Bố mình dù sao cũng không để cho con bị người ta ức hiếp, dù làm quan đến chức vụ gì thì đó cũng là lẽ đương nhiên, khó thể nào xóa bỏ đi được.
Dương Quân Tài thật sự không thấy bản thân có gì sai trong những sự việc đã xảy ra, hắn cảm thấy tất cả là do Triệu Trung Trạch và Lưu Truyền Pháp làm ra, là do Vương Tử Quân hãm hại mình.
Bản thân Dương Quân Tài không tham ô hối lộ, không làm bất kỳ điều gì sai trái, hắn mạnh hơn đám tham quan lô lại kia rất nhiều lần.
Cái gì gọi là chấp chính vì dân, đó chính là làm quan lớn phải tạo phúc cho một phương. Dương Quân Tài nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, chấp chính vì dân không phải là chỉ biết khoa tay múa chân, mà phải là dùng trăm phương ngàn kế để đưa quần chúng đi trên con đường làm giàu chính đáng.
Khi Dương Quân Tài là bí thư huyện ủy Lô Bắc thì dễ dàng nghĩ ra các phương án để chấp chính lý niệm kia, hắn có đầy cảm tình với nhân dân, đó không phải là lòng trắc ẩn, là trách nhiệm chính trị; không phải sắp xếp sách lược mà là tìm ra phương hướng chính xác; không phải bày ra kế hoạch tạm thời mà là đưa ra yêu cầu căn bản. Nói cho cùng thì chú trọng phát triển kinh tế, nhìn từ góc độ đó thì có ai nói công trình 315 của mình không tốt? Chẳng qua chính mình bị đám cán bộ tuyến dưới lừa gạt rồi tiếp nhận kết quả bi tráng mà thôi.
Dương Quân Tài nghĩ trước nghĩ sau và tự cho rằng mình là người quyết đoán, mình có năng lực toàn cục, có thể bày mưu nghĩ kế, có sai cũng chỉ là dùng người không rõ, để thuộc hạ hại mình mà thôi. Hắn sai ở chỗ bị Triệu Trung Trạch lừa gạt, bị một tên khốn Lưu Truyền Pháp không chịu nhận trách nhiệm, sai ở chỗ Vương Tử Quân là kẻ quá nham hiểm xảo trá.
Dương Quân Tài ngồi bên ban công hút thuốc, hắn nhìn bầu trời huyện Lô Bắc rộng lớn đáng ghét, tâm tình dần bình ổn trở lại.
Vương Tử Quân sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái ăn không ngồi chờ ở đơn vị trên tỉnh, còn mình thì sao? Hắn suy nghĩ rất rõ về hướng phát triển sau này của mình, hắn biết rõ mình sẽ bị rút về, hơn nữa sau khi quay về đơn vị sẽ phải mai danh ẩn tích vài năm. Nếu như khi sự việc vừa phát sinh thì hắn thật sự khó thể tiếp nhận được, nhưng bây giờ hắn cũng đã nhìn rõ thực tế, dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng đã té ngã theo mình.
Tên khốn kiếp làm cho Dương Quân Tài cảm thấy bực bội cũng rơi vào trạng thái khốn khổ, điều này làm hắn cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân, mày cũng không tốt hơn gì tao.
Dương Quân Tài dùng giọng hung hăng nguyền rủa Vương Tử Quân, lúc này hắn mới ý thức mình có hơi đói bụng, mấy ngày nay hắn chỉ ăn mỳ sống qua ngày, bây giờ chợt sinh ra cảm hứng muốn ăn một bữa thật ngon. Thế là hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt thật sạch, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, sau đó đi vào nhà bếp tiếp tục nấu mỳ.
Dương Quân Tài nhanh chóng làm cho mình một tô mỳ, hắn ăn từng miếng một, cảm thấy rất thoải mái. Hắn đã có một Vương Tử Quân khốn khổ làm bạn, như vậy còn gì phải khổ sở tự trách mình? Nếu như không phải sợ phát sinh những tin đồn không hay, thậm chí hắn còn muốn nhảy lên gào thét một phen, thậm chí muốn lăn lộn bò cào để phát tiết cảm giác vui sướng trong lòng.
Những thứ gì ông không có được thì Vương Tử Quân mày đừng hòng có được, con người nhiều khi không phải vì mình muốn như thế nào, chỉ cần mày kém hơn, thậm chí là thảm hại hơn thì trong lòng tao cũng thoải mái hơn nhiều, hai bên cân đối với nhau thì đã là quá đủ rồi. Dương Quân Tài thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng nuốt tô mỳ xuống bụng, nhưng sau đó vẫn thấy đói, thế là lại vung tay lấy thêm một gói mỳ, pha tiếp tô thứ hai. Hắn ăn như điên, đúng lúc dư quang khóe mắt nhìn về phía chiếc điện thoại cách đó không xa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn: Lúc này mình có nên gọi điện thoại cho tên khốn kia không?
Dù thế nào thì mua bán không thành cũng phải có chút thành ý, mình là kẻ thất bại nhưng bây giờ Vương Tử Quân kia cũng không khá hơn chút nào, vì sao mình không rắc thêm chút muối lên vết thương của đối phương? Dương Quân Tài thầm cảm thấy có chút hả hê, thế là một số điện thoại quen thuộc lóe lên trong đầu, hắn không khỏi dùng tay bấm số.
Điện thoại nhanh chóng được nối thông, Dương Quân Tài cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn những gì mình cần nói, bây giờ hắn chỉ cần ném tất cả ra khỏi miệng mà thôi.
- Chủ tịch Vương có phải không? Ôi, không, không phải, nên gọi là trưởng phòng Vương. Chào trưởng phòng Vương, tôi là Dương Quân Tài.
- Nghe nói chủ tịch Vương sau khi học tập ở ban huấn luyện trường đảng tỉnh ủy thì đến nhận chức trưởng phòng trong phòng nghiên cứu chính sách, hì hì, thật sự là đáng được ao ước. Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng anh, hy vọng anh có thể tiếp tục phát triển như diều gặp gió trên vị trí mới, cương vị mới, tôi tin lần sau hai bên gặp nhau thì trưởng phòng Vương sẽ bò lên cao hơn, có lẽ đến lúc đó Dương Quân Tài tôi cũng phải tỏ ra ngưỡng mộ anh.
Giọng điệu của Dương Quân Tài càng ngày càng có vẻ khiêu khích, càng giống như muốn đùa cợt.
Nhưng đúng lúc Dương Quân Tài đang chuẩn bị tăng độ cười nhạo lên thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh thô lỗ:
- Con bà mày, thằng khốn, mày là ai? Gọi lộn số mà to mồm thế à, biết bố mày là ai không? Bố đánh chết mày bây giờ!
Dương Quân Tài nghe thấy tiếng mắng chửi gào thét vang lên trong điện thoại mà không khỏi ngây người, một ý nghĩ lóe lên trong lòng.
Mình gọi lộn số, một số điện thoại quen thuộc như vậy sao lại bấm lộn được? Ôi thật là, có lẽ vừa rồi mình quá hưng phấn, thế là dùng tất cả sinh lực dùng để trêu tức Vương Tử Quân để phát tiết với một người xa lạ. Dương Quân Tài thật sự có chút căm tức, đây rõ ràng là đấm thật mạnh vào không khí. Hắn cúp điện thoại, sau đó tức giận lấy sổ điện thoại ra xem, lúc này mới phát hiện mình bấm sai một con số cuối cùng.
Con bà nó, người không may thì làm gì cũng không tốt.
Dương Quân Tài vỗ đầu thật căm tức, hắn cũng không muốn bỏ qua, dù thế nào thì hắn cũng phải phát tiết ý nghĩ của mình với tên khốn Vương Tử Quân kia.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Dương Quân Tài nghe thấy tiếng gõ cửa thì tỏ ra mất kiên nhẫn, thế nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải đi ra mở cửa.
- Chào anh, xin hỏi có phải anh là bí thư Dương Quân Tài không?
Đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên, khi nhìn thấy Dương Quân Tài thì nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn. Dương Quân Tài nhìn người đàn ông trung niên trước mặt rồi dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Tôi là Dương Quân Tài, các anh có chuyện gì sao?
- Chào bí thư Dương, chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật thành phố An Dịch, có một vài việc cần tìm anh để tìm hiểu.
Người đàn ông trung niên lên tiếng, lại đưa giấy chứng nhận công tác cho Dương Quân Tài xem qua, sau đó vài người thanh niên phía sau tiến lên áp sát Dương Quân Tài.
Ủy ban kỷ luật? Đúng là đám quan kiểm tra kỷ luật, đám người này đến hù dọa mình sao? Dương Quân Tài cười lạnh một tiếng, hắn nhìn qua giấy chứng nhận công tác của người đàn ông trung niên kia, sau đó nói:
- Việc gì vậy? Các anh nói đi.
- Bí thư Dương, cảm ơn anh đã giúp đỡ công tác của ủy ban kỷ luật, vì muón giải thích rõ ràng hơn, mong ngài đi theo chúng tôi một chuyến.
Người đàn ông trung niên vẫn dùng thái độ nho nhã lễ độ với Dương Quân Tài, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Dương Quân Tài hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người đi vào phòng:
- Tôi còn bận nhiều việc, cũng không có thời gian nói nhảm với các anh, có gì các anh cứ nói ngay bây giờ cho tôi.
Vẻ mặt đám cán bộ thanh niên đi theo sau lưng người đàn ông trung niên chợt biến đổi, đang chuẩn bị lên tiếng thì người đàn ông trung niên đã tiến lên nói:
- Bí thư Dương, là thế này...
- Phòng tài chính huyện Lô Bắc phản ánh anh triệu tập tất cả tiền bạc, đồng thời còn mượn tiền của ngân hàng để đầu tư bất động sản ở phương nam, có phải có chuyện đó không?
- Đúng vậy, làm sao vậy?
Dương Quân Tài đến bây giờ vẫn còn chưa ý thức được có chuyện gì xảy ra, hắn thấy đầu tư ở phương nam là một phương án cực kỳ tốt, nó sẽ làm cho tài chính của huyện Lô Bắc tăng lên rất nhiều lần, thành tích này thật sự khó thể bỏ qua.
- Tôn Hiểu Ngộ đã bỏ chạy!
Người đàn ông trung niên kia kiên nhẫn giải thích:
- Tôn Hiểu Ngộ bỏ chạy mang theo tất cả số tiền còn lại.
- Sao có thể được? Chuyện này sao có thể? Các người nghe ai nói?
Dương Quân Tài cuối cùng cũng ý thức được sự việc không đúng, hắn xoay người lại thật mạnh, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông trung niên đối diện, bộ dạng không thể tin.
- Đây là sự thật, bí thư Dương, vì vậy mong anh theo chúng tôi một chuyến.
Người đàn ông trung niên vung tay lên, vài tên nhân viên công tác đến vây quanh Dương Quân Tài. Lúc này Dương Quân Tài thật sự rất chán nản, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này điện thoại di động Dương Quân Tài đặt trên bàn chợt đổ chuông, âm thanh này rất quen thuộc với hắn, nhưng lúc này hắn thật sự không còn chút tâm tình nào.
- Bí thư Dương, anh có muốn nhận cuộc điện thoại kia không?
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Dương Quân Tài rồi dùng giọng khách khí nói.
Dương Quân Tài dùng ánh mắt vô thần nhìn qua chiếc điện thoại, khóe miệng hắn có chút co giật, cuối cùng trầm giọng nói:
- Đi thôi.
Khi Dương Quân Tài bị mang đi, lúc này trong khu văn phòng dành cho thường ủy thị ủy, Cát Trường Lễ đang ngồi trong phòng làm việc của Trình Vạn Thọ. Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Cát Trường Lễ trầm giọng lên tiếng:
- Bí thư Trình, lúc này ngài cần phải giúp đỡ tôi mới được.
Trình Vạn Thọ cười cười với Cát Trường Lễ rồi nói:
- Anh Cát, đừng giả vờ thần bí như vậy, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, có gì chỉ cần nói rõ ràng là được.
- Bí thư Trình, trưa hôm nay tôi đụng mặt Vương Tử Quân, tôi chỉ nói một câu sẽ đề nghị thị ủy đề bạt anh Hà lên làm bí thư huyện ủy Lô Bắc thì bị tên khốn không biết trời cao đất rộng kia trách móc một phen. Con bà nó, lại đứng trước mặt quá nhiều người, thật sự mất mặt. Anh không biết đấy thôi, lúc đó thật sự tôi không thể nói gì hơn, muối mặt không chịu được. Nếu như lần này đề nghị của tôi không được thông qua, anh nói xem, tôi sao có thể chịu đựng được?
Cát Trường Lễ tuy cười cười nói nói nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng bạo ngược.
Vẻ mặt Trình Vạn Thọ khẽ biến đổi, lão cũng có tính toán của mình với vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc, hơn nữa đang định đi tìm Cát Trường Lễ để được thông qua, như vậy sẽ dễ bề kết hợp lực lượng ở hội nghị thường ủy. Không ngờ bây giờ Cát Trường Lễ lại nhanh chân đến trước một bước như vậy.
Trình Vạn Thọ tin tưởng những lời Cát Trường Lễ vừa nói, nhưng lão cũng biết mục đích lời nói của Cát Trường Lễ, cũng không phải là mất mặt cái quái gì cả, chủ yếu chính là nhắm vào mình, ép mình không còn lời nào để nói.
Dù Trình Vạn Thọ thật sự bực mình vì trò xảo trá của Cát Trường Lễ, thế nhưng đối phương tạm thời là minh hữu chính trị của hắn, cho nên cũng cần nhịn một chút. Dù sao thì có một số việc mình cũng cần phải thỏa hiệp với đối phương.
- Anh Cát, anh yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ tuyệt đối giúp đỡ anh, nhưng điều quan trọng không phải nằm ở vấn đề này, đề nghị của anh nếu muốn đảm bảo nó được thông qua, trước hết phải làm tốt công tác ở chỗ bí thư Trịnh.
Trình Vạn Thọ nhanh chóng áp chế cảm giác bất mãn của mình, hắn ném cho Cát Trường Lễ một điếu thuốc rồi mỉm cười nói.
Cát Trường Lễ tất nhiên nghe và hiểu ý nghĩ của Trình Vạn Thọ, hai người bọn họ tuy một người là phó bí thư phụ trách chính trị, một là trưởng phòng tổ chức, thế nhưng nếu muốn thật sự có tác dụng trên phương diện nhân sự thì vẫn phải thông qua bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương.
- Điều này thì bí thư Trình cứ yên tâm, tôi sẽ phụ trách phương diện liên hệ với bí thư Trịnh.
Cát Trường Lễ thấy mục đích của mình đã đạt được thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn vui vẻ:
- Tôi nghe nói vài ngày nữa sẽ cho ra điều lệnh với Vương Tử Quân, đối với một cán bộ trẻ tuổi ưu tú như vậy, anh nói xem phòng tổ chức thị ủy chúng ta có nên tổ chức một buổi lễ tiễn chân không?
Cát Trường Lễ nói một buổi lễ tiễn chân, Trình Vạn Thọ sao không hiểu rõ ý nghĩa của nó? Nào có ý nghĩa tiễn chân? Rõ ràng là ông say không phải vì rượu, đang muốn diễn một vở kịch tiễn chân ôn thần ra khỏi thành phố An Dịch trước mặt mọi người.
Vương Tử Quân vốn dĩ sẽ được đề bạt làm bí thư huyện ủy Lô Bắc nhưng lại phải lên văn phòng khối chính quyền tỉnh nhận công tác, hơn nữa lại là một ban ngành cực kỳ ghẻ lạnh, so ra thì khác biệt trời đất với vị trí ở huyện Lô Bắc. Nhưng bữa tiệc tiễn chân vẫn có thể được thực hiện một cách danh chính ngôn thuận, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là học viên của ban huấn luyện trường đảng, phải được đưa đến cương vị quan trọng, chúc mừng thì có gì mà không ổn? Nhưng hương vị của nó với người trong cuộc thì không phải là khó chịu như bình thường.
"Xem ra anh Cát lại có ý nghĩ xấu xa!"
Trình Vạn Thọ thầm cảm khái một câu, sau đó hắn gật đầu nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta có thể tổ chức bữa tiệc tiễn chân như vậy, ít nhất nó cũng thể hiện xu thế tuổi trẻ hóa cán bộ của tỉnh Sơn Nam chúng ta, thị ủy chúng ta nên có sự nhất trí cao độ với tỉnh ủy, tôi thấy không những tổ chức tiệc tiễn chân, còn phải mở sao cho lớn, cho hoành tráng.
- Bí thư Trình thật sự là nhìn xa trông rộng, thế này đi, đợi đến khi điều lệnh của đồng chí Vương Tử Quân được đưa xuống thì tôi sẽ tranh thủ thời gian cho ra thông báo, để cho tất cả lãnh đạo quận huyện đến tham gia.
Cát Trường Lễ nói rồi nở nụ cười cực kỳ đắc ý.
Khi hai người Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đang trò chuyện cực kỳ hứng thú thì thư ký của Trình Vạn Thọ đi vào:
- Bí thư Trình, trưởng phòng Cát, vừa rồi văn phòng thị ủy cho ra thông báo, tối nay sẽ mở hội nghị thường ủy.
- Mở hội nghị thường ủy, vì việc gì?
Trình Vạn Thọ là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở thị ủy An Dịch, dưới tình huống bình thường thì sẽ biết trước nội dung thảo luận của hội nghị thường ủy. Nhưng lần này hội nghị thường ủy có chút kỳ quặc, vì sao không nghe thấy bất kỳ tin tức gì mà đã mở hội nghị thường ủy? Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc.
- Tôi đã hỏi người thông báo, bọn họ cũng không biết, chỉ nói đó là ý của bí thư Trịnh.
Vị thư ký dùng giọng rất chú ý để nói với Trình Vạn Thọ.
- Được rồi, được rồi, cậu đi đi.
Trình Vạn Thọ vung tay lên với thư ký rồi trầm giọng nói.
Sau khi thư ký đi ra khỏi phòng làm việc thì Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ cũng không quá quan tâm đến hội nghị thường ủy sắp được mở, cả hai chuyển chủ đề lên người của Dương Quân Tài. Trình Vạn Thọ dùng giọng đáng tiếc nói:
- Quân Tài lần này thật sự xảy ra chuyện không nhỏ, cũng may bản thân cậu ấy cũng không tham dự vào, tối đa cũng chỉ bị cảnh cáo mà thôi, nhưng lần này xuống tuyến dưới rèn luyện đã kết thúc thảm bại.
- Đúng vậy, lão lãnh đạo đã đưa Dương Quân Tài đến chỗ chúng ta, đó là tín nhiệm chúng ta, không ngờ Dương Quân Tài lại rơi vào tình huống như thế này, anh nói xem, chúng ta lấy gì để gặp lại lão lãnh đạo đây?
Cát Trường Lễ lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trình Vạn Thọ rồi thở dài một hơi nói.
Hai người bọn họ tuy cảm khái nhưng ý nghĩa lời nói lại quá rõ ràng, cũng thầm hiểu lẫn nhau. Bọn họ tối đa cũng không phải cảm khái Dương Quân Tài phải xuống đài ảm đạm, chính là cảm khái vì một cây gỗ bắc cầu tốt như Dương Quân Tài đã bị ném đi mất.
Khi hai người Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ còn đang thổn thức thì điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, Trình Vạn Thọ đưa tay cầm lấy điện thoại, tin tức truyền đến từ đầu dây bên kia làm cho vẻ mặt hắn biến đổi.
- Anh nói thật?
Giọng điệu của Trình Vạn Thọ thật sự mang theo vài phần hoảng loạn.
Cát Trường Lễ là đồng sự cộng tác lâu năm với Trình Vạn Thọ, tất nhiên hiểu rõ định lực của phó bí thư Trình. Lúc này hắn thấy Trình Vạn Thọ kinh hãi thì dù nghĩ nát đầu cũng không biết có sự việc gì khủng bố đang xảy ra.
- Sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Khi Trình Vạn Thọ đặt điện thoại xuống, Cát Trường Lễ dùng giọng không thể chờ đợi được nói.
- Đã xảy ra chuyện lớn.
Trình Vạn Thọ chợt đứng lên khỏi ghế, hắn thật sự có chút run rẩy.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nói mau đi.
Cát Trường Lễ nhìn Trình Vạn Thọ rồi trầm giọng nói.
- Quân Tài xảy ra chuyện...Cậu ấy...Cậu ấy dùng tiền của huyện Lô Bắc đi đầu tư bất động sản ở phương nam, bây giờ thua lỗ nặng nề, người phụ trách đầu tư đã cầm theo số tiền còn lại bỏ trốn.
Trình Vạn Thọ nói, giọng điệu có chút run rẩy.
Cát Trường Lễ chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng, hắn tuyệt đối không ngờ đúng lúc này lại có một tình huống như vậy diễn ra. Hắn trầm ngâm một lát rồi vội vàng hỏi:
- Bao nhiêu, bao nhiêu tiền?
- Vài chục triệu, chẳng những lấy tiền của phòng tài chính huyện Lô Bắc, còn vay tiền của ngân hàng.
Trình Vạn Thọ nói đến đây thì vẻ mặt càng thêm khó coi, lúc này hắn đã hiểu rõ sự việc quá nghiêm trọng.
Vài chục triệu là một con số không nhỏ, nếu như truy cứu thì cho dù Dương gia dùng tất cả vốn liếng cũng khó thể bảo vệ được Dương Quân Tài. Trình Vạn Thọ vừa rồi còn vui vẻ nói cười, bây giờ thật sự chết lặng, cả gian phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hai người Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không nói nên lời.
- Bí thư Trình, ai chọc vụ này ra vậy?
Cát Trường Lễ chậm rãi ngồi trên ghế sa lông trầm giọng hỏi, lúc này bọn họ nghĩ đến chuyện cởi chuông phải tìm kẻ thắt chuông, việc cấp bách là tìm kẻ nào chọc sự việc này ra.
Trình Vạn Thọ áp chế chính bản thân một lát, sau đó mới chậm rãi nói ra ba chữ:
- Vương Tử Quân!
...
Tuy đáp án nằm trong dự đoán của Cát Trường Lễ, thế nhưng hắn nghe Trình Vạn Thọ nói ra cái tên đó thì vẫn sững sờ theo bản năng.
Cát Trường Lễ nghĩ rằng người ra tay là Vương Tử Quân, như vậy sẽ có một kết quả rất xấu. Thông qua tiếp xúc với Vương Tử Quân thì bọn họ cũng ý thức được đây không phải là dân đen, không phải là kẻ tác chiến một mình trên nhiều phương diện, nếu người này đã chọc sự việc ra ánh sáng, nhóm người bên mình cũng đừng hòng tìm được dư âm che giấu.
Chuyện lớn như vậy nếu như được Vương Tử Quân vận dụng thỏa đáng, chỉ sợ Dương Quân Tài không chỉ đơn giản là mất chức, sợ rằng sẽ còn bị truy cứu trách nhiệm pháp luật. Cho dù Dương Quân Tài đầu tư bất động sản không vì tư lợi, thế nhưng truy cứu hậu quả thì sẽ tuyệt đối không dễ dàng gì.
Nếu như người khác ra tay thì sẽ còn dư âm hòa hoãn, bây giờ người ra tay là Vương Tử Quân, như vậy sẽ là đòn phản công cực mạnh của người này, đầu mâu phản công chĩa thẳng về phía nhóm người Trình Vạn Thọ.
Dương Quân Tài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được nữa.
Hầu như khoảnh khắc này Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đều cùng có ý nghĩ như vậy, nhưng thế cục lúc này cũng không phải nằm trong tầm tay của bọn họ. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, sau đó Trình Vạn Thọ trầm giọng nói:
- Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách báo cáo với chủ tịch Tề mà thôi.
Cát Trường Lễ khẽ gật đầu, nhưng hắn cũng không cầm điện thoại gọi đi mà ngồi xuống ghế sa lông. Dưới tình huống này thì ai báo cáo sẽ bị mắng, dựa theo quy tắc trời sâp cũng là người đứng vị trí cao hơn chống đỡ, Cát Trường Lễ tự giác núp sau lưng Trình Vạn Thọ.
Trình Vạn Thọ dùng ánh mắt hung hăng nhìn Cát Trường Lễ, hắn biết đối phương làm rùa đen núp đầu như thế có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ là lúc mình tính toán chi li với người này sao? Hắn không thể không báo cáo, những chuyện này càng báo cáo sớm thì chưa chắc có thêm chút chủ động, nhưng ít nhất cũng có lợi. Dù hắn rất căm tức Cát Trường Lễ, thế nhưng rơi vào đường cùng hắn cũng phải cầm điện thoại lên.
Tề Chính Hồng ở đầu dây bên kia gào thét như quái thú giữa cơn giông bão, Trình Vạn Thọ lúc này giống như một kẻ chịu đựng lễ rửa tội của mưa gió bão tố, mặc kệ Tề Chính Hồng có phát tiết thế nào thì cũng không lên tiếng, hắn thật sự trầ tĩnh và chăm chú lắng nghe.
Tề Chính Hồng phát tiết xong thì cúp điện thoại, Trình Vạn Thọ xoa xoa mồ hôi trán, xem như được giải thoát.
- Chuyện này chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Giọng nói âm u của Cát Trường Lễ lại vang lên, hắn có thể tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức thành phố An Dịch thì bản thân cũng không phải loại người đơn giản, sau khi bình tĩnh trở lại hắn đã nghĩ ra được nhiều điều.
Trình Vạn Thọ khẽ gật đầu, hắn nhìn Cát Trường Lễ rồi cười khổ nói:
- Thật sự nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không đong bằng đấu, chúng ta đã xem thường hắn rồi.
Hai người nói rất ngắn gọn nhưng những cảm thán trong lời nói lại cực kỳ sâu sắc, rõ ràng con sóng khủng bố mà tên cán bộ thanh niên kia đang điều khiển chỉ chờ chực phóng về phía mình.
- Xoảng!
Tiếng ly sứ rơi xuống đất vỡ tan truyền ra từ trong phòng của Tề Chính Hồng, thư ký của Tề Chính Hồng ngồi ở bên ngoài nghe thấy âm thanh này thì cực kỳ hoảng sợ, hắn tranh thủ thời gian đẩy cửa chạy vào bên trong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 359: Kẻ nào chọc ra?
Chương 359: Kẻ nào chọc ra?