công nói: "Cậu gần đây tốt nhất thu liễm một chút cho tôi, ngừng kinh doanh cũng được, nghỉ đi du lịch cũng được, tóm lại là đừng mang phiền phức tới cho tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không cho cậu tiếp tục ở lại Bắc Cảng."
Hai huynh đệ Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Nông đi rồi, Viên Hiếu Công tiếp tục ở lại, y còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tứ đệ Viên Hiếu Thương, trong lòng Viên Hiếu Công coi trọng nhất chính là Tứ đệ này, Viên Hiếu Thương vừa rồi lại qua thăm con trai, hiện tại con trai đã ngủ rất ngon, tâm tình của Viên Hiếu Thương cũng dần dần bình phục, từ thời khắc con trai bị bắt cóc, Viên Hiếu Thương trong lòng vẫn một mực ngổn ngang, hắn cũng chẳng buồn nghĩ tới những chuyện khác, hiện tại tỉnh táo lại hắn bắt đầu phân tích nguyên nhân phát sinh chuyện này.
Viên Hiếu Công nói khẽ: "Cậu cảm thấy ai là người có khả năng làm chuyện này nhất?"
Viên Hiếu Thương nói: "Huynh đệ chúng ta không có bao nhiêu cừu gia, em nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có thể là đối thủ cạnh tranh làm."
Ngón tay Viên Hiếu Công nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Cậu là nói..."
Viên Hiếu Thương nói: "Em hoài nghi là Đinh gia, nhưng chúng ta trước mắt không hề có chứng cớ."
Viên Hiếu Công trầm ngâm một lát rồi mới: "Nếu hắn làm như vậy thì đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì."
Viên Hiếu Thương nói: "Mấy năm nay, chúng ta đoạt không ít sinh ý của hắn, Đinh Cao Sơn này em cũng hiểu được đôi chút, ngoài mặt hắn hoà hợp êm thấm với chúng ta, giống như muốn yên ổn vô sự, nhưng dã tâm của người này rất lớn, làm việc không từ thủ đoạn."
Viên Hiếu Công cầm chén trà lên uống một ngụm, nói khẽ: "Hiếu Thương, có câu tôi vẫn luôn muốn hỏi các cậu, tiền rốt cuộc là phải có bao nhiêu thì mới có thể thỏa mãn? mới có thể khiễn các cậu cảm thấy hạnh phúc?"
Viên Hiếu Thương nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đại ca, trước đây em luôn cho rằng tiền càng nhiều thì càng tốt, hơn nữa bất kể bao nhiêu tiền cũng không thể làm em thỏa mãn, nhưng xảy ra chuyện hôm nay, em bỗng nhiên phát hiện, tiền chưa chắc đã đại biểu cho hạnh phúc. Em rất sợ, cho tới bây giờ em vẫn cảm thấy sợ hãi. Cho dù em kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nhưng nếu em mất đi người thân, như vậy em vĩnh viễn sẽ không cảm thấy hạnh phúc?"
Viên Hiếu Công nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều có mức độ, huynh đệ chúng ta từ khốn khổ lăn lộn tới bây giờ, trả giá bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu gian khổ, chỉ có trong lòng bản thân chúng ta hiểu rõ. Hiện tại chúng ta có tiền, có quyền. Chúng ta còn cần gì nữa?"
"Đại ca, em hiểu ý của anh, anh muốn bọn em lau đi những vết bẩn trên người."
Viên Hiếu Công lắc đầu nói: "Không thể, một khi đã nhúng chàm, cả đời này cũng không thể lau đi được. Hiếu Thương, tôi chỉ là không muốn các cậu xảy ra chuyện, không muốn các cậu càng lún càng sâu."
Viên Hiếu Thương nói: "Trải qua chuyện này, em càng kiên định ý tưởng di dân, kỳ thực em bắt đầu từ năm ngoái đã làm rồi, em chuẩn bị đầu tư tới Australia."
Viên Hiếu Công nói: "Đi đi! nếu có thể thì các cậu cùng đi đi, kết thúc tất cả ở bên này, trước khi chuyện chưa đổ bể thì đi đi."
Viên Hiếu Thương nói: "Mấy năm nay huynh đệ chúng ta kiếm được đủ tiền rồi. Cho dù là đời sau của Quang Đại cũng đủ tiền tiêu."
Viên Hiếu Công ngẩng đầu, dựa vào ghế, nói: "Hiếu Thương, mỗi người có tạo hóa của riêng mình, không phải là chúng ta có thể an bài được."
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, em sẽ tạm dừng tất cả sinh ý."
Viên Hiếu Công nói: "Chuyện trên sinh ý các cậu tôi không quản, nhưng hiện tại có người dùng trăm phương ngàn muốn đối phó với các cậu, cho nên dừng lại chưa chắc không phải là một chuyện tốt."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 1032-1: Thu liễm một chút (1)
Chương 1032-1: Thu liễm một chút (1)