TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2006: Ngồi mỏi mắt trông chờ

- Két. Tiếng xe thắng lại vang lên bên tai Vương Tử Quân, khi hắn quay đầu nhìn lại, chợt thấy bốn năm chiếc xe mang biển số thành phố Lâm Hồ, Ô Phổ đang dừng có thứ tự trước cửa nhà hàng.

Xe này đều là của những lãnh đạo bậc trung hoặc thượng cấp, nhìn biển số xe thì không có điều gì quá ngạc nhiên, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản lại biết mặt phần lớn những người đi ra khỏi xe. Là chủ tịch Lưu Vĩnh Cương của thành phố Lâm Hồ, phó thư ký trưởng ủy ban tỉnh Trần Minh Vũ và vài người cấp phó quan trọng.

- Anh Trần, anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, sáng nay có rượu sáng nay say, thừa dịp còn chưa bị điều đi sang nơi khác ăn không ngồi chờ, chúng ta uống vài ly cho vui, cần gì phải sợ. Lưu Vĩnh Cương vừa đi vào đại sảnh khách sạn thì dùng giọng hùng hổ nói.

Trần Minh Vũ đứng bên cạnh giữ chặt lấy cánh tay của Lưu Vĩnh Cương: - Anh Lưu, anh nói đúng, hôm nay chúng ta cùng...

Trần Minh Vũ vừa mới chuẩn bị nói ra câu không say không về thì chợt thấy Vương Tử Quân đứng ở một bên.

Trần Minh Vũ tuyệt đối không ngờ mình lại gặp mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, nơi đây không phải khách sạn xa hoa nhưng lại được gặp nhân vật số ba trong tỉnh Nam Giang là Vương Tử Quân, người này căn bản không nên xuất hiện nơi đây mới đúng.

Nhưng sự việc này dù sao cũng chỉ là trùng hợp, bọn họ đi đến nơi này dùng cơm và gặp mặt Vương Tử Quân, đây là người mà bọn họ không muốn gặp mặt nhất. Mặc dù bây giờ tâm tình vẫn là vò mẻ lại sứt, thế nhưng cũng không muốn động chạm đến Vương Tử Quân.

Khi Trần Minh Vũ đang nghĩ xem có nên chào hỏi Vương Tử Quân hay không, lúc này ánh mắt của đám người Lưu Vĩnh Cương cũng đã nhìn tới. Ánh mắt của bọn họ cực kỳ có lực lượng, chỉ sau giây lát thì đã chuyển lên người Vương Tử Quân.

Lưu Vĩnh Cương đang nói phét với người khác, lúc này hắn giống như bị điểm huyệt, bọn họ căn bản không biết nói gì với trưởng phòng Vương vào lúc này. Khi bọn họ đang do dự thì Vương Tử Quân đã cười nói: - Mọi người đến dùng cơm sao?

- Trưởng phòng Vương, chúng tôi hôm nay gặp mặt nhau, là bạn bè nhiều năm chưa gặp, thế nên chúng tôi muốn đến đây...Ngồi một chút... Trần Minh Vũ là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban tỉnh, là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, sau khi nghe được câu hỏi của Vương Tử Quân thì nhanh chóng giải thích.

Tuy vừa rồi Lưu Vĩnh Cương nói rất mạnh miệng, thế nhưng bây giờ đứng bên cạnh Vương Tử Quân thì ai cũng tỏ ra cực kỳ có quy củ, cảm thấy rất không yên.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Uống rượu trợ hứng thì được, uống nhiều cũng ảnh hưởng sức khỏe. Ngày mai còn có công tác cần làm, cũng không nên uống quá nhiều.

Vương Tử Quân nói đến đây thì nói với chủ nhà hàng ở bên cạnh: - Vừa rồi trong phòng còn rượu, đưa rượu đó sang cho bọn họ.

Vương Tử Quân nói xong những lời này thì rời đi như sao băng.

- Trưởng phòng, bây giờ chúng ta đi đâu? Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.

Vương Tử Quân nhìn bầu trời đêm, hắn không trực tiếp trả lời mà lại hỏi: - Cậu nói xem nếu như lãnh đạo một đơn vị mà không còn sức chiến đấu, như vậy người bên dưới sẽ có bộ dạng gì?

Du Giang Vĩ vừa rồi đi theo Vương Tử Quân, hắn căn bản hiểu ý nghĩa lời nói của trưởng phòng Vương, thế nên suy tư giây lát thì khẽ nói: - Trưởng phòng, nếu lãnh đạo không có ý chí chiến đấu, như vậy nhân tâm bên dưới sẽ tan rả, sẽ chia rẽ.

Vương Tử Quân trầm mặc không nói gì, mặc dù Diệp Thừa Dân yêu cầu không phá thì không thể xây dựng lại được, điều này cũng có vài phần đúng. Thế nhưng nếu Nam Giang trở nên rách nát, khi nào thì mới là thời cơ tốt nhất? Rất nhiều chuyện căn bản không thể chờ người.

Theo số đông thì không bị đánh, thế nhưng vì sao mình lại cứ nghĩ mãi đến chuyện này?

Sự việc vẫn được tiến hành từng bước ở Nam Giang, thế nhưng lúc này tin tức đám người Chử Vận Phong rời khỏi Nam Giang lại truyền đi quá phô trương, thậm chí có người còn cho ra những suy luận cực kỳ có bài bản về hướng đi của đám người thuộc phe phái của Chử Vận Phong.

Vương Tử Quân là một người thúc đẩy sự kiện lần này, hắn căn bản là người được hưởng lợi, lúc này có không ít người đang chờ ngoài phòng làm việc của hắn, một vài người cảm thấy mình có mặt mũi thì lên tiếng mời cơm.

Thật ra hai ngày này tâm tình của Vương Tử Quân cũng không tốt, hai ngày qua căn bản là sóng êm gió lặng, ngoài trừ việc thượng cấp phái đến một tổ chuyên án để triệt phá vụ án liên quan đến Chử Ngôn Huy, tất cả đều được vận hành như bình thường.

Nhưng Vương Tử Quân là một thành viên của ban ngành Nam Giang, hắn có thể cảm thấy đây là những ngày mệt mỏi và sợ hãi. Từ sau ngày Diệp Thừa Dân bàn với hắn về việc xây dựng ban ngành Nam Giang, hắn tuy đã gặp mặt Chử Vận Phong thế nhưng cũng chỉ là trao đổi vài câu sơ bộ mà thôi.

Lúc này hầu như ai cũng đang mỏi mắt chờ mong xem Nam Giang sẽ như thế nào. Khi Vương Tử Quân còn chưa thể quyết định được thì nhận được một điện thoại từ thủ đô gọi đến. Người gọi đến là một vị trưởng bối, năm xưa Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc từng đến thăm hỏi, nội dung rất đơn giản, mời Vương Tử Quân dùng cơm, nhưng làm chủ lại là một cái tên xa lạ: Kỷ Mẫn Phỉ, là một người phụ nữ.

Tuy vị trưởng bối kia cũng không nói nguyên nhân gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không thể không nể mặt đối phương. Dù sao thì vị trưởng bối kia cũng là người nhìn Mạc Tiểu Bắc lớn lên, hơn nữa cũng có quan hệ không tệ với hai vợ chồng Vương Tử Quân.

Vì không liên quan đến việc công, thế cho nên Vương Tử Quân quyết định đưa cả Mạc Tiểu Bắc đi dùng cơm. Lần này mọi người hẹn nhau trong một khách sạn năm sao ở Nam Giang, Vương Tử Quân lái xe đưa Mạc Tiểu Bắc đi đến khách sạn thì đúng năm giờ chiều.

- Tuy anh chưa nghe qua cái tên Kỷ Mẫn Phỉ, thế nhưng có lẽ anh có ấn tượng về anh của cô ấy, là Kỷ Mẫn Cương. Khi xuống xe thì Mạc Tiểu Bắc chợt nói.

Kỷ Mẫn Cương? Vương Tử Quân không khỏi nhắc lại cái tên này, ngay sau đó một người đàn ông trung niên với gương mặt tràn đầy tươi cười chợt xuất hiện trong đầu hắn. Hắn từng gặp mặt người ngày trong một hội nghị ở thủ đô, đang làm lãnh đạo một bộ nào đó ở thủ đô, năng lực rất mạnh, được nhiều người ký thác kỳ vọng.

Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nhanh chóng áp chế ý nghĩ của mình vào trong lòng. Hắn vỗ vỗ bàn tay của Mạc Tiểu Bắc rồi nói: - Binh đến tướng đỡ nước đến đắp đê, chúng ta chỉ đến dùng cơm, những chuyện khác cứ xem tình hình thế nào rồi nói.

Sau khi đưa xe cho nhân viên đi tìm chỗ đậu, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc chuẩn bị đi về phía khách sạn. Nhưng bọn họ vừa đi được hai bước thì một chiếc xe thể thao từ phía xa phóng đến, tốc độ của chiếc xe làm cho người ta cảm thấy chói tai.

Mạc Tiểu Bắc mặc váy dài, mép váy bị gió thổi tung lên vài phần, nếu như không phải là nàng phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ có tình huống xấu hổ.

- Mỹ nữ, xấu hổ quá, giẫm chan ga hơi mạnh. Chiếc xe vọt qua rồi dừng lại, một tên thanh niên từ trong xe đi ra, ánh mắt không quá đường hoàng.

Mạc Tiểu Bắc sao không nhìn ra tính nết của đối phương? Nàng xiết chặt nắm đấm, ánh mắt rơi lên tảng đá cách đó không xa. Tảng đá kia nặng hai ba cân, chủ yếu là thứ dùng để ngăn cách đường cho xe hơi và cho người đi bộ.

Vương Tử Quân nhìn về phía tảng đá theo ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi đổ mồ hôi hột. Hắn biết lực lượng của vợ mình, nếu nện thứ kia lên xe thì căn bản không là vấn đề gì. Tuy hắn cảm thấy có chút không thoải mái vì sự lỗ mãng của tên thanh niên kia, thế nhưng bây giờ hắn nên chú ý đến thân phận của mình. Nếu tranh chấp với những người trẻ tuổi ăn chơi trác táng thế này, căn bản chỉ tổn hại hình tượng của mình.

Vương Tử Quân giữ lấy tay của Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ nói: - Vợ yên tâm, lát nữa cho người này kéo xe về, chúng ta hôm nay có chuyện khác, cũng đừng để hắn ta làm bẩn tay của em.

Mạc Tiểu Bắc gật đầu rồi lại đi theo Vương Tử Quân vào trong khách sạn.

Tên thanh niên kia thấy Mạc Tiểu Bắc căn bản không quan tâm đến sự hiện hữu của mình, ngược lại còn thân mật với tên đàn ông kia, thế là cảm thấy khó chịu. Hắn đảo mắt vài vòng, ánh mắt rơi lên một chiếc xe cứu thương đang chạy ngược chiều, thế là nhanh chóng leo lên xe chạy lên nghênh đón.

- Ầm! Vì tên thanh niên cố ý thế nên chiếc xe cứu thương không kịp tránh né, hai chiếc xe húc vào nhau.

- Mày mù sao? Mày tưởng chạy xe nhà nước thì làm gì cũng được à? Tên thanh niên xuống xe thì đã chửi ầm lên.

Tên lái xe cứu thương cũng rất sợ hãi, hắn tranh thủ thời gian xin lỗi: - Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngài cứ giữ lấy giấy phép của tôi, bây giờ tôi đang vội vận chuyển bệnh nhân, phương diện đền bù tổn thất nói sau được không?

- Chở người bệnh sao? Anh đừng lấy cớ mà gạt người, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh sao? Tên thanh niên tuy nói với tên tài xế xe cứu thương nhưng ánh mắt lại rơi lên người của Mạc Tiểu Bắc.

Đúng lúc này một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thò đầu ra khỏi xe dùng giọng đau khổ van nài: - Mẹ tôi bị xuất huyết não, cần đưa đến bệnh viện ngay, đây là giấy chứng minh và điện thoại của tôi, chúng tôi sẽ không chạy.

Đám người đi qua đường bắt đầu lên tiếng ồn ào, ai cũng phê bình tên thanh niên, không nên so đo nhiều như vậy, không bằng để người ta đưa bệnh nhân đến bệnh viện rồi nói chuyện bồi thường sau cũng được.

- Chở người bệnh cũng không được đi ngược chiều. Tên thanh niên thấy mình bị mất mặt, thế là không khỏi thở hổn hển nói.

- Mẹ tôi rất nguy kịch, thế nên đánh phải cho tài xế đi tắt. Tên đàn ông kia nói xong thì nhét một thứ gì đó vào trong tay tên thanh niên, lại nói với viên tài xế xe cứu thương: - Đại ca, mong anh nhanh chóng đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Đọc truyện chữ Full