Bố của Tôn Khải vốn là một chính khách lão thành, năm xưa ở trên vị trí phó chủ tịch thành phố khá nhiều năm, khi thấy không còn hy vọng thì ngày càng quanh co đi lòng vòng. Khi đi đến vị trí chủ tịch thành phố thì tâm tư căn bản là có vài phần mang ơn. Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến điều này, mặc dù không thích những ảnh hưởng sinh ra từ vị trí trong quan trường, thế nhưng thói đời là như vậy, dù anh có không thích thì căn bản cũng phí công vô dụng.
- Được rồi, không còn gì khác để nói với tôi nữa sao? Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói với Tôn Khải: - Cậu nói về mình đi, đến bây giờ còn chưa tìm được người phù hợp sao?
Gương mặt Tôn Khải chợt có vài phần ảm đạm, vẻ ảm đạm này cũng không thể để cho nụ cười thay thế được, hắn khẽ cười cười nói với Vương Tử Quân: - Người phù hợp căn bản là khó tìm, thế nhưng cậu cứ yên tâm, tôi đây căn bản không thiếu bạn trên giường.
Tuy Tôn Khải che giấu rất tốt nhưng có một số thứ căn bản không thể che giấu được ánh mắt của Vương Tử Quân. Hắn là bạn bè nhiều năm của Tôn Khải, hắn biết rõ Tôn Khải đang nghĩ gì, mà ở sự kiện này thì Vương Tử Quân căn bản không giúp được gì nhiều.
Tuy Vương Tử Quân và Liêu An Như tuy căn bản không có chút tiến triển, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không dám sắp xếp gì cho nàng. Chính hắn cảm thấy có chút áy náy với Tôn Khải, nếu như không phải hắn giới thiệu, căn bản Tôn Khải sẽ không thể quen biết Liêu An Như.
- Có một vài thứ nên buông thì buông ra hay hơn. Cuối cùng tất cả những lời khuyên bảo biến thành một câu, Vương Tử Quân cũng không nói tiếp, hắn nói sang chuyện khác: - Công ty của cậu dạo này thế nào?
- Phát triển khá tốt, trên cơ bản làm cho tôi không lo lắng về chuyện cơm áo cuộc sống. Tôn Khải đứng lên nói: - Tử Quân, đã lâu chúng ta không đi uống rượu, hôm nay đi uống vài ly chứ?
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Được, đi uống hai ly, nhưng cậu uống cũng không được nhiều, nên chú ý một chút.
Hai người bạn tốt giống như quay về những ngày năm xưa, Tôn Khải không cho Vương Tử Quân lái xe, hắn trực tiếp kéo Vương Tử Quân đến một khu du lịch. Chỗ này có không gian yên tĩnh, hơn nữa còn đầy khí tức thiên nhiên. Nếu như không phải bãi đậu xe có nhiều loại xe cao cấp, chỉ sợ nơi này sẽ được người ta cho là một sơn thôn căn bản chưa nhiễm bụi trần.
- Thế nào? U Lục sơn trang này không tồi chứ? Tôn Khải vừa kéo cửa xe vừa cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bầu không khí yên tĩnh đẹp đẽ, trong lòng có chút thích thú. Hắn quen nhìn những ngôi nhà cao tầng bê tông cốt thép, lúc này thấy một bầu không khí đầy tự nhiên thoải mái, tất nhiên càng tỏ ra thư thái hơn.
- Rất tốt, nếu như biết cách kinh doanh thì nơi này dễ dàng biến thành một chậu châu báu. Vương Tử Quân dù căn bản không tiến vào lĩnh vực kinh doanh, thế nhưng ánh mắt hắn cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được.
- Ha ha ha, Tử Quân nói rất hay, U Lục sơn trang này hơn một ngàn héc ta, là một khu du lịch tốt trong thành phố Giang Thị. Chỗ này thực hành quy chế hội viên, mỗi năm cần tiền phí một triệu, dù là chỗ này thì thẻ hội viên vẫn là cung không đủ cầu, rất nhiều người dù bỏ ra nhiều tiền cũng căn bản không lấy được thẻ hội hiên nơi này.
Vương Tử Quân nghe Tôn Khải nói như vậy mà không khỏi sinh ra vài cảm giác bội phục người mở ra khu du lịch này, vừa nâng cao tính thưởng thức, dùng thẻ hội viên thì căn bản còn là một cách quảng cáo hiệu quả. Bây giờ kẻ có tiền cần gì? Không phải là sự thưởng thức sao? Anh làm cho bọn họ có được một địa phương cảm nhận được mình tài trí hơn người, như vậy tất cả đều không là vấn đề.
Tôn Khải nhìn nụ cười đầy chú ý của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy cách mình giới thiệu có vẻ khoe khoang không đúng chỗ, vì với thân phận hiện tại của Vương Tử Quân, có địa phương xa hoa nào mà chưa từng đi vào?
- Tôi sắp xếp dùng cơm chỗ này, chủ yếu là không muốn để có người quấy rầy chúng ta dùng cơm. Tôn Khải kéo tay Vương Tử Quân rồi đi về một căn lầu nhỏ ở trên một hồ nước nhân tạo. Căn lầu kia nhìn qua có vẻ cổ kính nhưng khi tiến vào bên trong thì mọi thứ như khác biệt, bên trong cực kỳ xa hoa, một căn phòng vài chục mét vuông căn bản là tác động rất mạnh vào thị giác con người.
- Giám đốc Tôn đã đến rồi à? Tôi đang định đi đón ngài, không ngờ ngài đến nhanh như vậy, mời ngài vào. Một cô gái mặc trang phục công sở màu đen với dáng người yểu điệu từ bên trong đi ra đón chào. Người phụ nữ này hơn hai mươi tuổi, đi lại làm cho người ta nhìn vào và sinh ra cảm giác bị cuốn hút.
Khi thấy người phụ nữ này thì vẻ mặt Tôn Khải chợt biến đổi, thế nhưng hắn vẫn mỉm cười nghênh đón: - Thì ra là giám đốc Khâu, tôi và bạn cùng dùng cơm, căn bản không muốn làm phiền ngài.
- Làm phiền cái gì mà làm phiền, bạn của anh Tôn chính là bạn của tôi. Người phụ nữ cười hì hì dùng giọng mềm mại nói.
Tuy người phụ nữ này nói đều là những lời khách sáo nhưng hai mắt đầy tình cảm địu dàng thì căn bản không gạt được người có tâm. Vương Tử Quân không phải là người thường, nếu như không nhìn ra thì rõ ràng uổng phí nhiều năm qua lăn lộn quan trường. Người phụ nữ trước mặt rõ ràng có cảm tình với Tôn Khải, mà Tôn Khải bây giờ lại đang muốn trốn tránh.
Khi Vương Tử Quân đang định làm người đứng ngoài nhìn cuộc vui thì người phụ nữ kia chợt nói: - Chào anh, tôi là Khâu Duyệt Kiều, anh là bạn của anh Tôn thì cũng là bạn của tôi, sau này ngài có gì cần thì cứ mở lời.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kia duỗi tay ra, hắn có chút do dự, sau đó bắt chặt tay đối phương rồi cười nói: - Vậy cám ơn giám đốc Khâu.
Tôn Khải nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, cũng biết bây giờ Vương Tử Quân đang nghĩ gì. Hắn cũng không muốn để cho Vương Tử Quân dông dài với Khâu Duyệt Kiều, vì vậy cũng không chờ Khâu Duyệt Kiều lên tiếng mà cười nói: - Giám đốc Khâu, hôm nay là thời điểm hai người bạn chúng tôi uống với nhau vài ly, chị nói bọn họ chuẩn bị vài món đặc sắc dùm tôi.
- Xem anh nói gì kìa, giám đốc Tôn đến đây thì chúng tôi nào dám chậm trễ. Khâu Duyệt Kiều là một người phụ nữ khéo léo, tuy nàng cũng hiểu được ý nghĩ của Tôn Khải, thế nhưng nàng lại biểu hiện hồn nhiên không thèm quan tâm. Nàng khẽ vuốt mái tóc của mình rồi cười nói: - Nếu không thì vẫn theo quy củ cũ chứ?
- Món thịt bò xào cay. Tôn Khải nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân: - Tôi nhớ cậu thích món này.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Cũng là cậu có trí nhớ tốt.
Khi Vương Tử Quân đến thì Khâu Duyệt Kiều không quên quan sát, thế nhưng căn bản không biết Vương Tử Quân là người làm gì. Nếu nhìn từ bề ngoài thì người này giống như nhân viên nhà nước, thế nhưng nàng lại căn bản không có ấn tượng gì với người này.
Khâu Duyệt Kiều có thể là phó giám đốc của khu du lịch này thì rõ ràng không phải là người thường, nàng căn bản nhớ rất kỹ những người có quyền thế ở tỉnh Chiết Giang, nhưng Vương Tử Quân căn bản không có trong phạm vi trí nhớ của nàng. Nhìn vào thái độ của Tôn Khải thì thấy người kia căn bản không phải là nhân vật tầm thường.
Khâu Duyệt Kiều thầm suy đoán như vậy, nàng mời hai người Vương Tử Quân đi đến bàn cơm. Sau khi rót trà cho hai người Tôn Khải, nàng chợt cười nói với Vương Tử Quân và Tôn Khải: - Hai vị, các vị cứ trò chuyện trước, nếu như có chuyện gì thì cứ sai bảo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1599: Dựng lên một ngọn cờ cao, vài tên tham quan ngã xuống lầu (1)
Chương 1599: Dựng lên một ngọn cờ cao, vài tên tham quan ngã xuống lầu (1)