Vương Tử Quân từ vị trí thường ủy tỉnh ủy bí thư ủy ban tư pháp đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đây là một bước tiến mà người khác căn bản tốn không biết bao nhiêu thời gian, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì căn bản chỉ là vài tháng mà thôi. Tuy Vương Tử Hoa căn bản không có nhiều tin tức về tỉnh Nam Giang, thế nhưng hắn biết Vương Tử Quân căn bản đã là một trong những lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Nam Giang.
Một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy có uy thế ra sao, Vương Tử Hoa biết rất rõ điều này. Tuy hắn là người có gia đình chèo chống sau lưng, thế nhưng khi trò chuyện với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì căn bản trong lòng cũng có chút run sợ.
Lúc này người anh họ ở bên cạnh Vương Tử Hoa căn bản có cùng cấp bậc với trưởng phòng Lý ở tỉnh Chiết Giang.
Không, phải nói là người anh họ của Vương Tử Hoa căn bản là mạnh hơn trưởng phòng Lý ở Chiết Giang. Chiết Giang và Nam Giang tuy đều là hai tỉnh thế nhưng vị trí của hai bên ở phương diện phát triển kinh tế lại khác nhau.
Sau khi uống một ly rượu với Vương Tử Hoa, Vương Tử Quân bắt đầu trò chuyên với Vương Tử Hoa, chủ yếu nói về vài phương diện công tác. Tuy thời gian có hạn, nói không được nhiều, thế nhưng hai hàng chân mày của Vương Tử Quân không khỏi có hơi nhíu lại.
Vương Tử Hoa dù có ý nghĩ tốt ở vài phương diện thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy có chút nóng lòng, đặc biệt là Vương Tử Hoa quá kỳ vọng vào phương diện thành tích. Vương Tử Quân cảm thấy tâm lý của Vương Tử Hoa với tình hình hiện tại cũng không phải là gì tốt.
Vương Tử Quân cố ý khuyên bảo Vương Tử Hoa một chút, thế nhưng cuối cùng hắn lại thu tâm tư này của mình vào lòng. Dù sao thì hôm nay nói những lời như vậy cũng không phù hợp, hắn nên chờ cơ hội tốt hơn.
Khi thức ăn được dâng lên đầy đủ thì tiếng gõ cửa vang lên, một người thanh niên đi vào. Người này đi đến bên cạnh Vương Tử Hoa, thì thầm vào tai hai câu, lúc này Vương Tử Hoa đang trò chuyện vui vẻ thì gương mặt chợt biến đổi lớn.
- Tử Hoa, con làm sao vậy? Vương Giải Phóng ngồi ở phía bên kia thấy rõ gương mặt của Vương Tử Hoa thì ân cần hỏi han.
Vương Tử Hoa có chú do dự, sau đó mới nói: - Bố, thành phố có chút chuyện, con phải đi xử lý một chút.
Làm lãnh đạo thì bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng ứng phó những chuyện bất ngờ xảy ra, Vương Giải Phóng dù biết trong thành phố có chuyện thế nhưng cũng không quá quan tâm mà khoát tay áo nói: - Vậy con đi xử lý đi, xong thì nhanh chóng quay về.
Vương Tử Hoa đồng ý một tiếng, sau đó nói với Vương Quang Vinh và Vương Tử Quân: - Bác, anh, cháu đi trước, ngày mai lại cùng uống vài ly.
Tuy Vương Tử Hoa đi có vẻ ung dung, thế nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào bước tiến rối loạn của Vương Tử Hoa, hắn biết có vấn đề xảy ra. Nưhng hắn cũng không quá quan tâm, tuy biết Vương Tử Hoa có chuyện nhưng nó căn bản không liên quan đến mình, việc công tác của Vương Tử Hoa thì hắn căn bản không thể nhúng tay vào được.
Bữa cơm tiếp tục hơn một giờ thì mọi người tản đi, Vương Tử Hoa lúc này cũng căn bản chưa về. Người nơi đây cũng không bất ngờ vì tình huống này, vì Vương Tử Hoa là người phụ trách đơn vị, tất nhiên sẽ có vài chuyện xảy ra cần người đi xử lý.
Một nhà Vương Tử Quân cũng không ở trong khách sạn, mà ở trong căn nhà cũ ở khuôn viên nội trú trường đại học Chiết Giang. Tuy bọn họ không thường xuyên về nhà, thế nhưng căn nhà luôn được quét dọn, thế cho nên cũng không có chút hương vị khó chịu.
Một đêm không trò chuyện, sáng hôm sau Vương Tử Quân và bố bận rộn với người thân ở quê, sau đó chuẩn bị cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi chơi hai ngày. Tiểu Bảo Nhi nghe vậy thì hoan hô tung tăng như chim sẻ, nhưng đúng lúc này thì điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên.
Người gọi điện thoại đến là Tôn Khải, hắn mời Vương Tử Quân ra ngoài một chút.
Vương Tử Quân căn bản có chút do dự với lời mời của Tôn Khải, sau đó hắn nhanh chóng đồng ý.
Đến bây giờ thì quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tôn Khải vẫn không tệ, tuy hai bên ở hai tỉnh và ít có cơ hội gặp mặt nhau, thế nhưng quan hệ giữa hai bên cũng không phải vì như vậy mà lạnh nhạt.
Vương Tử Quân chạy xe vào trong công viên, sau khi dừng xe thì nhanh chóng đi bộ về phía một ngôi đình nghỉ mát cách đó không xa. Đây là nơi mà hai người bọn họ thường hay lui đến khi còn trẻ tuổi, nhưng bây giờ cảnh vật đã thay đổi, hai người đã sắp đến giai đoạn trung niên rồi.
Bầu không khí náo nhiệt và nhiều người đi lại chung quanh làm cho tâm tình của Vương Tử Quân thoải mái hơn một chút, hắn giống như nhớ lại khoảng thời gian năm xưa chơi đùa với Tôn Khải trong công viên. Hình ảnh năm xưa ùa vào trong tim, điều này giống như một ngọn gió mát thổi qua nội tâm hoang vu của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đi đến ngôi đình nghỉ mát có vài phần cũ kĩ thì gặp mặt Tôn Khải. Lúc này Tôn Khải đang mặc trang phục nghỉ ngơi, bàn tay vô thức ném thức ăn cho cá xuống nước, mặt nước xao động, cá bên dưới tranh nhau đớp mồi tạo nên những con sóng nhỏ lăn tăn.
- Cậu có vẻ nhàn nhã nhỉ? Vương Tử Quân nhìn Tôn Khải rồi tùy ý ngồi xuống bên cạnh.
Tôn Khải ném nắm thức ăn cho cá trong tay xuống nước rồi mới cười nói: - Đã lâu không ra đây cho cá ăn, hôm nay đi ra thì cảm thấy mình đã già đi rồi.
Vương Tử Quân cũng hiểu được cảm giác người và vật không còn như xưa, hắn cười hỏi: - Chú Tôn dạo này thế nào?
- Còn thế nào nũa, chủ yếu là đọc sách và nuôi cá mà thôi, nhưng có vẻ rất vui sướng thoải mái. Khi ông cụ về hưu thì căn bản có chút không thích ứng, thế nhưng bây giờ căn bản đã điều chỉnh tâm tình rồi. Tôn Khải nói rồi mở lời trêu chọc Vương Tử Quân: - Bố của tôi căn bản là rất tôn sùng cậu.
Bố của Tôn Khải trước kia là phó chủ tịch thành phố Giang Thị, khi Lâm Trạch Viễn chủ trì công tác ở tỉnh Chiết Giang, Vương Tử Quân và Vương Quang Vinh giúp đỡ và giới thiệu, cuối cùng thì bố của Tôn Khải cũng là một vị chủ tịch thành phố. Nhưng tuổi của bố Tôn Khải có hơi lớn, dựa theo quy định thì về hưu vào năm ngoái.
Tuy Tôn Khải cũng tạo dựng được sự nghiệp tốt bên ngoài, thế nhưng trong mắt bố thì căn bản là không quá đàng hoàng. Sau khi Vương Tử Quân đi vào con đường làm quan thì biến thành điển hình để bố giáo dục Tôn Khải.
- Điều này tôi biết rõ, nếu không, hôm nay chúng ta đến trò chuyện với chú Tôn một lúc chứ? Vương Tử Quân căn bản rất quen thuộc với gia đình của Tôn Khải, vì vậy hắn dùng giọng không chút khách khí nói.
Gương mặt Tôn Khải có hơi động, nhưng cuối cùng cũng nói: - Thôi đi, bố tôi hôm nay đi chơi bóng với vài người bạn, hai ta đã lâu không gặp mặt, nên ngồi xuống trò chuyện thì hơn.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không phản bác lời nói của Tôn Khải.
- Tử Quân, cậu có biết không, ông cụ nhà tôi trước kia thường hay lấy cậu làm gương cho tôi, nhưng sau khi cậu là chủ tịch thành phố, ông cụ căn bản là nói ít đi. Sau này khi mà cậu là bí thư thị ủy, coi như không còn là tấm gương cho tôi nữa. Tôn Khải cười lớn nói.
Vương Tử Quân căn bản hiểu cách nói của bố Tôn Khải, người chìm nổi trong quan trường vài năm thường tự nhiên sinh ra cảm giác kính sợ những kẻ có vị trí cao hơn mình. Mặc dù Vương Tử Quân và bố Tôn Khải căn bản không có quan hệ lệ thuộc trực tiếp, thế nhưng vị trí hai bên biến đổi làm cho ông cụ xem Vương Tử Quân là một vị lãnh đạo tỉnh ủy, thở trành thượng cấp.
Đây là lực ảnh hưởng của vị trí từng người trong quan trường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1598: Không tham nhất thời, không cầu công danh nhất thời (2)
Chương 1598: Không tham nhất thời, không cầu công danh nhất thời (2)