Minh Duệ ở trên thuyền rất nhàm chán, nên lấy sách ra xem. Sách Minh Duệ xem không phải binh thư, mà là sách vở của Ôn Uyển chuẩn bị cho hắn. Đó là một ít sách tạp thư và du ký. Có nhiều lúc Minh Duệ thật không hiểu mẹ hắn rốt cuộc nghĩ cái gì, binh thư không đưa, tứ thư ngũ kinh cũng không đưa, lại đưa cho hắn một vài quyển tạp thư.
Hạ Dao đi vào khoang thuyền “Minh Duệ, ăn cơm đi.” Đứa bé thật quá chăm chỉ, ở trên thuyền cũng không được rảnh rỗi. Khiến nàng nhìn thấy cũng xấu hổ.
Dùng cơm xong, Minh Duệ đi lên boong tàu, nhìn nước sông trong suốt, bên cạnh còn có mấy con vịt bơi trên mặt nước, có con vịt còn kêu cạc cạc. Hắn không nhịn được liền cười một tiếng.
Chủ đò đứng ở phía đối diện Minh Duệ nói “Công tử, đây là vịt con.”
Minh Duệ hoa lệ lệ囧 rồi, đây là ý gì?
Hạ Dao cười ha hả không ngừng “Chủ đò, công tử nhà ta không phải là người ngũ cốc chẳng phân biệt được. Quận chúa từng dẫn công tử đi nông thôn ở một khoản thời gian. Nên mấy vật này đều nhận ra .” có nhiều công tử ca trong gia đình giàu có là người ngũ cốc chẳng phân biệt được. Không nhận ra vịt con là chuyện rất bình thường.
Gió lớn thổi tới, khiến đầu tóc của Minh Duệ có chút lộn xộn. Thời tiết mát mẻ tháng năm, làm cho người ta rất thoải mái. Hơn nữa không khí cũng rất trong sạch. Tâm trạng của Minh Duệ trở nên khoan khoái, ngước nhìn lên bầu trời, nhìn thấy có nhiều con chim đang xảy cánh bay phía trên ” Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi.”(Biển rộng cá mặc tình bơi nhảy, trời cao rộng chim thoả thích bay xa)Con người dù sao vẫn cần phải đi khắp nơi. Nhìn thấy thế giới bên ngoài, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp. Khó trách mẹ cứ nói cần đi ra phía ngoài du ngoạn một chút.
Quan Nhị Lang rất là cảm khái, từ lúc lên thuyền đến bây giờ đại công tử một chút dấu hiệu say sóng cũng không có. So sánh với mấy thị vệ trong khoang thuyền ói đến mật xanh, đại công tử thật là không tệ .
Minh Duệ ở trên bong thuyền một hồi liền trở về khoang thuyền, cùng Hạ Dao thảo luận vấn đề học tập. Nói đến cuối cùng, Hạ Dao không nhịn được nói “Minh Duệ. Cháu hãy tập trung du lịch đi. Nếu để cho Quận chúa nhìn thấy cháu thế này khẳng định sẽ đau lòng.” Mỗi ngày đều không được nhàn rỗi, khiến Hạ Dao nhìn thấy cũng không yên tâm. Chẳng lẽ lại giống như Quận chúa lúc ở trong phủ, ép buộc không cho Minh Duệ làm rất nhiều chuyện sao?
Minh Duệ dời tầm mắt từ trang sách sang nhìn Hạ Dao “Cô, cô xem mẹ cháu chuẩn bị sách gì cho cháu đây này. Cháu xem sách nhưng kỳ thật cũng là đang nghỉ ngơi.”
Xem sách mà như nghỉ ngơi, Hạ Dao trực tiếp không còn lời gì để nói
Ôn Uyển vừa định sáng sớm vào Hoàng cung, thì đã nhìn thấy thái giám lại đây truyền thánh chỉ của hoàng đế. Bảo Ôn Uyển tiến cung. Ừ, còn mang ý ngầm là muốn Nhị công tử cũng đi theo. Hoàng thượng nhớ Nhị công tử rồi.
Ôn Uyển định dẫn Minh Cẩn cùng đi, Minh Cẩn lại không muốn đi “Ông cậu hoàng đế không thích con. Con không muốn đi. Mẹ, con không đi. Dù sao ông cậu hoàng đế cũng không vui khi nhìn thấy con, vậy con đi làm gì cái gì?” Minh Cẩn chỉ cần nhớ tới hoàng đế hung dữ quát hắn là không muốn đi gặp hoàng đế.
Ôn Uyển cố gắng nói đạo lý với nó, Minh Cẩn mới không tình không nguyện đi Hoàng cung. Nhìn thấy hoàng đế liền không quấn lấy làm nũng như trước kia nữa, mà học Minh Duệ quy quy củ củ hành lễ.
Ôn Uyển còn cho rằng hoàng đế sẽ cảm thấy mất mác, không ngờ hoàng đế lại vô cùng thản nhiên. Chỉ nói một câu nói ︰”Minh Cẩn đã trưởng thành rồi.” Suy nghĩ của nam nhân không giống với nữ nhân, bé trai khi còn nhỏ làm nũng thì không sao. Nhưng đã bảy tuổi rồi mà còn làm nũng thì giống cái gì? Đương nhiên, hoàng đế cố ý lờ đi sự mất mác dưới đáy lòng.
Ôn Uyển thấy được Minh Cẩn phồng má vì giận dỗi. Xem ra còn oán giận hoàng đế không nói xin lỗi với hắn, lại không mềm mỏng dụ dỗ hắn, khiến trong lòng hắn càng ấm ức.
Ôn Uyển nói thầm trong lòng, con trai à, con nghĩ rằng ông cậu của con là mẹ sao? Còn dụ dỗ con, ông ấy không phạt đánh con đã không tệ rồi. Cũng may là hoàng đế nể tình nàng, nếu không, Minh Cẩn la mắng như thế, còn không biết bị trừng phạt thế nào đâu. Kể từ khi Hoàng đế lên ngôi thượng vị đến nay, có ai dám ở trước mặt mắng hắn chứ? Được rồi, có lẽ có, nhưng tuyệt đối chỉ chớp mắt sau là đã chết tươi.
Ôn Uyển sai Hạ Ảnh đem Minh Cẩn mang sang phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi, nàng không dám để người mang hắn đi Vĩnh Ninh Cung một mình nữa. Ôn Uyển nói một ít chuyện với hoàng đế, những chuyện có thể nói với hoàng đế đã nói tất cả. Không thể nói Ôn Uyển cũng không hỏi nhiều.
Ôn Uyển cũng nói ra việc tự mình dự định viết quyển sách Tam quốc này. Nàng đơn giản tóm gọn lại nội dung đại khái của Tam quốc “Cậu Hoàng đế , quyển sách này có bị triều đình cấm hay không? Hạ Dao và Hạ Ảnh nói quyển sách này nghe giống như binh thư. Ừ, có chút giống loại này. Cậu xem. . . . . . Nếu không thích hợp, thì con cũng không có tinh thần và sức lực để làm. Còn nếu hợp pháp, không mất một chục năm con cũng viết không xong .” Ban đầu Ôn Uyển cho rằng ba năm là có thể hoàn thành. Nhưng khi tự mình sửa chữa lại, một chương mà đã sửa hơn một tháng, vẫn còn chưa thấy thuận bút. Thuận bút thì cần thời gian dài thêm.
Hoàng đế vừa nghe liền ha hả cười to, nha đầu này, không biết hỏi ai nên dò hỏi ông xem sách này có bị cấm không? Nhưng mà nghe được giống như binh thư, hoàng đế liền nổi lên hứng thú. Trước đây bản Tây du ký, hoàng đế cảm thấy đó là truyện dỗ hài tử thôi “Trước giờ trên dưới bốn ngàn năm, việc thay đổi triều đại là chuyện thường. Ngay cả Đại tề, cũng không dám chân chính nói sẽ kéo dài vạn đời như tiền triều. Một quyển sách giải trí thì có cái gì phải cấm .” Cũng không phải là sách cổ động mưu phản thì cần gì phải cấm chứ?
Ôn Uyển nghe lời này liền yên tâm “Con cũng vì muốn được bảo hiểm thôi. Dè đặt đến lúc đó làm chuyện không công.” Ôn Uyển suy nghĩ chắc phải mời thêm lão sư, còn có Phương tiên sinh nữa, để cùng nhau chuẩn bị. Nếu chỉ có một mình nàng thôi thật đúng là không được .
Hoàng đế thấy Ôn Uyển nói hồi lâu, thế nhưng một lời cũng không đề cập tới Minh Duệ. Cười nói “Minh Duệ đi gần nửa tháng rồi. Con không nhớ nó sao?”
Ôn Uyển quét nhìn hoàng đế một cái. Có thể không nhớ à? Đây là con trai ruột của nàng đó. Có điều miệng lại nói “Không nhớ, nhớ rồi buổi tối sẽ ngủ không được. Con tin tưởng Minh Duệ sẽ tốt.” Minh Duệ rất thông minh, bên cạnh lại có nhiều người chiếu cố, nên sẽ không có việc gì.
Hoàng đế khẽ thở dài “Chờ chuyện lần này qua rồi, một nhà các con có thể đoàn tụ. Minh Duệ bây giờ rất tốt, lại không say sóng. Mỗi ngày đều còn ở trên giường xem binh thư, luyện võ, không khác gì lúc sống trong phủ đệ. Ôn Uyển, con nói rất đúng. Minh Duệ là người cuồng luyện võ.”
Ôn Uyển nghe xong liền cười ra tiếng.
Hoàng đế ngập ngừng nói “Ôn Uyển, tháng sau là đại thọ bảy mươi của lão tướng gia. Nếu bà ngoại con còn sống, thì cũng sắp đến sinh nhật của bà rồi.” Trong giọng nói mang theo hồi ức. Mẫu thân của hắn, là một nữ tử kinh tài tuyệt diễm. So sánh với Ôn Uyển cũng không kém là bao.
Ôn Uyển hiểu ý của hoàng đế, nhưng mà bà ngoại đã qua đời nhiều năm rồi. Nói trở lại mặc dù bà ngoại rất lợi hại, rất nổi danh. Nhưng nàng lại không quen biết qua với bà ngoại, nên không có thương tâm. Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cũng hiểu hoàng đế vì sao lại nhớ mẹ ruột. Thật ra nguyên nhân chính là do thời niên thiếu của hoàng đế quá bi thảm, cho nên mới cảm thấy người mẹ ruột chưa thấy qua này rất thân thiết.
Ôn Uyển không mang Minh Cẩn trở về Vĩnh Ninh cung, mà mang Minh Cẩn đi trong Ngự hoa viên chơi. Minh Cẩn có chút không muốn, Ôn Uyển cười nói “Chỉ cần con không ăn đồ lung tung, bên cạnh lại có hộ vệ không rời nửa bước, sẽ không có việc gì. Muốn làm Tiểu nam tử hán để bảo vệ mẹ, thì không thể nhát gan như thế.”
Minh Cẩn liền nổi lên dũng khí theo Ôn Uyển đi Ngự hoa viên dạo một vòng. Ở trong hoa viên người khác nhìn thấy họ, nếu là tần phi thì cung kính hành lễ, sau đó đi trở về. Nếu là thái giám cung nữ vẫy nước quét nhà, vậy thì thối lui đến không tiếng động.
Ôn Uyển dẫn Minh Cẩn ra khỏi Ngự hoa viên, dạo chung quanh Hoàng cung. Phía trước có thái giám nhất nhất giới thiệu cùng Minh Cẩn đây là cung điện gì, ai ở. Mãi cho khi có người lại đây nói, hoàng đế cho đòi bọn họ qua đó dùng bữa mới thôi.
Minh Cẩn vừa ăn vừa nhìn hoàng đế, vẻ mặt kia rất là ủy khuất. Minh Cẩn có thể không ủy khuất sao? Trừ Ôn Uyển ra thì người thương hắn nhất chính là hoàng đế. Thậm chí ở trong lòng Minh Cẩn, so sánh với Ôn Uyển hoàng đế còn thương hắn nhiều hơn. Lúc trước quát hắn, bây giờ không nói chuyện với hắn. Trong lòng hắn rất khổ sở rất khó chịu.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt của Minh Cẩn, thì mím miệng nhịn cười. Mãi cho đến khi dùng xong thiện, Minh Cẩn vẫn thỉnh thoảng nhìn lén hoàng đế.
Ôn Uyển biết là chuyện gì, hoàng đế làm sao mà không biết. Chẳng qua hoàng đế cố ý như mình không thấy được. Xem tên tiểu tử có chủ động nói xin lỗi hay không?
Ôn Uyển đưa ánh mắt cho hắn, Minh Cẩn tràn đầy buồn bực trong lòng. Hắn là hài tử nha, hắn là hài tử có được hay không? Tại sao muốn hắn nói xin lỗi trước chứ? Nhưng mà ở trong Ngự hoa viên điều mẹ căn dặn hắn phải nhớ kỹ. Cho nên ủy ủy khuất khuất, giống như cô dâu nhỏ mới lấy chồng đi tới trước mặt hoàng đế, nhỏ giọng địa nói “Ông cậu hoàng đế.” Nói xong thì cúi đầu.
Hoàng đế cũng không phải giận Minh Cẩn thật, chỉ muốn xem một chút đứa bé này khi nào thì cúi đầu. Tiếng gọi này, đã đem chút không vui do bướng bỉnh cố chấp giữa Minh Cẩn và hắn tiêu tán hết “Biết mình có lỗi ở đâu không?” .
Minh Cẩn ủy khuất gật đầu “Biết, mỗi ngày ông cậu hoàng đế bề bộn nhiều việc mệt chết đi, Minh Cẩn còn ầm ĩ người, thậm chí nói ông cậu không tốt. Ông cậu hoàng đế, cũng là Minh Cẩn không đúng, sau này sẽ không dám vậy nữa, ông cậu hoàng đế, người tha thứ cho Minh Cẩn có được hay không?”
Cái giọng làm nũng này khiến Ôn Uyển nghe thấy liền nổi da gà. Nàng thừa nhận lúc còn nhỏ nàng cũng làm nũng. Nhưng chưa bao giờ giống kiểu nổi da gà này. Ôn Uyển thật buồn bực nhìn Minh Cẩn mà lắc đầu. Tiểu tử này tuyệt đối là đầu thai sai, nó phải là nha đầu mới đúng.
Hoàng đế sờ mó đầu Minh Cẩn “Lần này ông cậu sẽ không tính toán. Nếu có lần sau nữa, nhìn xem ông cậu phạt con thế nào?” Lại dám nói hắn là người xấu, lá gan thật lớn.
Minh Cẩn kéo tay hoàng đế “Ông cậu hoàng đế, Minh Cẩn sẽ không dám nữa. . . . . .” Chỉ trong chớp mắt, Minh Cẩn có thể làm nũng với hoàng đế rồi.
Được rồi, Ôn Uyển thừa nhận, đây quả thật là một loại bản lãnh, bản lãnh đặc biệt của Minh Cẩn.
Sau khi Ôn Uyển trở về liền hỏi Hạ Thêm là đã chuẩn bị lễ vật gì cho lão tướng gia. Lúc trước Ôn Uyển có yêu cầu, quà tặng đủ quý trọng, đủ rộng rãi là được rồi. Cũng không có suy nghĩ cái gì tinh xảo hay không. Ôn Uyển đoán vì hoàng đế sẽ truyền dời tình cảm, cho nên đại thọ lần này của lão tướng gia chắc sẽ có trọng thưởng. Thưởng thứ gì là kích động lòng người nhất, hoàng đế sẽ ban thưởng gì đây?
Đầu tháng năm, Binh Bộ Thượng thư Dư đại nhân được điều ra khỏi Binh bộ, tiến vào nội các. Quan chức tương đương phó tướng. Thước Tướng đã già rồi, năm nay đã sáu mươi sáu tuổi, nắm giữ không quá hai năm là sẽ về hưu. Cho nên, cử động lần này của hoàng đế tương đương chiêu cáo với mọi người Dư Kính sẽ đảm nhiệm chức thủ phụ.
Ôn Uyển biết nội tình cho nên cảm thấy chiêu này của hoàng đế thật tinh diệu. Vừa không đả thảo kinh xà, còn khiến những người này buông lỏng cảnh giác. Quan trọng nhất là điều khỏi chức vị Binh bộ Thượng thư rồi, vị trí này hoàng đế đã sắp xếp tâm phúc mình đảm nhận. Mà phó tướng mặc dù nói là kế nhiệm tương lai của tể tướng, nhưng nếu Tể tướng vẫn cầm giữ quyền không buông, vậy thì giống như ăn không ngồi rồi. Ý của hoàng đế, là muốn chức vị phó tướng này ngồi không.
Hoàng đế tính toán bắt đầu mùa xuân sẽ đi, bây giờ cách lúc đó còn gần mười tháng, đủ thời gian đem những cương vị quan trọng thay người mình qua. Nhưng mà việc này cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn hy vọng có thể bắt được thủ lãnh sau lưng, dè đặt để người như vậy tự do khiến mình không an lòng.