TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1675: Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn (3)

Niên Chính Hồng bị cậu bé kia chọc cười, lúc này mẫu tính chợt bùng phát, nàng vẫy vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi, đưa hai cô cậu bé đi.

Ông cụ vừa trò chuyện vui vẻ chợt có chút u buồn, người đàn ông trung niên từ phòng bếp đi ra thấy như vậy thì chợt khẽ an ủi: - Bố à, tất cả sẽ khá hơn thôi.

Vương Tử Quân giống như cũng thấy rõ tâm sự của ông cụ, hắn cố gắng an ủi: - Bác trai, đều là người nhà cả, nào có lúc đầu lưỡi không đụng răng?

Ông cụ căn bản không trả lời câu nói của con rể, nhưng lão lại mở lòng với một người đàn ông trẻ tuổi mới đến nhà như Vương Tử Quân: - Cũng không biết có nghiệp chướng gì, là một gia đình tốt bị Chính Tân làm cho tan tác. Cậu xem cô bé kìa, căn bản không thể cười, tôi đây cảm thấy rất khó chịu.

- Ông cụ, đại thế thiên hạ là như vậy, hợp rồi phân, phân lâu rồi cũng hợp, ngài cứ yên tâm.

Ông cụ lắc đầu dùng giọng giận dữ nói: - Biết con không ai bằng cha, tôi biết rõ tính tình của Chính Tân, nó căn bản là như lừa, anh nói xem, sao lại không hiểu nhân tình như vậy?

Khi hai người trò chuyện với nhau thì bác gái đi ra dọn bàn, Chử Ngôn Huy và chị gái nhanh chóng đặt bánh ngọt lên bàn.

- Ăn bánh ngọt sao? Tiểu Bảo Nhi từ trong phòng chạy ra ngoài nó hoan hô như chim sẻ nói.

Bánh ngọt được cắt, tiếng gõ cửa vang lên. Du Giang Vĩ đứng bên ngoài cửa, hắn thấy cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng là Đoạn Văn Đống đi vào, Đoạn Văn Đống vừa đi vào đã cười nói: - Chào chú, chúc chú sinh nhật vui vẻ.

Đoạn Văn Đống không phải đến một mình, sau lưng hắn còn có một Niên Chí Tân đang rất xấu hổ.

Khi thấy con trai thì ông cụ căn bản có tâm tình kích động, lão chỉ vào Niên Chí Tân rồi nói: - Cậu đến làm gì? Tôi không có con như cậu, cái nhà này có tôi thì không có cậu, có cậu thì không có tôi.

Niên Chí Tân cúi đầu không biết làm sao cho phải, Vương Tử Quân lại lên tiếng trấn an ông cụ: - Bác trai, xin ngài bớt giận, cục trưởng Đoạn đưa con trai của ngài về nhà, chính là đang bắt anh ấy nhận trừng phạt. Ngài nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, tóm lại cũng là con cái trong nhà, dù sao thì bàn tay cũng đều là thịt.

Niên Chí Tân ngẩng đầu nhìn lên chợt giật mình phát hiện người đang khuyên can bố mình là trưởng phòng Vương. Trì Hoa Trục đang đứng bên cạnh căn bản không biết rõ tâm lý của Niên Chí Tân lúc này là thế nào, thế nhưng hắn có thể dự đoán. Dù đối phương có giật mình thế nào thì trong lòng cũng nhất định là cảm xúc ngổn ngang.

Khi thấy Niên Chí Tân trợn mắt há mồm thì Vương Tử Quân chợt cười nói: - Nghe cục trưởng Đoạn nói hôm nay là sinh nhật bố anh, tôi chạy đến góp vui một chút. Chính Tân, anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh là một nhân vật lớn trên công tác, nhưng cũng chính là một bao cỏ.

Ông cụ biết rõ tính nết con trai mình, chúc mừng thì tốt nhưng nói khích thì sẽ như lửa cháy đồng cỏ. Khi thấy cậu thanh niên kia nói khích thì lão không khỏi lo lắng, chỉ sợ con trai nổi nóng thì căn bản là phá hư mọi chuyện.

Mặc dù có chút lạnh lùng với Niên Chí Tân, thế nhưng dù thế nào thì đó cũng là con mình, không thể nào thay đổi được, ông cụ chợt nói: - Bạn của con nói rồi đấy, con đúng là ngốc nghếch.

"Bạn của con? Đó là trưởng phòng Vương!"

- Bác trai, Chính Tân phạm sai lầm, nhưng dù thế nào cũng là đồng chí tốt. Bác, chúng ta nên căn cứ phương châm hốt thuốc cứu người, nên cho anh ấy một cơ hội, bác thấy thế nào?

Ông cụ tuy tức đứa con vì ly hôn trong yên lặng nhưng cũng chưa đến mức đoạt tuyệt tình cảm, bây giờ nghe Vương Tử Quân khuyên như vậy thì ánh mắt đầy thiện cảm hơn.

Dưới ánh mắt soi mói của Vương Tử Quân, Niên Chí Tân đi đến trước mặt bố rồi nói: - Bố, con sai rồi.

Ông cụ căn bản là rơi nước mắt đầy mặt với hành động của con trai, lão không khỏi thổn thức nói: - Người mà con cần nhận sai không phải là bố, mà là vợ con.

Khi Vương Tử Quân rời đi thì cả nhà Niên Chí Tân mới biết Vương Tử Quân là ai. Chử Ngôn Huy nghĩ đến tình huống mình liên tục dò xét trưởng phòng Vương, nàng cảm thấy hỗ thẹn, đồng thời rất tự hào.

Là một người công nhân bình thường căn bản không phải ai cũng có cơ hội này, thế nên Niên Chính Hồng cảm thấy rất hưng phấn, thật sự tiếc rằng không mang theo máy ảnh, nếu không thì sẽ chụp được vài tấm.

Nhưng khi Niên Chính Hồng đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của bố mẹ, lại thấy đại ca đại tẩu và Hoan Hoan đứng chung với nhau, nàng cảm thấy tất cả không còn quan trọng. Lúc này quan trọng nhất không phải là người nhà hòa thuận vui vẻ sao?

- Hèn gì người ta nói không ngờ trưởng phòng Vương còn trẻ mà làm quan lớn như vậy, ý chí của người ta rõ ràng rất mạnh mẽ. Ông cụ đưa mắt nhìn con trai rồi dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Niên Chí Tân hôm nay có tâm tình bay nhảy, hắn căn bản không ngờ Vương Tử Quân lại đến nhà mình, điều này làm cho hắn cảm động, đồng thời cũng có chút cảm khái. Một vị lãnh đạo tính tình như hổ lại có tâm tư như vậy, căn bản là quá khó tìm.

So sánh với người nhà của Niên Chí Tân, Đoạn Văn Đống đã sớm biết điều này, hắn lại nở nụ cười vui mừng nói: - Trưởng phòng Vương, điều này đúng là quá tốt, ngài xuất hiện coi như giải quyết một sự việc khó khăn, nếu không có ngài chỉ sợ không trấn an được tiểu tử Niên Chí Tân kia.

Vương Tử Quân cười cười, thật lòng thì hắn thật sự thích nghe ngóng những chuyện thế này. Hắn tận mắt thấy một gia đình gương vỡ lại lành, dù là nhìn từ góc độ nào cũng làm cho người ta cảm thấy vui sướng.

Đoạn Văn Đống cảm khái từ tận đáy lòng, Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói: - Cục trưởng Đoạn, anh cũng đừng cứ mãi nói đến chuyện này, không bằng cố gắng làm tốt công tác cho tôi.

- Trưởng phòng Vương, ngài yên tâm, chuyện ngài đã sắp xếp, Đoạn Văn Đống tôi căn bản không dám không chú trọng. Đoạn Văn Đống nói rồi càng thêm đoan chính hơn: - Trưởng phòng Vương, những ngày qua chúng tôi đã thâm nhập điều tra, bây giờ trong thành phố Đông Hồng thật sự có một con cá lớn, tuy bọn họ ngụy trang rất giỏi nhưng tôi tin tưởng không đến một tháng nữa bọn họ sẽ giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Đoạn Văn Đống do dự một chút rồi tiếp tục lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy có vài người ở cục công an tỉnh đang cố gắng tạo chướng ngại cho chúng tôi ở phương diện xét xử, không muốn cho chúng tôi tiếp tục chú trọng điều tra vụ này.

- Là người nào, anh có thể xác định được thân phận của bọn họ không? Vương Tử Quân đã sớm có suy đoán về điều này, sau khi nghe Đoạn Văn Đống nói như vậy thì trầm giọng hỏi.

Đoạn Văn Đống không trả lời ngay, hắn nhìn lái xe Tiểu Trần và Du Giang Vĩ ngồi trên ghế lái phụ, sau đó giơ lên một ngón tay cái.

Hành động như vậy của Đoạn Văn Đống làm cho Vương Tử Quân chợt nhíu mày, tuy hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này xác định thật sự có vài phần đắng lòng. Hắn biết rõ ràng, nếu như thật sự là người kia, như vậy cứ chờ xem Nam Giang chấn động đi.

Đó sẽ là một cơn động đất ở Nam Giang, căn bản là Nam Giang có thể chịu đựng được, nhưng dư âm của nó sẽ lan đến nơi đâu? Nếu thật sự lan gần đến người kia, như vậy sẽ có kết quả thế nào?

Đọc truyện chữ Full