TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2005: Nhân tâm không thể loạn, đội ngũ không thể tán (2)

Vào lúc này Vương Tử Quân căn bản sinh ra cảm giác thấu hiểu với Chử Vận Phong, mặc dù người ra tay công kích hắn thuộc về phía Chử Vận Phong, thế nhưng với bản tính của chủ tịch Chử, Vương Tử Quân vẫn cảm thấy nó tràn đầy nhân cách và lực quyến rũ. Dù nói thế nào thì Chử Vận Phong cũng là một người có khả năng sáng tạo sự nghiệp.

Sự phát triển của tỉnh Nam Giang có thể nói không ly khai khỏi bàn tay của chủ tịch Chử Vận Phong, công lao của chủ tịch Chử là khó thể xóa đi được.

- Tôi biết rõ điều này, nếu như là chính ngài, cho dù cầu xin thì ngài cũng không nể mặt tôi. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn chân thành kính rượu Chử Vận Phong, uống ly này có say hay không cũng không còn là vấn đề.

Chử Vận Phong cũng không nâng ly rượu lên, lão khoát tay nói với Vương Tử Quân: - Lời này của anh nói là sai rồi, nếu như anh mời cơm, tôi nhất định sẽ đến tham gia.

Chử Vận Phong nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Vì anh là một trong những người tôi cực kỳ tán thưởng trong Nam Giang, khoảng thời gian qua anh cũng chịu nhiều uất ức. Cũng may bây giờ tất cả đã qua, chúc mừng anh đã mở ra một trang mới của cuộc đời.

- Cám ơn chủ tịch Chử đã coi trọng. Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng nói với Chử Vận Phong.

- Ha ha ha, anh không cần cảm tạ tôi, tôi tán thưởng là vì anh có năng lực, có bản lĩnh, hơn nữa luôn lấy đại cục làm trọng. Chử Vận Phong khoát tay áo cười nói: - Khi anh đến thì Nam Giang có thế cục gì, tôi và anh đều hiểu rõ ràng. Tuy tôi không muốn thừa nhận, thế nhưng anh đã sớm là một kiêu binh hãn tướng, anh có thể làm cho bọn họ loay hoay khốn khổ tâm phục khẩu phục, tất nhiên đáng được tán thưởng.

Chử Vận Phong nói căn bản không cần Vương Tử Quân khuyên nhủ, lão nâng ly rượu lên uống cạn, bộ dạng cực kỳ hào sảng.

Sau khi uống cạn thêm vài ly thì ánh mắt của Chử Vận Phong càng thêm sáng, lão nhìn Vương Tử Quân rồi đột nhiên nói: - Trong mắt tôi thì Ngôn Huy luôn là đứa bé biết nghe lời, tôi căn bản không ngờ nó sẽ làm ra chuyện lớn như vậy. Người ta nói dạy con không tốt là lỗi của cha, tôi căn bản phải gánh trách nhiệm ở sự kiện này, điều này là đương nhiên.

Nếu như là chuyện khác thì Vương Tử Quân có thể nói được vài lời, nhưng sự việc liên quan đến Chử Ngôn Huy, hắn là người có liên quan, tất nhiên không thích hợp lên tiếng.

- Làm gì sẽ có kết cục tương ứng, làm người cũng phải chú trọng đạo lý này, cần phải phụ trách những gì mình đã làm. Chử Vận Phong nở nụ cười khổ sở, sau đó thản nhiên nói: - Tôi rất quan tâm đến chuyện xử lý Ngôn Huy như thế nào, dù sao nó cũng là con tôi, tôi không phải là thánh nhân. Khi tôi còn trẻ thì bận rộn công tác, cũng không quan tâm đến gia đình. Tôi muốn khi mình về già thì cả gia đình cùng nhau hạnh phúc vui vẻ, có thể được hưởng hạnh phúc của người bình thường là quá tốt rồi.

Đời người thật sự rất bất đắc dĩ, rất nhiều người nhìn thì có vẻ sung sướng nhưng trong lòng căn bản cất giấu nhiều khổ sở, người ngoài sao có thể nhìn thấy được? Điều này không khỏi làm cho người ta cảm khái.

- Nhưng anh yên tâm, tôi cũng không tranh thủ tìm quan hệ để giúp nó. Chử Vận Phong nói đến đây thì khoát tay áo nói: - Tôi phát hiện mình đã già rồi, thế nên bây giờ đã rời xa chủ đề cần tâm sự với anh.

- Chúng ta nên nói về Nam Giang, tôi đã xác định rời khỏi vị trí, bây giờ khoa chân múa tay một phen, có nhiều người nhìn vào thì thấy giống như vẽ rắn thêm chân, nhưng tôi không thể nhịn được. Trưởng phòng Tử Quân, lúc này nhân tâm Nam Giang không thể tản, bây giờ là cục diện làm cho lòng người bàng hoàng, cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của Nam Giang. Chử Vận Phong nsoi đến hai chữ Nam Giang thì vẻ mặt có chút hào quang, lúc này lão ở bên dưới vầng hào quang kia căn bản không còn là một người cha thương con đọa đày lao tù, phải là một chủ tịch Chử đang bày mưu nghĩ kế cho sự phát triển của Nam Giang.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn nâng ly lên, sau đó cùng cạn ly với Chử Vận Phong. Lúc này hắn ngồi xuống hỏi: - Ý kiến của ngài là muốn trao đổi với bí thư Diệp sao?

- Bí thư Diệp chú trọng phương án không phá thì không xây được, tôi nói với anh ấy chỉ tốn công phu miệng lưỡi, anh biết tôi căn bản không thích làm những chuyện thế này. Chử Vận Phong gắp một miếng cá rồi thản nhiên nói.

Trên thế giới này người hiểu anh nhất không phải là bạn bè, mà chính là đối thủ của anh. Chử Vận Phong cho ra phán đoán thế này là cực kỳ chính xác. Vương Tử Quân nghĩ lại những gì mà Diệp Thừa Dân đã nói với mình sáng nay, thế là không khỏi cảm khái.

- Chủ tịch Chử, chuyện này cũng không thể làm. Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong, hắn do dự giây lát rồi khẽ nói.

Chử Vận Phong cười cười, lúc này nụ cười của lão cực kỳ sáng lạn, giọng nói có chút đừa giỡn chính mình: - Chính vì làm không tốt nên mới tìm anh, nếu không tôi mời Đậu Minh Đường dùng cơm không phải sung sướng hơn sao? Nói thật mời anh dùng cơm cũng không phải là tính cách của tôi.

Vương Tử Quân căn bản có chút bội phục lời nói rõ ràng của Chử Vận Phong, hắn dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ tịch Chử, ngài nói như vậy là đả kích quyết tâm của tôi khi quản việc này.

- Làm sao thì tùy anh, vì chuyện này chỉ tìm anh thì tôi mới yên tâm. Với vị trí của tôi hiện tại, căn bản không quản được hướng đi của Nam Giang nữa rồi. Chử Vận Phong nói đến đây thì nâng ly lên uống một ngụm, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông nói: - Tôi có việc, cũng không cùng uống rượu với anh nữa.

Chử Vận Phong đi, Vương Tử Quân tiễn chân chủ tịch Chử ra đến cửa, hắn đưa mắt nhìn chiếc xe Audi mang biển số hai tỉnh ủy dần rời xa. Hắn thật sự muốn chửi một câu chó má, người này sao lại như vậy, chỉ nói vài câu rồi chạy đi như dưới mông đốt lửa, giống như chuyện mời mình dùng cơm làm đối phương cực kỳ khó chịu vậy.

Chử Vận Phong mời cơm một người đã vung tay đưa con mình vào vòng lao lý, tất nhiên khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái, nhưng dù là thế nào thì Chử Vận Phong cũng là lãnh đạo nhiều năm, lòng dạ sâu như biển, sao không bỏ ra thêm chút thời gian, để sau này gặp lại càng vui vẻ dễ dàng hơn?

Tuy Vương Tử Quân thầm oán Chử Vận Phong thế nhưng trong lòng lại tràn đầy chua xót. Chút chua xót này thấm sâu vào trong lòng, không khỏi làm hắn cảm thấy khó chịu.

Chỉ có những người có quyết tâm mới mất đi nhiều cố kỵ, cũng chỉ có những người mà trong lòng không suy nghĩ nhiều mới được tiêu sái như vậy. Khốn nổi Chử Vận Phong tuy tiêu sái nhưng nói như vậy thì dựa vào cái gì để ném sự việc kia lên người tôi? Cho dù tôi đưa con anh vào vòng lao lý thì cũng không cần gánh trách nhiệm như vậy.

Vương Tử Quân hút thuốc, hắn nhìn dòng xe cuồn cuộn bên dưới, tình cảnh gặp mặt hai vị lãnh đạo nổi tiếng Nam Giang chợt xuất hiện trong đầu. Tuy Chử Vận Phong bây giờ có tình hình xấu, thế nhưng cho dù lão rời khỏi Nam Giang thì lực ảnh hưởng vẫn còn, không ai có thể xóa đi được.

Đọc truyện chữ Full