Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, mặc dù Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không phải là người không quả quyết, thế nhưng lúc này sự việc liên quan quá rộng, hậu quả quá lớn, làm cho người ta sinh ra cảm giác do dự khó quyết.
Nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn trầm giọng nói: - Chúng ta không thể nuông chiều nhân nhượng với bất kỳ hoạt động tội phạm nào, dù là ai cũng phải ngang hàng trước pháp luật.
Vương Tử Quân nói xong hai câu thì căn bản hít vào một hơi rồi nói tiếp: - Anh có chuyện gì cứ báo cáo với bí thư Lỗ.
Đoạn Văn Đống biết rõ bí thư Lỗ trong miệng Vương Tử Quân là ai, hắn trầm ngâm một chút rồi chần chờ nói: - Bí thư Lỗ...
- Bí thư Lỗ là bí thư ủy ban tư pháp, có một số việc anh ấy nên nắm chắc tâm lý. Vương Tử Quân nhìn vào mặt Đoạn Văn Đống rồi trầm giọng nói.
Thật ra Đoạn Văn Đống căn bản không chịu phục một người mới đến nhận chức bí thư ủy ban tư pháp như Lỗ Kính Tu, hắn càng muốn trực tiếp báo cáo với Vương Tử Quân, nhưng lúc này nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn không dám nói gì thêm.
Vương Tử Quân chú ý đến gương mặt của Đoạn Văn Đống, sau khi xe chạy được một lúc mới nói tiếp: - Hai ngày nay bí thư Kính Tu có vài việc cần tìm anh bàn bạc, anh nên chuẩn bị tốt tâm lý.
Vương Tử Quân nói đến đây thì chần chờ một chút, sau đó bỏ thêm một câu: - Đây là chuyện tốt.
Vương Tử Quân cho ra đánh giá như vậy căn bản là có ý nghĩa rất sâu xa, chỉ là chính mình vừa tiến lên làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng chưa được bao lâu, Lỗ Kính Tu có thể cho mình cái gì được?
Đoạn Văn Đống thầm nghi hoặc, hắn cũng không dám hỏi rõ Vương Tử Quân. Mặc dù Vương Tử Quân bình thường có biểu hiện cực kỳ bình dị gần gũi, căn bản không quá kiểu cách nhà quan, thế nhưng Đoạn Văn Đống tiếp xúc và sinh ra cảm giác sợ hãi theo kiểu bản năng. Khi tiếp xúc với Vương Tử Quân ngày càng lâu thì càng thêm vài phần kính sợ.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên, số điện thoại này căn bản là có ít người biết được, phía văn phòng tỉnh ủy nếu không có việc khẩn cấp cũng không gọi vào số này của Vương Tử Quân. Lúc này điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nghĩ có thể là Mạc Tiểu Bắc hay là người nhà gọi điện thoại đến, mà cũng có thể là có việc khẩn cấp.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại rồi khẽ thở ra: - Tiểu Bắc, có chuyện gì sao?
Mạc Tiểu Bắc ở bên kia dùng giọng khá gấp gáp nói: - Tử Quân, có khách đến nhà, anh về đi.
Sau khi Vương Tử Quân an cư ở tỉnh Nam Giang thì căn bản cũng không có nhiều người đến nhà hắn, cũng không phải không có người đến, căn bản là hắn không muốn người ta đến quấy rầy cuộc sống của mình. Hơn nữa cũng có nguyên nhân đến từ Mạc Tiểu Bắc, rất nhiều vị phu nhân lãnh đạo là người tám mặt lung linh, căn bản ứng phó chu đáo cho chồng, thật sự rất có thủ đoạn.
Nhưng Mạc Tiểu Bắc không có tính cách như vậy, nàng rất phiền phức với những người đến hát bài ca nịnh hót và có việc cần cầu cạnh Vương Tử Quân. Vì vậy quan tâm đến cảm nhận của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân dựng lên một quy củ với thuộc hạ của mình, đó là không nên nói chuyện công tác trong nhà. Ngay sau đó quy củ này phát huy hiệu quả, người đến nhà quấy rầy chợt giảm bớt khá nhiều.
Lúc này là ai đến nhà mình?
- Dượng và dì Ba đến nhà, đúng rồi, còn có em trai của dượng Ba. Không chờ Vương Tử Quân hỏi thì Mạc Tiểu Bắc đã nói rõ thân phận của khách trong nhà.
Mạc Tiểu Bắc nói đến dượng Ba, tất nhiên đó là Lỗ Kính Liên, em trai của Lỗ Kính Liên thì Vương Tử Quân không cần đoán cũng biết đó là Lỗ Kính Tu. Lúc này hai anh em Lỗ Kính Liên đến nhà mình, có ý nghĩa là gì thì hắn căn bản biết rất rõ.
Vương Tử Quân có chút chần chờ, sau đó hắn khẽ nó với Mạc Tiểu Bắc: - Chờ chút, anh sắp về rồi.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi nhìn qua Đoạn Văn Đống: - Cục trưởng Văn Đống, tôi định chiều nay đi uống trà với anh, nhưng hôm nay không được rồi, vậy thì lần sau tôi sẽ mời anh.
Tuy không nghe được nội dung điện thoại của Vương Tử Quân nhưng Đoạn Văn Đống cũng có thể căn cứ vào lời nói để đoán được tám chín phần. Bây giờ trong nhà Vương Tử Quân có việc, tất nhiên hắn sẽ không thể cản đường, thế nên cười nói: - Trưởng phòng Vương, mong có được cơ hộ báo cáo công tác với ngài.
Vương Tử Quân nói hai câu khách sáo với Đoạn Văn Đống, sau đó Đoạn Văn Đống đi xuống xe của Vương Tử Quân. Trì Hoa Trục mãi ngồi trên xe của Đoạn Văn Đống đi theo xe của Vương Tử Quân, bây giờ thấy Đoạn Văn Đống đi xuống thì chuẩn bị leo lên xe của trưởng phòng Vương.
Còn không chờ Trì Hoa Trục ngồi xuống thì Vương Tử Quân đã khoát tay áo nói: - Hoa Trục không cần xuống xe, lát nữa cục trưởng Đoạn sẽ đưa anh về nhà.
Tuy có chút thất lạc nhưng Trì Hoa Trục căn bản không biểu hiện ra bên ngoài, hắn cung kính gật đầu, sau đó bước xuống. Hắn đưa mắt nhìn xe của Vương Tử Quân chạy đi, sau đó mới hỏi Đoạn Văn Đống: - Cục trưởng Đoạn, ngài không cần phải quan tâm đến tôi, tôi bắt taxi về là được rồi.
Đoạn Văn Đống căn bản không dám coi thường người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh Vương Tử Quân này, hắn giữ chặt lấy Trì Hoa Trục chuẩn bị đi rồi cười ha hả nói: - Cậu Hoa Trục, tiễn chân cậu chính là nhiệm vụ của trưởng phòng Vương với tôi, cậu cũng đừng làm cho anh khó xử. Hơn nữa anh em chúng ta không phải là người ngoài, cậu khách khí với tôi là không được.
Trì Hoa Trục được cục trưởng cục công an xưng anh em thì cảm thấy lòng tự trọng bành trướng, nhưng hắn cũng không vì vậy mà ngất đi. Hắn biết rõ sở dĩ mình có được ngày hôm nay chính là vì được trưởng phòng Vương coi trọng.
Không có sự coi trọng của trưởng phòng Vương, căn bản không có Trì Hoa Trục hắn ngày hôm nay.
Trì Hoa Trục muốn lên ngồi ở vị trí tay lái phụ thế nhưng lại bị Đoạn Văn Đống kéo ra ngồi song song phía sau. Đoạn Văn Đống cùng trò chuyện việc nhà với Trì Hoa Trục, thầm đánh giá Trì Hoa Trục. Hắn căn bản biết khá rõ về Trì Hoa Trục, hôm nay trưởng phòng Vương có thể đưa Trì Hoa Trục đi, căn bản là đã ngộ hiếm có.
Người này tuy không lớn tuổi, vị trí không cao thế nhưng ăn nói không tầm thường, cực kỳ logic và chặt chẽ, nếu như cho đối phương một vị trí tốt thì căn bản sẽ nhanh chóng là người nổi tiếng, càng ổn định hơn Du Giang Vĩ vài phần.
Trưởng phòng Vương thật sự là nhân tài, trong cục công an của Đoạn Văn Đống có không ít nhân tài nhưng căn bản không có mấy người so sánh được với Trì Hoa Trục. Đoạn Văn Đống càng có thêm vài phần tâm tư kết giao, hắn nhanh chóng lên tiếng: - Cậu Trì, hôm nay nhà có chuyện gì không? Nếu như có thời gian thì hai ta đi uống chén trà nhé? Tôi có biết một quán trà mới mở, hương vị không tồi.
Khi Vương Tử Quân về nhà thì Mạc Tiểu Bắc đang trò chuyện với hai anh em Lỗ Kính Liên và hai người phụ nữ trung niên, có một người trong số đó đã được Vương Tử Quân gặp mặt từ trước đó, là vợ của Lỗ Kính Liên, là người mà Mạc Tiểu Bắc gọi là dì ba, còn người kia thì căn bản là không biết.
Tuy Mạc Tiểu Bắc vẫn nở nụ cười vui vẻ nhưng Vương Tử Quân có thể cảm ứng được tình huống này rõ ràng là tra tấn với vợ mình, nàng không thích kết giao, bây giờ còn phải cố gắng bày ra gương mặt nhiệt tình hiếu khách.
- Tiểu Bắc, đây là con trai nhà cháu sao? Cậu bé này khỏe mạnh kháu khỉnh, thật sự đáng yêu. Người phụ nữ trung niên mà Vương Tử Quân không biết thấy Tiểu Bảo Nhi đi đến thì nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1676: Nhiều giả không bằng ít thật, rộng không bằng hẹp
Chương 1676: Nhiều giả không bằng ít thật, rộng không bằng hẹp