Khi viên thư ký đi vào trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng, thấy một chiếc ly sứ bị ném nát bấy dưới mặt đất, trà vương vãi đầy đất, Tề Chính Hồng ngồi trên ghế với vẻ mặt tái nhợt.
- Chủ tịch Tề.
Thư ký tiến vào trong phòng thấy tình huống như vậy thì không biết nói gì cho phải, hắn dùng cặp mắt ngóng trông nhìn chủ tịch Tề, muốn ngồi xuống thu dọn những mảnh ly vỡ.
Gương mặt Tề Chính Hồng phát lạnh, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, hắn chậm rãi đứng lên đi về phía những mảnh sứ vỡ, lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười khô cứng rồi nuối tiếc nói:
- Không ngờ tôi lại ném vỡ cái ly này, Tiểu Triệu, cái ly này đã theo tôi nhiều năm, nó vỡ đi thì tôi cũng đau lòng.
Viên thư ký được gọi là Tiểu Triệu cũng là người cực kỳ thông minh, biết rõ sự việc không đơn giản như lời giải thích của chủ tịch Tề. Hắn thầm suy đoán rốt cuộc vì nguyên nhân gì làm cho một người thường ngày vững vàng như Tề Chính Hồng lại thất thố như thế, nhưng ngoài miệng lại kín như bưng, không dám nói bất kỳ điều gì.
Tiểu Triệu cầm chổi quét sạch mảnh vỡ rồi cẩn thận đi ra đóng chặt cửa phòng làm việc của Tề Chính Hồng. Khi Tiểu Triệu rời khỏi phòng thì ánh mắt Tề Chính Hồng cũng lóe lên.
Không ngờ, thật sự không ngờ Dương Quân Tài lại có hành động ngốc nghếch như vậy ở huyện Lô Bắc, vì sao lại lấy hết tất cả tài chính của huyện Lô Bắc đi đầu tư bất động sản? Tề Chính Hồng là một cán bộ cao cấp, hắn biết những biến hóa của trò đầu tư bất động sản ở phương nam trong những ngày gần đây, nào không đoán ra được vận mệnh của công ty bất động sản mà Dương Quân Tài lập ra ở phương nam?
Trong huyện phái đại biểu chạy đi đầu tư, phòng tài chính cũng vay tiền của ngân hàng với chữ ký của Dương Quân Tài, sự việc này xảy ra có thể xem như là một bài học trong phương án đầu tư, thế nhưng Tề Chính Hồng nghĩ đến người chọc ra sự việc, hắn thật sự cảm thấy đau đầu.
Đối phương đã dám khui ra sự việc thì sẽ không dễ từ bỏ ý đồ, nếu chính mình áp dụng phương pháp mạnh tay thì chỉ sợ bên kia cũng không bỏ qua. Tề Chính Hồng thầm suy nghĩ phương hướng giải quyết vấn đề, lúc này hắn thấy ngực mình có hơi đau, hình bóng của người thanh niên kia càng xuất hiện trong đầu.
Không ngờ mình còn sinh ra cảm giác kiêng kỵ đối với người này, Tề Chính Hồng thật sự cảm thấy khó hiểu, hắn cười khổ một tiếng, sau đó hắn cầm điện thoại lên nói:
- Chủ tịch Hào, anh có thời gian rảnh không, tôi muốn đến chỗ anh ngồi một chút.
Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng ngồi đối diện với nhau, những luồng khí nóng từ hai ly trà bốc lên ngùn ngụt, hai người không ai nói lời nào, bầu không khí trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
- Hồ đồ.
Hào Nhất Phong nhấp một ngụm nước trà rồi dùng giọng hung hăng nói, tuy lão chỉ nói hai chữ nhưng Tề Chính Hồng cũng hiểu lãnh đạo đang nói đến ai, nhưng dù hắn có bức bối thế nào cũng không dám tiếp lời, không biết nói sao cho phải.
- Chủ tịch Hào, nên ngừng thì ngừng, dựa vào chút hiểu biết vụng về của tôi, chuyện này tốt nhất là nên giải quyết cho mau chóng và sạch sẽ.
Tề Chính Hồng trầm ngâm trong nháy mắt rồi khẽ lên tiếng đề nghị.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, lão thật sự thừa nhận ý kiến của Tề Chính Hồng, lão biết rõ sự việc này nên chọn phương án giải quyết thật sự nhanh chóng chính xác. Chuyện này cũng không cần hai người bọn họ liên hợp xử lý, nhưng nó liên quan đến Dương Quân Tài, mà ngay cả bọn họ cũng cảm thấy đối phương ra tay quá độc.
Nếu nói một cách khách quan, nếu sự việc không liên quan đến Dương Quân Tài thì hai người bọn họ sẽ nhất định sẽ nhất trí với nhau. Chỉ là sự việc liên quan đến Dương Quân Tài, bọn họ không dám ném chuột vì sợ vỡ bình. Chưa nói những thứ khác, trách nhiệm của Dương Quân Tài là khó thể nào tránh thoát, nếu sự việc này được xử lý thì không phải chỉ đơn giản là cách chức Dương Quân Tài.
Một nhân tài đời thứ ba của Dương gia được đưa đến tỉnh Sơn Nam cho các chú các bác bồi dưỡng và hộ tống, cuối cùng lại rơi vào kết quả không còn đường lui, điều này bọn họ nên nói với Dương Độ Lục ra sao? Bọn họ sao có thể tiếp tục phát triển trong thế lực họ Dương?
- Trịnh Đông Phương thế nào?
Hào Nhất Phong cuối cùng cũng mở miệng sau một lúc trầm ngâm.
- Chỗ Trịnh Đông Phương thì không có vấn đề, lão là người thông minh, bây giờ vấn đề mấu chốt chính là Vương Tử Quân.
Tề Chính Hồng nói đến cái tên làm cho mình căm hận thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thật sự cảm thấy có chút tức ngực.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, khoảnh khắc này trong lòng hắn càng hối hận, nếu không phải ép Vương Tử Quân thì bây giờ cũng không có vấn đề, thỏ bị ép vào đường cùng còn cắn người, hơn nữa đối phương lại là một người có thù sẽ báo.
Đứng sau Vương Tử Quân là ai thì bọn họ cũng hiểu rất rõ, trước kia bọn họ đều không mở miệng, vì nhiều vấn đề liên quan. Nhưng bây giờ sự việc phát sinh, không phải dựng lên một bia đá cho người ta ngắm bắn sao?
- Có thể tìm gặp đàm phán với cậu ấy không?
Hào Nhất Phong nhìn Tề Chính Hồng rồi thong thả nói. Những chữ phát ra khỏi miệng chủ tịch Hào có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng nhưng Tề Chính Hồng lại hiểu rõ ý nghĩa của nó, điều này đại biểu cho chủ tịch Hào Nhất Phong muốn thỏa hiệp. Chủ tịch Hào gần đây có thủ đoạn cường thế, cứng rắn và mạnh mẽ đã phải thỏa hiệp với một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi như Vương Tử Quân.
Tề Chính Hồng tuy cảm thấy rất bi ai nhưng cũng hiểu đây chính là lựa chọn cuối cùng, hắn trầm ngâm một lát rồi dùng giọng đề nghị nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta nên liên lạc để lãnh đạo cho ra quyết định thì hay hơn.
Hào Nhất Phong nhìn gương mặt không chút vui vẻ của Tề Chính Hồng, lão hiểu ý nghĩ của Tề Chính Hồng, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Trong khu nhà Mạc gia, Mạc lão gia tử vẫn đang câu cá nhưng lúc này lại nhanh tay lẹ mắt hơn, khóe mắt và chân mày không che giấu được cảm giác vui sướng, đủ để nói tâm tình của lão bây giờ rất tốt.
- Ông nội, cá cắn câu rồi kìa.
Mạc Hân Di cũng không tùy ý thoải mái như Mạc Tiểu Bắc, nàng quy củ ngồi trên ghế đẩu nhìn Mạc lão gia tử câu cá. Tuy nàng cảm thấy rất không thú vị nhưng thật sự không dám nói ra nửa chữ.
- Cá cắn câu rồi sao? Thế nào ông lại không thấy?
Mạc lão gia tử nhìn chiếc phao đang phập phồng trên mặt nước, lão cười ha hả, sau đó dùng sức kéo cần. Một con cá chép dài khoảng ba mươi centimet được kéo lên khỏi mặt nước, được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, những chiếc vảy bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời.
- Ông nội, hôm nay ông mạnh hơn bình thường rất nhiều, chỉ riêng một con cá này cũng hơn hẳn so với hôm qua.
Mạc Hân Di thật sự nói ngọt hơn Mạc Tiểu Bắc rất nhiều, nhưng không biết vì sao mà địa vị của nàng trước mặt Mạc lão gia tử luôn thua kém Mạc Tiểu Bắc vài bậc. Mạc Tiểu Bắc là một cô gái không nói không cười nhưng được Mạc lão gia tử sủng ái hơn Mạc Hân Di rất nhiều.
Mạc lão gia tử cười ha hả, lão đặt con cá mình vừa câu vào trong một thùng nước cách đó không xa, sau đó tiếp tục câu cá. Mạc Hân Di thấy ông không nói lời nào thì cũng nhanh chóng giải thích:
- Ông nội, cháu thấy hôm nay ông thật sự rất rảnh rỗi, hơn nữa lại câu được một con cá lớn, cháu cảm thấy ông rõ ràng là gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, ông nói xem hôm nay có chuyện vui gì thế ạ?
Chút ý nghĩ của Mạc Hân Di nào có thể qua mắt được Mạc lão gia tử? Thế là lão cười ha hả nói:
- Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng chú Dương của cháu muốn sang đây dùng cơm.
Chú Dương? Mạc Hân Di nghe được hai chữ này thì trở nên trầm tư, nàng lập tức hiểu chú Dương là ai. Tất nhiên nàng không cần phải đưa tai đi nghe ngóng thì cũng được nhét đầy tin tức vào não.
Dương Quân Tài thất bại thảm hại ở huyện Lô Bắc, sau khi náo loạn sinh ra nhiều trò chê cười thì đã quay về. Đây không còn là tin tức gì bí mật trong những vòng tròn quan hệ ở thủ đô, có người cảm thấy tiếc nuối, có kẻ đồng tình, nhưng Mạc Hân Di lại hầu như thấy ai cũng hả hê. Dù sao thì bọn họ cũng là những người đứng cùng một hàng, người so với người thường làm cho người ta hận điên lên, Dương Quân Tài vì sao lại phát triển mạnh mẽ hơn đám người cùng thế hệ bọn họ? Vì thế mà kết quả té ngã của Dương Quân Tài thật sự giống như một miếng thuốc cao cực kỳ tốt dán lên vết thương của mọi người, bây giờ ai cũng cảm thấy không còn bỏng rát, cực kỳ dễ chịu.
Tạm thời thiếu đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, nhưng Mạc Hân Di lại càng tỏ ra vui sướng hơn so với đám người kia, vì nàng còn biết tên khốn Vương Tử Quân đấu sống đấu chết với Dương Quân Tài cũng rơi vào tình huống ăn không ngồi chờ.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng.
Sau khi xác định tin tức liên quan đến Vương Tử Quân thì Mạc Hân Di thật sự có chút hả hê, còn Mạc Tiểu Bắc lại chạy về nhờ Mạc lão gia tử ra mặt, nhưng tin tức Mạc lão gia tử từ chối lại làm cho Mạc Hân Di cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tên khốn kia chẳng qua cũng chỉ là một miếng giẻ rách mà coi là bảo vật, vẫn là tiểu thư đây có ánh mắt, vứt bỏ một miếng giẻ rách như vậy. Mạc Hân Di nghĩ đến tình huống năm xưa mình từ chối Vương Tử Quân, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn.
Ông nội mời chú Dương đến dùng cơm, chẳng lẽ là vì chuyện của người kia? Nếu như ông cụ ra mặt, như vậy chú Dương dù sao cũng phải nể mặt vài phần, như vậy sẽ xong mất.
Không phải thời gian bất hạnh của người kia sẽ nhanh chóng trôi qua sao? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Mạc Hân Di trầm ngâm một lát, sau đó cảm thấy mình nhất định phải đứng lên ngăn đón vụ này.
- Ông nội, cháu cảm thấy...
Mạc Hân Di còn chưa nói dứt lời thì đã bị một âm thanh cắt đứt:
- Mạc lão thật sự có thời gian nhàn nhã dạo chơi!
Mạc Hân Di đưa mắt nhìn sang kẻ cắt đứt lời nói của mình, đúng lúc thấy Dương Độ Lục đi đến. Lúc này Dương Độ Lục tuy chỉ mặc một bộ tây trang cực kỳ bình thường thế nhưng khí thế làm quan nhiều năm lại làm cho người ta không dám khinh thường.
Mạc lão gia tử cười cười nghiêng đầu nhìn Dương Độ Lục rồi nói:
- Nhàn rỗi nhàm chán nên ra đây tìm chút việc cho qua ngày mà thôi.
- Thật sự ngưỡng mộ được như bác, cũng không biết đến khi nào thì cháu mới được thản nhiên tự đắc như bác đây.
Dương Độ Lục vừa nói vừa lật tay lấy ra một chiếc hộp, lão vẫy vẫy tay với Mạc Hân Di, sau đó cười nói:
- Một người bạn cho cháu chút trà, cháu cảm thấy có hương vị rất tốt, thế nên đến đây kính biếu bác.
- Cậu xem như cũng có tâm.
Mạc lão gia tử cười cười chỉ một cái cần câu bên cạnh nói với Dương Độ Lục:
- Độ Lục, cậu đến đây câu cá với tôi.
Dương Độ Lục cũng không khách khí mà xách cần bỏ xuống nước, lúc này gió xuân bừng bừng, bốn phía đều là cảm giác ấm áp.
Bình thường những lúc Mạc lão gia tử nói chuyện với người khác thì Mạc Hân Di đều thức thời tránh đi, nhưng lúc này Mạc lão gia tử cũng không nói gì, nàng cũng không muốn tránh đi. Nàng rất muốn nghe xem gia gai vì sao không chấp nhận cầu tình cho Vương Tử Quân, sau đó nàng muốn dùng nó lấy một cái cớ để áp chế Mạc Tiểu Bắc, vì Mạc Tiểu Bắc gần đây thật sự kênh kiệu như một công chúa ở Mạc gia vậy.
Nhưng Mạc Hân Di cảm thấy kinh dị vì Dương Độ Lục đến hai ba mươi phút nhưng lại không nói lời nào với Mạc lão gia tử, hai bên căn bản không nói lời nào liên quan đến chuyện của Vương Tử Quân, chủ đề của hai người giống như chỉ xoay quanh chuyện câu cá mà thôi.
Khi Mạc Hân Di cảm thấy nôn nóng và cảm thấy rất nhàm chán thì thấy phao của Dương Độ Lục bắt đầu phập phồng, xem ra cá đã sắp mắc câu.
- Vút!
Dương Độ Lục dùng sức giật cần câu, một con cá chép như lòng bàn tay đã dính câu, nhưng khi con cá chép sắp được kéo lên đến bờ thì không biết vì sao mà rơi xuống hồ.
- Tủm!
Cá rơi vào trong nước tung tóe lên vài giọt nước, ngay sau đó đã biến mất không thấy tăm hơi. Dương Độ Lục thu hồi cần câu, lão nhìn lưỡi câu của mình rồi mở miệng nói:
- Xem ra cháu còn phải học cách tu thân, tính tình gần đây quá nóng nảy.
Lời này có ý gì, Mạc Hân Di cũng không ngờ Dương Độ Lục sẽ phê bình chính mình như vậy, đặc biệt là phê bình vì một sự việc không liên quan như thế.
Mạc lão gia tử cười ha hả nói:
- Câu cá thì cần yên tĩnh, Độ Lực, cậu quá bận tâm, cái tâm không tĩnh tất nhiên sẽ không câu được cá.
- Đúng vậy, bác Mạc nói rất đúng.
Dương Độ Lục lại tiếp tục vung cần xuống nước, sau đó lão tiếp tục nói:
- Nhà cháu ai cũng nóng tính, tính tình của cháu cũng vội vàng xao động, không ngờ Quân Tài còn vội vàng xao động hơn, thật sự cũng không biết nên sửa trị dạy bảo tiểu tử này thế nào cho tốt.
- Thanh niên là vậy, khó tránh khỏi chút sai lầm, mỗi khi có kinh nghiệm thì sẽ càng thêm trưởng thành, chỉ cần đừng tiếp tục phạm vào sai lầm cũ thì sẽ tốt.
Mạc lão gia tử dùng ánh mắt đầy bình thản nhìn Dương Độ Lục, sau đó dùng giọng cực kỳ ẩn ý nói:
- Nhưng đến độ tuổi của cậu thì cũng đừng nên làm việc theo tính nết của trẻ con.
- Bác Mạc phê bình rất đúng, sau này cháu nhất định sẽ sửa lại.
Dương Độ Lục thật sự giống như một đứa trẻ đang giật mình nhận tội, lão thành khẩn nói với Mạc lão gia tử.
Hai người cũng không nói gì thêm, gió mát thổi lên, một chiếc lá bị gió thổi vào trong hồ, liên tục rung động trên mặt nước. Dương Độ Lục ở lại thêm một lát rồi rời đi, đến khi lão rời đi cũng không câu được con cá nào.
- Ông nội, chú Dương đến đây có ý gì?
Mạc Hân Di cảm thấy hai người có chút quái dị, nàng nhịn không được phải hỏi ông mình. Nàng thấy ông mình muốn cầu tình cho tên khốn Vương Tử Quân kia thì ít nhất cũng phải nói tốt vài lời với Dương Độ Lục, nàng lại không ngờ Dương Độ Lục đến thừa nhận sai lầm, rốt cuộc là sự việc đi theo chiều hướng nào?
Tất nhiên Mạc Hân Di biết Dương Độ Lục là ai, đừng thấy Dương Độ Lục nãy giờ biểu hiện kính cẩn với ông mà nghĩ lầm, thực tế đây là người còn kiêu ngạo khí phách hơn bố nàng rất nhiều lần. Dù ông nội có vai vế cao hơn nhưng bộ dạng kính cẩn nghe lời như vậy cũng không phải là tính cách của Dương Độ Lục.
- Dương Độ Lục đến để xin lỗi, tất nhiên tôi nói gì thì cậu ấy cũng phải nghe theo.
Mạc lão gia tử cười ha hả nhìn thoáng qua Mạc Hân Di, sau đó thản nhiên nói.
Dương Độ Lục đến để xin lỗi? Không thể nào, không phải nhà mình phải xin lỗi Dương gia sao? Thế nào sự việc lại thay đổi? Mạc Hân Di thật sự cảm thấy khó hiểu, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 360: Rút kinh nghiệm sẽ trưởng thành
Chương 360: Rút kinh nghiệm sẽ trưởng thành